Mục lục
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trái tim Trĩ Nương lệch nhịp, người này tới không có ý tốt, núi sâu rừng già, nàng thân nữ tử chưa kết hôn, sợ là dữ nhiều lành ít, kiếp trước trải qua quá nhiều mạo hiểm, cuối cùng đều hóa hiểm thành an, nàng chậm rãi bình tĩnh lại, buông bình gốm, trong đầu nghĩ đối sách.Từ tướng mạo thì thấy nam tử đó cao lớn chắc nịch, tay áo cuốn lên, lộ ra cánh tay, ánh mắt dâm tà lại hung tàn, nhìn nàng như một con thú đợi làm thịt con mồi.Người này không biết đã ẩn núp tại nơi đây bao lâu, hắn đem tiểu sa di đánh ngất, tất nhiên là hướng về phía mình, hiển nhiên không phải dăm ba câu là có thể tống cổ hắn đi.

Phía sau là suối sâu, phỏng chừng nhảy xuống cũng chết, lại nói nàng còn sống không đủ, làm sao coi nhẹ sinh tử.Nam nhân chậm rãi đến gần, giày dẫm trúng chỗ nào mà đầy bùn đất, ánh mắt gắt gao nhìn mặt nàng chằm chằm, cười, “Trĩ biểu muội, nhìn thấy Khánh Sơn ca ca vui mừng đến không nói lới nào, hay làm bộ không quen biết, tới đây, gọi biểu ca.”Biểu ca? Đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, Đổng thị từng nói qua vị cháu trai nhà mẹ đẻ, có phải người trước mắt hay không? Di nương từng nói hắn cực kỳ hung tàn, nếu thật là hắn, hôm nay rất khó có thể thoát thân.


Hai mẹ con Đổng thị bảo nàng tới sau núi mang nước, nguyên lai là âm mưu, chính là làm cho nàng danh tiết bị hủy, rồi tùy ý bọn họ xâu xé.

“Nguyên lai là biểu ca, biểu ca sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Trĩ Nương nói, bất động thanh sắc mà dịch bước chân, Đổng Khánh Sơn cười hắc hắc, “Không phải biểu muội hẹn ta lại đây chờ à, biểu ca cao hứng một đêm không ngủ, sáng sớm liền ở chỗ này chờ, biểu muội, trong núi không có người, ngươi không cần thẹn thùng, đến đây với biểu ca.”Hắn nói xong, bước tới, nàng gạt chân hắn, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Nhân cơ hội này, nàng nhấc váy nhanh chóng chạy lên.

Nguyên chủ thân thể yếu đuối, không chạy vài bước, đã bị nam tử đuổi theo, tay Đổng Khánh Sơn thô to kéo nàng, đem nàng kéo sâu trong rừng.


Hắn đem nàng thả ở bụi cỏ, cười lộ ra hàm răng vàng khè, sờ mặt nàng, “Tấm tắc khen, Trĩ biểu muội, không uổng công Khánh Sơn ca ca tư tưởng, muội lớn lên cũng thật câu nhân, da cũng thật mềm a.”“Biểu ca, nếu chúng ta là biểu huynh muội, ngươi hành sự như thế có phải không ổn, nếu ngươi thật lòng đối với ta có ý tứ, vì sao nghe cha ta nhắc tới?” Ánh mắt Đổng Khánh Sơn hung ác hẳn lên, Trĩ biểu muội lớn lên quá đẹp làm tâm hắn ngứa ngáy, hắn đã sớm chảy nước dãi ba thước, hận không thể đoạt vào trong nhà, nhưng dượng không thích hắn, cô cô có vài lần nhắc tới việc hôn nhân, đều bị dượng hung hăng răn dạy.“Biểu muội, về sau ta lại đề nghị, ta chờ lâu lắm, hôm nay ngươi thuận theo ta, ta lại thú ngươi vào cửa.”“Nhưng thế này là thất lễ, chưa cưới lại tằng tịu với nhau, về sau làm sao ta làm người.” Nàng anh anh mà khóc lên, Đổng Khánh Sơn càng thêm động sắc niệm, một bàn tay đè lại nàng, một tay khác cởi đai lưng nàng, nàng gầm lên, “Dừng tay, ngươi còn như vậy, ta hét lên gọi người.”Đổng Khánh Sơn đắc ý cười to, “Biểu muội tức giận bộ dáng cũng có một phong tình khác, ngươi yên tâm, không có người nào cả, canh giờ này ai sẽ đến sau núi, ngươi kêu đi, kêu rách giọng cũng không có ai đến cứu ngươi.” “Ta kêu hỏng giọng làm gì, ta lại không biết hét to.”Đổng Khánh Sơn sửng sốt, Trĩ Nương tựa hồ nghe thấy một tiếng cười cực khẽ.

Gần đây có người.


Đổng Khánh Sơn ngây người, nàng tránh qua nhổ trâm trên đầu, đâm vào đôi mắt hắn, đối phương ăn đau, buông nàng ra, nàng xoay người, không cho Đổng Khánh Sơn có thời gian, lại đâm thêm một cái, hắn che đôi mắt gào la.

Thế nhưng hắn không màng đau đớn lại đem nàng đè lại, thân mình nàng vốn nhu nhược, mới khôi phục không bao lâu, thể lực chống đỡ hết nổi, mắt thấy váy áo phải bị người ta cởi bỏ, nàng nóng vội hô to, “Xem diễn miễn phí nãy giờ, ngươi muốn xem bao lâu nữa, còn không mau tới hỗ trợ.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK