Kim Huyệt nhìn đứa con ngồi bên cạnh mà không khỏi xót xa,làm cha làm mẹ mà suốt mấy năm trời không thèm ngó ngàng tới đứa con gái này,thế có phải quá vô tâm không.Nhìn hành động càng lúc càng lạnh lùng bà càng thêm sợ hãi,cái tính cách này chẳng phải do chính vợ chồng bà tạo dựng nên hay sao.Nhưng đứa con bên cạnh quả thực nó suy nghĩ vẫn còn nông cạn,nó đâu biết được rằng bố mẹ làm thế cũng chỉ muốn nó tự lập trưởng thành hơn thôi,không muốn nó dựa dẫm nhiều quá.Cũng chỉ là lén lút dậy con suốt mấy năm qua mà thôi
“Con lại gây chuyện ở trường,mới chuyển sang từ hôm qua mà đã không ngồi yên được rồi sao”_Trần Trịnh thẳng thắn đi vào vấn đề
Đưa tách trà lên nhấp một ngụm,cô lại không trả lời ông mà hỏi ngược lại:”Bố cũng có hứng thú quan tâm chuyện của con…”
Chưa nói xong đã có tiếng tay đập mạnh vào bàn kèm giọng quát đầy giận dữ:”Con thôi đi,có người hỏi có người trả lời,bố hỏi con hỏi thì để ai trả lời đây”
Bộ ấm chen cũng vì thế là lạch cạch rung chuyển,Kim Huyệt không khỏi giật mình mà khẽ lên tiếng:”Kìa ông”
Ngược lại với hành động của bố mẹ,cô vẫn điềm nhiêm nhâm nhi tách trà:”Bố mẹ phải hiểu là con không bao giờ gây sự trước,có trách thì trách cô ta”
“Manny nó rất ngoan,rất lễ phép với bố mẹ,làm gì có chuyện nó tự nhiên lại đi gây sự với con.Tự tiện đi gây sự không phải phong cách của nó”_Trần Trịnh nuốt cục tức cố gắng nhẹ nhàng
Khẽ nhếch môi:”Xem ra bố còn hiểu nó hơn cả con đấy nhỉ”
“Vào vấn đề chính đi”_Trana Trịnh giữ bình tĩnh nhẹ giọng,nhưng không ai có thể đảm bảo được nếu Zami còn phát ra một ngôn từ nào chọc giận ông thì ông sẽ chẳng kiềm chế được mà nổi lửa
“Bố tin nó hay tin con”_Zami
Ông Trần đứng phắt dậy mắt đỏ ngầu vì tức giận cộng thêm hay làm việc đêm khuya nữa,điểm này Zami không khó nhận ra,hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm,quát vang cả khu biệt thự khiến người hầu đều giật mình mà suýt làm rơi bát đĩa:”Bô bảo con vào vấn đề chính đi”
Dường như việc này đã khơi gợi máu lửa trong lòng Zami,cô cũng nghiến răng nghiến lợi đặt mạnh tách trà xuống bàn đứng lên nhìn bố mình:”Con nói sai sao,bố tin nó chứ đâu có tin con.Nó nói nó không làm gì bố tin,nó nói con làm gì nó bố tin.Thế con nói nó gây sự trước bố tin không,bố thừa biết con không có thói quen rảnh 1 giây làm những chuyện vô bổ mà”
Kim Huyệt ngồi dưới nhìn lên 2 bố con giương mắt nhìn nhau như quân thù mà không khỏi đau lòng,còn gì xót xa bằng việc bố con cãi vã lẫn nhau chứ,bà hốt hoảng vội vàng quay sang lay lay tay Zami:”Thôi mà con”
Lại quay sang nhìn chồng mình bà nghẹn ngào:”Thôi mà mình,ngồi xuống có gì từ từ nói chuyên”
Trần Trịnh đưa mắt liếc sang phía bà vợ đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà ngồi phịch xuống,Zami cũng ngồi xuống theo
“Có chuyện gì thì nói đi”_Trần Trịnh
Không trả lời luôn câu hỏi của bố cô quay lại đằng sau gọi lớn:”Hồng Mận,pha ấm trà khác mang lên đây,nguội cả rồi”
“Dạ vâng”_Tiếng cô hầu Hồng Mận vang lên nho nhỏ
Lại đưa mắt nhìn bố đưa mắt nhìn mẹ cô nhẹ giọng:”Nó đánh con”
“Nó dám đánh con á”_Cả 2 ông bà nhảy vồ lên mắt trợn ngược
Cô ngồi kể đầu đuổi lại từ việc nó xỉa xói này nọ rồi đến việc được Kenbun giúp đỡ
“Cũng may có thằng Kenbun”_Trần Trịnh thở phào
“Nó chính là ân nhân của con hai tuần trước là nó đó,vậy là con lại nợ ân tình người ta tiếp rồi”_Bà Trần khẽ nó
Cô lẳng lặng gật đầu rồi đỡ ấm trà từ tay cô hầu gái Hồng Mẫn rồi rót vào tách cho bố mẹ và mình
Nhấp 1 ngụm trà cô từ tốn đáp:”Con biết,anh ấy đã nói với con”
“Ai cha…2 tuần rồi mà nó vẫn còn nhớ mặt con sao.Quan hệ không bình thường chút nào”_Kim Huyệt vừa cưởi vừa đảo mắt sang chồng mình thì chỉ nhận được ánh mắt u tối
“Con Manny nó thực sự đánh con sao”_Trần Trịnh không quan tâm đến lời vợ mình mà chỉ chăm chăm chờ con gái mở miệng
Zami gật nhẹ đầu:”Đổ oan cho người ta không phải phong cách con hay làm”
“Bố mẹ phải sang nhà con bé kể rõ sự tình mới được”_Trần Trịnh kiên quyết rồi nhấp 1 ngụm trà
“Kìa ông…có đến mức đấy không,con Linh nhà mình cũng đã trả đũa rồi mà”_Kim Huyệt nhẹ nhàng khuyên bảo
“Mẹ nói phải đấy bố,không cần chuyện bé xé ra to đâu.Chỉ cần chuyện của con bố mẹ đừng can thiệp vào là được,con lớn rồi tự biết cách giải quyết”_Zami
“Thế cũng được nhưng...”_Ông Trần nói đến đây bỗng ngưng lại,ngước lên nhìn cô con gái đang nheo mắt nhìn mình rồi đảo mắt sang bà vợ cuối cùng lại dừng trên khuôn mặt Zami:”Con có ý với thằng Kenbun không?”
Nghe xong cô chẳng có phản ứng gì mà vẫn điềm nhiêm nhâm nhi tách trà nóng:”Không”
“Nó tốt mà,hay là 2 đứa…”_Kim Huyệt vui vẻ chưa kịp nói xong đã bị tiếng quát của ông Trần làm cho giật nẩy mình:”Bà nói vớ vẩn gì vậy”
Zami thấy thế vỗ về mẹ:”Bố làm gì vậy,có nhất thiết phải quát vậy không?Con đã nói là con không có ý gì mà”
“Vậy thì tốt rồi,nó rắc rối lắm con cũng đừng đi nhiều với nó”_Trần Trịnh
Zami nheo nheo mắt khó hiểu,bố nói thế…là có ý gì.Bỗng trong đầu lóe sáng ánh sao vàng như nhớ ra điều gì đó cô hỏi:”Công ty còn chỗ không bố?”
Trần Trịnh nghe thế mắt sáng rực bắt lấy tay con gái:”Con muốn vào làm phải không?Con muốn làm gì cũng được hết”
Đúng là chẳng mấy khi thấy con gái chăm chỉ nói đúng hơn là cô đã học hành xong xuôi cả rồi mà vẫn lông nhông đi chơi không chịu về tiếp quản công ty.Ông đã chờ câu này từ lâu lắm rồi không vui sao được
Cười hiền,gỡ tay bố ra nhẹ nhàng nói:”Tất nhiên là không phải con rồi”
Ông Trần ỉu xìu,nhâm nhi tách trà:”Thế con muốn đưa ai vào làm”
“Torron”_Zami vừa nói vừa che tay lên mặt
“Phụt” “Khụ khụ” Kim Huyệt giật mình lau chùi mồm mép ông chồng mình mắng nhỏ:”Ông đấy!Chẳng cẩn thận gì cả”
Đúng như cô dự đoán thể nào sự tình cũng thế này mà,cũng may đã lấy tay làm bia đỡ đạn chứ không thì cái mặt nhỏ nhắn của cô sẽ hứng chịu 1 trận đại bão lớn
“Con nói cái…gì”_Trần Trịnh mắt trợn ngược
“Torron,con trai của chủ tịch tập đoàn KS”_Zami vừa nói vừa từ tốn rút tờ giấy ăn trong hộp ra lau bàn tay vừa hứng chịu một trận bạo động kia
Thấy bố mình vẫn còn ngây người ngồi đó,còn mẹ thì chỉ chăm chăm lau mồm mép cho ông nên cô tiếp lời:”Sao thế?Có vấn đề gì sao?Cậu ấy không đủ khả năng sao?”
“Nhưng nó…”_Trần Trịnh ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp câu sau mà chẳng liên quan đến câu trước:”Con thực sự tin tưởng nó sao?”
“Con tin anh ta,anh ta không có lá gan lớn để làm những việc hãm hại công ty mình đâu.Gia đình anh ta đã thảm rồi chỉ là…con muốn giúp đỡ thôi,cho anh ta 1 cơ hội để sửa lỗi lầm của những tháng ngày ăn chơi lêu lổng không chịu học hành”_Zami vừa nói vừa nhấp ngụm trà
“Con mà cũng biết nghĩ cho người ta hay sao?Đây có phải là phong cách của con không?Hay là…”_ giọng Trần Trịnh ngày càng mờ ám nhìn con gái mình
Zami chẳng hề quan tâm đến lời nói đùa của bố mẹ mà đứng thẳng dậy hô lớn:”Hồng Mận tiễn khách”
Ông bà Trần đang nhâm nhi tách trà thì giật cả mình
“Cái con bé này,ta còn chưa uống xong trà mà”_Trần Trịnh trợn mắt nhìn con gái
“Vậy bố mẹ cứ uống đến khi đã thì về nhé”_Zami phũ phàng không thèm quay đầu lại
Đi đến bước thứ 4 cô bỗng quay người lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm quầng vì làm việc đêm của bố:”Bố đấy!!!Đừng cố thức khuya làm việc quá sức.Không đổ bệnh là con không có thời gian rảnh để vào viện chăm bố đâu” Nói rồi cô quay lưng bước lên tầng
Ông bà Trần thì bật cười khe khẽ tự nói chuyện với nhau
“Cái con bé này,có đứa con nào quan tâm bố mẹ kiểu đấy không chứ.Cứ nói toẹt ra là xong lại còn úp úp mở mở”_Trần Trịnh
Kim Huyệt bịt miệng cười nhỏ:”Ông thừa biết nó không thích thế mà”
Trần Trịnh thở dài một hơi:”Chả biết như thế này lớn lên có làm được trò chống gì không đây,học xong xuôi mà vẫn lông nha lông nhông đi chơi.Cũng may vợ chồng mình còn khỏe mạnh chán,bà nhỉ?”
“Ông thì khỏe mạnh để ra ngoài đi chơi với mấy cô thứ kí chứ khỏe mạnh để làm gi”_Kim Huyệt bĩu môi quay mặt sang phía khác làm bộ giận dỗi
Trần Trịnh giật mình tiến lại ngồi sát cạnh bà vợ:”Bà ăn nói linh tinh gì đấy,hôm đấy chỉ là cô thư kí vào đưa tôi tập hồ sơ chứ có làm gì đâu”
“Thế sao tôi đứng chờ ở ngoài tận 15 phút mới thấy người ta đi ra,đưa hồ sơ mất tận 15 phút à”_Nghĩ lại chuyện đó là máu điên của Kim Huyệt bỗng bừng cháy
“Có việc nhờ cô ấy làm hộ thôi mà,bà đúng là lúc nào cũng…”_Trần Trịnh chưa nói xong vợ đã chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên hét vào lỗ tai ông:”Tôi làm sao,tôi làm sao…”
“Không sao,bà không sao cả.Bà là xinh nhất đẹp nhất giỏi nhất mai tôi sẽ mời bà đi ăn coi như tạ tội được chưa?”_Trần Trịnh tâng bốc làm giảm lượng lửa trong người bà vợ của mình đi khá nhiều
Kim Huyệt nhoẻn miệng cười:”Là ông nói đấy nhé,mà lần sau ít tiếp xúc với phụ nữ đi.Không là tôi cho ông ngồi nhà luôn khỏi đi đâu”
“Rồi rồi…bà yên tâm”_Trần Trịnh giơ 2 tay lên trong vô cùng trẻ con rồi đấm nhè nhẹ cái vai của bà vợ thủ thỉ bên tai:”Đi làm mỏi vai lắm phải không?”
“Ừ hứ”_Kim Huyệt tươi cười như hoa
“E hèm…”_1 tiếng ho khan làm cả 2 giật mình,ngồi nghiêm chỉnh vào đúng chỗ của mình
Ngước mắt lên cô con gái với dáng người nhỏ nhắn toát ra khí thế lạnh lùng bức người,giọng ông Trần tự dưng có chút run run:”Bố…đa…ng…đấm lưng cho…mẹ c…on”
Vội khua tay lấy chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên ghế cô quay mặt bước đi mà không quên câu nói cuối:”Thì cứ đấm tiếp đi.Ai nói gì đâu”
Dợi khi con gái đã lên cầu thang Kim Huyệt đỏ mặt đánh nhẹ vào tay chồng mình:”Ngượng quá”
“Có gì mà phải ngượng chứ”_Trần Trịnh hắng giọng nói to
“Vậy sao?Ông có biết vừa nãy ông ăn nói hơi bị lắp ba lắp bắp không,thế mà bảo không ngượng”_Kim Huyệt ấn nhẹ đầu ông chồng mình
“Rồi rồi,cứ cho là thế đi.Thôi,đi về đi mai còn gặp đối tác bàn giao công chuyện”_Trần Trịnh đánh trống lảng chữa thẹn đứng lên
“Cứ cho là cứ cho thế nào,rõ ràng ông ăn nói lắp bắp mà”_Kim Huyệt cong cớn đáp mà mông vẫn dính vào ghế sofa
“Ơ cái bà này,định ngồi đây cãi nhau tay đôi với tôi à.Có về không mai tôi còn gặp đối tác”_Trần Trịnh lấy lại vẻ uy nghiêm hắng giọng nói lớn
“Về thì về”_Kim Huyệt bực tức hung hăng lao thẳng ra cửa mà không để ý tới ông chồng còn đang đứng một chỗ ngơ ngác
Ở đầu cầu thang tầng trên,1 dáng người đơn độc dựa lưng vào tường co 1 chân lenn,cầm chiếc điện thoại lướt lên lướt xuống tự cười khẽ với những gì mình nhìn thấy.Khóe môi cong lên không khỏi tự nhủ thầm:”Đúng là trẻ con”
“Rầm” Cánh cửa dập mạnh không thương tiếc bỏ vào phòng mà trên môi vẫn giữ nụ cười tươi vui,đúng là…đã lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác hạnh phúc như vậy lâu lắm rồi…nụ cười rạng rỡ vui vẻ thực sự mới hé lộ.Con trai chỉ cần nhìn Zami cũng đủ ngất ngây nhưng nếu ai đó vô tình nhìn được nụ cười này dù chỉ vài tích tắc…cũng đủ miên man suốt đời
Danh Sách Chương: