Mục lục
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ở Tây phòng Củng di nương nghe được, hoảng sợ, không muốn tam cô nương đi ra ngoài, lại sợ bị người mượn cơ hội này phá thanh danh tam cô nương, Trĩ Nương mặt trắng bệch, nằm trên giường, “Di nương, hôm qua quá mức mệt nhọc, cả người ta đau, ta bị bệnh rồi.” Củng di nương lập tức lau nước mắt, bảo Lan bà tử đi thỉnh đại phu.Lan bà tử mới vừa ra khỏi cửa, cùng Khúc bà tử chạm mặt, Lan bà tử u sầu đầy mặt, “Khúc mụ mụ, tam tiểu thư bị bệnh, ta đang muốn đi thỉnh đại phu.” Khúc bà tử đảo mắt, “Bị bệnh? Tam tiểu thư bệnh thật đúng thời điểm, không phải chột dạ trốn tránh không ra khỏi cửa chứ.” Bà ta đẩy ra Lan bà tử, hướng vào trong phòng, ánh mắt khiếp sợ nhìn bà, run run, ngoài cười nhưng trong không cười, “Tam tiểu thư, Đổng gia lão phu nhân tới cửa, phu nhân bảo nô tỳ tới thỉnh người qua gặp mặt.” Trĩ Nương giãy giụa ngồi dậy, lại vô lực mà ngã xuống, hơi thở mong manh nói, “Khúc mụ mụ, phiền toái ngươi trở về giúp ta cáo tội, ta thật sự là vô pháp, không đi nổi.” Nói xong, mặt nàng bạch như tờ giấy, tựa muốn ngất xỉu đi, Củng di nương gấp đến độ khóc lớn, cũng không màng có người ngoài ở đây, liền bổ nhào vào sụp bên cạnh, đau thương mà khóc lên.Sắc mặt Trĩ Nương tái nhợt đến dọa người, đôi mắt vô thần mà nhìn Khúc bà tử, thấy Khúc bà tử cuống quít đi ra ngoài báo với Đổng thị.Đổng thị nghe nói như vậy suy tư, hôm qua nha đầu chết tiệt kia xác thật vội không ngừng, vốn thân mình mới tốt bị bệnh cũng chẳng có gì lạ.


Đổng lão phu nhân không vừa lòng.“Đại Mai, ngươi chính là chính thất, sao có thể để một thứ nữ lên mặt, theo ta thấy, ngươi quá thiện tâm, một thứ nữ, có cơm ăn là được, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư.”Lời còn chưa dứt, liền thấy Triệu huyện lệnh bước qua ngạch cửa, sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi, Đổng lão phu nhân nói, hắn nghe hết, thứ nữ thì như thế nào, cũng là thân sinh cốt nhục của hắn, sao không phải thiên kim tiểu thư? Đổng thị triều nàng đưa mắt ra hiệu, nhưng Đổng lão phu nhân căn bản không nhìn, thấy Triệu huyện lệnh tiến vào, càng nói hăng say, “Vừa lúc Thư Tài cũng ở đây, đến nói xem, Đại Mai thay ngươi quản hậu viện, ngươi liền để một thứ nữ bất kính mẹ cả?”“Không bằng nhạc mẫu nói rõ cho tiểu tế, Trĩ Nương làm thế nào mà bất kính mẹ cả.” Ngữ khí Triệu huyện lệnh thực cứng, Đổng lão phu nhân tựa như không phát giác, “ Đích bà ngoại tới cửa, cho người đi kêu nàng lại đây chào hỏi, nàng ta lại trốn ở trong phòng nói bệnh, này không phải bất kính thì là cái gì?”“Trĩ Nương bị bệnh?” Sắc mặt Triệu huyện lệnh xanh mét mà nhìn Đổng thị, “ Cho mời đại phu nói thân mình vừa khỏe, hôm qua ở trong chùa mệt nhọc một ngày, lại đến sau núi lấy nước suối rồi thay Yến Nương giặt quần áo, ta sao không biết, trong nhà khốn cùng việc hạ nhân đều phải để tiểu thư tự mình động thủ.”“Lão gia là trách cứ thiếp thân?” Đổng thị nhảy dựng lên, “ Trước đây trong năm, nhà chúng ta nghèo, trong ngoài một mình ta lo liệu, lên núi cắt cỏ, trong đất thu lương thực, ta cũng là thói nghèo quen tiết kiệm, ở trong chùa cũng vừa khéo, Yến Nương đau chân, nếu bằng không, thiếp thân làm sao để Trĩ Nương làm.” Vừa nói đến những năm xưa cũ, Triệu huyện lệnh nguôi giận, trước kia Đổng thị thật khổ.

Bên ngoài Trĩ Nương vọt tới, lập tức quỳ rạp xuống đất, “Phụ thân, đừng trách cứ mẫu thân, là Trĩ Nương vô dụng, thân thể không biết cố gắng, bất quá là hôm qua đi một đoạn đường núi, hôm nay liền bệnh.”Nói xong, thân thể của nàng mềm xuống, lại mạnh mẽ lên.

Triệu huyện lệnh đau lòng không thôi, duỗi tay đem nàng nâng dậy, “Trĩ Nương, thân mình không thoải mái, vì sao không ở trong phòng nghỉ tạm.” Trĩ Nương cúi đầu, nước mắt “Cạch cạch” mà rơi trên mặt đất.


Nàng cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu không tới một chuyến, Đổng thị không biết sẽ bố trí nàng thế nào, lại nói tiện nghi phụ thân cũng không đáng tin cậy, Đổng thị bất quá là nói một chút chuyện cũ năm đó, hắn liền hết giận, lấy thủ đoạn Đổng thị, nói thêm gì nữa, đen cũng biến thành trắng.


Đổng lão phu nhân vừa thấy nàng nũng nịu liền tức khí, cùng đồ đ*** di nương là một đức hạnh, sẽ câu hồn nam nhân, tôn tử đối với nàng ta nhớ mãi không quên, cũng không chịu cưới vợ.“ Ngươi còn biết chút lễ nghĩa, lại đây thỉnh an, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi cùng Khánh Sơn biểu ca gặp mặt sau đó biểu ca ngươi đi nơi nào.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK