Vịnh Thanh ngoài bất ngờ ra, thì lúc này đang khá hoảng loạn.
Mình đã lỡ không kịp nhận ra tên nam chính nhỏ nhen này, chắc chắn anh ta hiện đang rất tức giận đi.Mình có nên hay không, vuốt lông nhím của anh ta xuống?
Để bảo toàn tương lai, tất nhiên là có rồi!
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, em chỉ là đang đùa với anh một chút thôi, đừng giận em mà.
Em đã nhận ra là anh, ngay từ giây phút đầu tiên a."
Sở Kỳ: "Tôi là người mà cô có thể tùy ý đùa giỡn."
"Đúng đúng, Sở tổng đầy soái khí và cao quý như anh, thì em làm sao có thể tùy ý đùa giỡn được.
Là do em sai rồi, sai rồi, em xin lỗi."
Cái đó không như anh nghĩ đâu, tôi từ đầu vốn không nhận ra anh, rảnh rỗi có thời gian cũng không chọc đến chỗ anh.
"Ý em là... em rất nhớ anh, đã đi mấy ngày nay rồi, anh không thèm để tâm đ ến em."
Sở Kỳ: "..."
"Cho nên, hôm nay em có một chút giận dỗi, muốn làm nũng cùng anh thôi mà... Sở Kỳ... Sở Kỳ."
Anh ta có đang nghe hay không a.
Mặc cho mình thể hiện tình cảm tràn đầy thắm thiết, anh ta vẫn im lặng không đáp, quá đáng.
Sở Kỳ: "Bớt nói mấy lời linh tinh đó đi."
Tính cách cô ta như vậy, ông nội yêu thích chỗ nào chứ.
Xem ra mình đã bước đầu thành công làm chuyển hướng suy nghĩ của anh ta. Còn chần chờ gì, mà không thay đổi câu chuyện.
"A đúng nha, bình thường anh không hề chủ động gọi cho em. Tối nay là vì sao a."
Ngày thường sao! Anh ta còn không lưu giữ số điện thoại của mình, toàn gọi gián tiếp từ Khang quản gia hoặc trợ lý Hàn.
Bất ngờ gọi cho mình, chuyện lạ, có khi hôm nay trời lại mưa to.
Vừa nghĩ đến, Vịnh Thanh nhanh mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng hiện tại trời vẫn rất trong lành...
Vịnh Thanh: "..."
Mình còn nghĩ là sẽ mưa to đâu.
Vịnh Thanh và Hàn Phi đúng là có cùng suy nghĩ, hai người đều cho là hôm nay trời sẽ mưa to vì nam chính.
Sở Kỳ: "Gọi cho cô cần gì phải có lí do. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất hạn chế số lần đến nhà chính, gặp ông nội của tôi đi."
Hôm nay cô ta đến đó dùng bữa, không biết lại nói những việc gì, mà ông nội lại trực tiếp gọi cho mình, la mắng không ít.
Nào là ở nhà không chăm sóc tốt con bé, gần đây gầy đi nhiều, nào là sau này đi công tác, nếu tiện thì dẫn cô ta cùng đi...
Chuyện gì đây, mỗi ngày ở nhà không thiếu cơm cho cô ta ăn, cớ gì cứ chạy đến nhà ông nội làm phiền.
Ý cô ta là chê đồ ăn cô Hà nấu không ngon?
Về vấn đề đi công tác, dẫn cô ta theo sẽ rất phiền, còn không giúp ích được gì. Và quan trọng là, tại sao phải dẫn cô ta đi.
Không phải mình và ông đã thống nhất từ đầu với nhau, giấu kín thân phận hiện tại của Diệp Vịnh Thanh ở Sở gia sao?
Trực tiếp đưa cô ta cùng mình đi khắp nơi như vậy, là mang ý nghĩa gì đây.
Lần trước bữa tiệc ở Phương gia đã tạo nên tình huống khó giải thích, may là Phương Thiên Tư có biết một ít về chuyện hôn ước, nên cũng không tạo ra tin đồn gì quá lớn.
Vịnh Thanh lúc này đang cảm thấy rất khó hiểu nha, một tuần đến đó chỉ một đến hai lần, mà anh ta còn yêu cầu mình giảm lại, là bao lâu mới được đi đây.
Nam chính đại nhân, anh cũng vô lý quá rồi đó, có để cho người ta thoải mái một ngày hay không đây.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, chuyện đó, mỗi tuần em chỉ qua gặp ông một đến hai lần, bây giờ hạn chế... có phải là một tháng đến một lần."
Vậy cũng được thôi, tôi giao lại nhiệm vụ thăm hỏi Sở gia gia cho anh.
Mặc dù lỡ mất một chỗ để ăn ké, nhưng không sao, mình ăn qua bữa tại Sở gia cũng được.
Sở Kỳ: "Tùy cô quyết định... Bên cạnh đó, dạo này cô cũng có vẻ thường xuyên về lại Diệp gia?"
A... cái tên nam chính này, chắc chắn anh có vấn đề không nhỏ nha, một mặt kêu tôi không được qua nhà chính làm phiền ông của anh.
Nhưng khi tôi hỏi, trong bao lâu có thể qua đó, thì lại bảo là tùy ý quyết định... cái gì vậy.
Quá đáng hơn nữa, lúc nào anh ta cũng suy nghĩ cách hủy hôn kia mà, không muốn mình chuyển vào đây sống, rất muốn mình biến mất khỏi nhà anh ta.
Vậy khi mình thường xuyên về Diệp gia, không phải rất đúng ý anh ta hay sao!
Vịnh Thanh: "Vâng, em biết rồi.
Gần đây bên nhà cũng không có gì, chỉ là ông ngoại thường xuyên gọi em về nhà, để mọi người vun đắp tình cảm gia đình thôi.
Vậy khi nào thì anh quay trở về."
Sở Kỳ: "Cô quản tốt bản thân mình đi, chuyện của tôi không cần cô bận tâm."
Vịnh Thanh: "Vậy sao được chứ, anh là vị hôn phu tương lai của em, không quan tâm anh, làm gì có lý đó.
Em rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh, nhớ đến nỗi... alo... alo... Sở Kỳ anh..."
Vậy mà lại tắt máy của mình.
Tức quá đi mà, anh ta nha vô cùng ác độc, chỗ tôi đang bỏ tâm sức vào diễn một màn tình cảm cho anh, cứ như vậy mà trôi đi theo dòng nước.
Haiz... không khán giả xem tiếp, thì mình không cần phải diễn nữa, đúng là mệt mỏi.
Hôm nay lại gọi cho mình... chậc... chậc... không ngờ nha, bệnh cuồng kiểm soát của nam chính lại có dấu hiệu tăng cấp độ.
Thay vì trước kia là giám sát gián tiếp, bây giờ chuyển hẳn sang trực tiếp.
Ai chà... nếu tiếp tục như vậy, không chừng khi anh ta về với nữ chính, thì mức độ còn đáng sợ đến cỡ nào.
Càng nghĩ, mình càng thấy đồng cảm cho nữ chính nha.
Ngày xưa lúc đọc tiểu thuyết ngôn tình, mình cũng đã từng rất mê đắm thiết lập nhân vật nam chính, giống với tính cách của Sở Kỳ hiện giờ.
Có điều, khi được trải nghiệm cảm giác thực tế rồi thì... đánh giá của mình tất nhiên là một sao... nên như vậy.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu nha, đúng là cái gì nhiều cũng không tốt.
Không thích mình đi qua nhà chính gặp ông nội, còn về lại Diệp gia thường xuyên cũng bị hỏi thăm.
Được thôi, tạm thời mình sẽ ở nhà vài ngày, sẵn tiện hoàn thành nốt công việc bên phía công ty, bàn giao lại cho Tiêu Tuyết.
Thời gian tới có thể mình sẽ phải lo lắng nhiều việc hơn, khi đó, chắc tâm trạng giảm sút không ít, tình trạng ấy khó mà hoàn thành tốt công việc.
Vì vậy, tranh thủ thời điểm này, giải quyết cho xong là ổn nhất.
Sau khi giả vờ đáng thương với Thư Linh thì như đã hứa, Hàn Phi được cô mời một bữa cơm no nê.
Vừa ăn uống vừa thư giãn, tâm trạng hiện tại của Hàn Phi phải nói là đang ở mức độ hạnh phúc.
Những tưởng tối nay anh sẽ được đi ngủ sớm nhưng không, Sở tổng của anh lại gọi điện thoại đến, yêu cầu đêm nay tăng ca làm việc.
Thật là, không biết phải nói gì bây giờ, Hàn Phi sau khi nhận điện thoại từ Sở tổng, mặt đầy buồn bã, thể hiện rõ vẻ không cam tâm tình nguyện.
Thư Linh nhìn qua là biết có chuyện gì, ngoài Sở tổng ra, ai có thể tra tấn tinh thần Hàn Phi được như vậy.
Thư Linh: "Sao vậy, Sở tổng muốn anh tối nay tăng ca."
Hàn Phi: "Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ đi ngay."
"Cố lên... vậy tôi về phòng trước, ngày mai gặp lại."
"Khoan đã thư ký Trần, cô cũng phải đi."
"Cái gì... tôi... tôi... cũng phải tăng ca sao!"
Chuyện kinh khủng gì đang xảy ra vậy, trước giờ chưa có trường hợp này nha. Không ngờ có một ngày, mình có thể trông thấy dáng vẻ soái khí, nghiêm túc làm việc vào ban đêm của Sở tổng.
Chắc chắn nhìn rất quyến rũ và mị hoặc. Nghĩ đến thôi, cũng đã thấy đầy phấn khích.
Thư Linh: "Chúng ta mau đi thôi."
Hàn Phi: "..."
Trái lại với những gì Hàn Phi suy nghĩ, không phải khi nghe tin bắt buộc tăng ca, thì cô ấy phải tỏ ra bực mình hoặc bức xúc chứ.
Biểu hiện này cho thấy tâm thái đang rất vui vẻ đi chấp hành nhiệm vụ, động lực nào giúp cô ấy nhiệt tâm như vậy, con gái nha, thật khó hiểu.
Cả hai bước vào phòng của Sở Kỳ với tâm thế dè dặt vô cùng.
Mặc dù làm việc lâu năm cho Sở Kỳ, nhưng cả hai người đều rất sợ hãi tính cách thất thường của ông chủ nhà mình.
Sở Kỳ rất nhanh chóng giao việc cho họ, còn bản thân tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hàn Phi nhìn qua đống hồ sơ và hợp đồng, thì có chút kinh ngạc.
Những thứ này... không phải khi nãy Sở tổng nói sẽ để một đến hai ngày sau, mới bắt đầu xem xét.
Vậy mà bây giờ lại bắt mình đêm khuya đến đây tăng ca làm việc, vấn đề gì đây.
Liệu rằng, có liên quan gì đến cuộc điện thoại cho Diệp tiểu thư vừa nãy hay không?
Thôi đi mặc kệ, giải quyết sớm thì được về sớm, cớ gì lo lắng suy nghĩ làm gì.
Hàn Phi chợt khựng lại, như vừa lóe ra một ý nghĩ, có khi nào Sở tổng đang muốn nhanh chóng về lại bên đó.
Không lẽ ở nhà, có việc gì quan trọng cần làm gấp?
Sở Kỳ: "Hàn Phi, cậu đang không tập trung, ngồi ngây ra đó làm gì?"
Hàn Phi: "A dạ, xin lỗi Sở tổng, tôi đang suy nghĩ về vài nội dung của hợp đồng, nên không quá để ý xung quanh."
Sở Kỳ lạnh nhạt liếc nhanh cậu ta, rồi quay lại với tập tài liệu của mình.
Hàn Phi vuốt mồ hôi đang rơi của mình, cũng may, vừa rồi bịa ra được một lý do giải thích, không thì chắc chắn là trừ thưởng và trừ thưởng.
Bởi vì, Sở tổng không thích những người làm việc mất tập trung.
Tính ra những thứ không thích của Sở tổng có quá nhiều.
Hay là mình biên soạn thành một cuốn ghi chú, phát cho nhân viên trong công ty, xem như là bí kíp sinh tồn.
Hàn Phi quay qua nhìn Thư Linh xem cô ấy đang làm gì, thì phát hiện cô ấy đang rất tập trung.
Nhưng là tập trung ánh mắt si mê nhìn vào Sở tổng, bây giờ anh mới hiểu lí do Thư Linh vui vẻ chấp nhận tăng ca nga.
Sở Kỳ sau khi nói chuyện cùng Vịnh Thanh, thì không hiểu sao trong lòng luôn tồn tại cảm giác khó chịu vô cùng.
Tính ra lịch trình của mình còn phải kéo dài thêm khoảng một tuần, nhưng hiện tại mình muốn nhanh chóng giải quyết.
Chỉ là nhanh chóng giải quyết... sẽ về sớm hơn dự định, nhưng lí do gì mà mình phải làm như vậy.
Nhiều khi... mình cũng không nắm rõ bản thân mình muốn cái gì nữa.
Diệp Vịnh Thanh, từ khi cô ta bước vào khuấy động cuộc sống của mình, thì hầu như không ngày nào mình được thoải mái.
Tuy nói hai người sống cùng một nhà không thường xuyên tiếp xúc, nhưng sự có mặt của cô ta cũng đem lại sự khó chịu cho mình.
Thời gian qua theo mình quan sát, mặc dù mình luôn lạnh lùng và chán ghét cô ta.
Nhưng hình như cô ta cũng không có ý định bỏ cuộc, vẫn mặt dày ở lại Sở gia.
Tiếp tục loại quan hệ này, thì có ý nghĩa gì đây.
Mình có nên giải quyết việc hôn ước này, sớm hơn thời hạn dự định hay không?