“A…”.
…
“Em có thể nhẹ nhàng hơn chút xíu được không?”_Ken bất mãn vừa lên tiếng miệng vừa nhồm nhoàm nhai quả nho,chỉ là bỏ nho vào miệng anh thôi mà…có nhất thiết phải hung dữ vậy không?
“Xin lỗi!Hai từ nhẹ nhàng không có trong từ điển của tôi,nếu anh cảm thấy không thoải mái thì có thể nhờ người khác thay tôi.Hàng tá cô gái còn đang ở ngoài xếp hàng chờ kia kìa,yên tâm họ chuyên nghiệp và chu đáo hơn tôi rất nhiều”_Zami lạnh lùng nói một hồi,giựt một quả nho ném vào miệng anh.Công việc ngu ngốc này…cũng là lần đầu tiên cô làm.
Ken không giận ngược lại còn cười phá lên,tự tiện vươn tay ra phía trước véo mũi cô một cách yêu chiều…Thản nhiên nói:”Em nghĩ tôi ngu sao?Được nhìn thấy em phục vụ tôi thế này vui còn không hết thì đuổi em đi thế nào được”.
Cô nhếch mũi mạnh
tay ném quả nho vào người Ken,định sẽ cho hắn bẩn quần áo nhưng…anh lại nhanh chóng đưa miệng lên đúng tầm cô ném…”Ngoàm”.
Anh cười thích thú trước vẻ mặt không thể tối hơn của cô…Ai bảo sự tức giận của cô lại là niềm vui của anh kia chứ!
Zami trong đầu luôn có quan niệm thua keo này ta bày keo khác,sau đó một loạt quả nho bay theo tay cô vù vù như gió…mà Ken lại chẳng khác nào một người máy biết ăn,cô cứ ném ra quả nào lại yên vị trong miệng anh quả đấy…
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua nhìn một nam một nữ trong phòng vui vẻ cùng nhau,cây hoa cỏ lá dường như đều bị vui lây không ngừng đung đưa theo nhịp điệu!
Một buổi trưa với ánh nắng dịu nhẹ lại mang theo hương vị ngọt ngào lắng đọng lòng người!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Không phải hôm nay em rất mệt mỏi sao?Hay là về nhà nghỉ đi,hôm khác đến tập cũng được”_Tiron đánh tay lái một vòng quay sang nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô với vẻ hỏi thăm,sau khi được Ken nhắc nhở anh mới biết thì ra…cô ngoài lạnh lùng máu lạnh còn che dấu rất giỏi,mà điều đặc biệt là chính anh…người yêu của cô lại chẳng biết chút gì về cô cả.Chỉ một chút mệt mỏi nếu không được sự nhắc nhở chắc anh đến giờ cũng không biết…nói chung là…trong lòng anh bất ngờ nổi lên một cảm giác xa cách gì đó…
“Em không sao,thời gian đầu làm sao có thể nghỉ ngơi nhiều vậy chứ,toàn lí do vớ vẫn”_Dường như Zami chẳng màng đến sắc khỏe cứ phẩy phẩy tay ý bảo anh không sao.
“Sức khỏe của em là quan trọng nhất,vớ vẩn là vớ vẩn thế nào”_Đùa anh à,đến sức khỏe của mình cô còn nói vớ vẩn thì cái gì mới được tính là quan trọng đây…!
“Sức khỏe của em là của em…”_Zami bất ngờ quay sang nói một câu mập mờ ý tứ khó hiểu…!
“Anh biết”_Tiron vẫn giữ nguyên tư thế tập trung lái xe.
“Một buổi tập của em là của nhóm chứ không riêng gì cá nhân em nữa…”_Zami tiếp tục.
“Nhưng mà em phải có sức khỏe tốt mới tập được chứ”_Tiron chán nản nói,cô gái này luôn luôn ngoan cố như vậy…
“Em không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới cả nhóm,như vậy quá ích kỉ”_Cô chẩng quan tâm lời anh nói chỉ nhả ra vài chữ cần thiết rồi thu người về,lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhìn ra cửa sổ.Một đêm không ngủ mà có thể làm khó cô thì cô đã chẳng phải là Zami…!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Cô lạnh lùng cất bước vào thang máy bấm nút lên tầng 18 mà không chờ Tiron…anh cũng chẳng phải thần thánh gì mà chạy đua nổi với cô…đương nhiên chỉ còn một cách duy nhất…đi cầu thang bộ!
“A!Zami em đây rồi,hôm trước anh nghe Tiron nói em bận không đến được phải không?”_Hải Phong đang chơi trống nhìn thấy cô liền vui mừng lại gần hỏi thăm.
“Đúng vậy,em có bỏ lỡ cái gì không?”_Zami nhẹ nahfng cười rồi ngẩng đầu lên ngó đông ngó tây,chẳng thấy hai cô gái kia đâu chỉ thấy Kỳ Minh ngồi gẩy đàn ghi-ta nhìn cô mỉm cười.Rất ít khi cô nhìn thấy anh cười vì bản chất anh lạnh lùng và một phần cuộc sống đôi chút khó hiểu.
Hôm nay anh trông rất đẹp trai phong độ với áo sơ mi phối cùng quần kaki,mái tóc vuốt vào nếp gọn gang.Xem ra mấy ngày không gặp anh thay đổi không ít,đẹp trai hơn lạnh lùng hơn nhưng lại cười với cô nhiều hơn…
“Cũng không có gì nhiều,em đừng lo…”_Hải Phong cười tươi roi rói,nhìn anh thế này đáng ra tâm tình cô phải khá khẩm lên nhiều nhưng nó lại làm cô cảm thấy lo lắng hơn.
Vì những người hay cười thường là những người có nỗi buồn sâu đậm nhất,đây cũng là một biện pháp để che dấu,có điều nó quá phổ biến…nhìn phát ra ngay!
Hải Phong thấy ánh mắt cô nhìn anh bất ngờ thay đổi lạ lẫm,dường như có thể nhìn thấu da thịt vào tận xương tủy của anh,điều này làm anh sợ hãi…
Chiêu trò muôn thủa đánh trống lảng không chỉ áp dụng với nữ giới mà cả nam giới cũng có,anh cười hòa ái ngó nhìn về sau lưng cô hỏi:”Thế Tiron đâu?Sao chỉ có mình em thế này”.
“À…”_Zami theo phản xạ quay đầu lại đúng lúc nào đây,ngay cầu thang một thanh niên nhễ nhãi mồ hôi vật vờ như thằng điên,hai tay ôm chặt thành cầu thang như thể buông ra là ngã ngửa ra sàn.Mới tập đi chăng?No no…Mới tập đi không bao giờ tập đi ở cầu thang cả !
Hải Phong há hốc miệng nhìn anh bạn trí cốt của mình,tát một phát vào mặt…Thế quái nào?Tát thêm cái nữa…Vẫn vậy à?...Nốt cái cuối cùng…Thôi!Mai ghé bệnh viện khám một chuyến,dạo này mắt mũi chẳng ra đâu vào mới đâu cả !
Anh vẫn không dời mắt khỏi Tiron còn thừu người ra nhìn,tay theo bản năng vỗ nhẹ lên vai Zami hỏi:”Thằng kia có phải Tiron không đấy?Hãy nói là mắt anh có vấn đề đi”.
“Không!Mắt anh không có vấn đề,Tiron chính là hắn ta…”_Zami thản nhiên nhấn mạnh đoạn cuối cho nó thêm phần nghiêm trọng !
Ôi má…
“Hai người nhìn tôi kĩ vậy?Còn nữa…Hải Phong sao cậu nhìn tôi như gặp mà vậy”_Tiron dồn hết sức lực lết xác đến bên hai thân hình cách mình không xa,bám vào người Hải Phong hết quay sang hỏi Zami lại quay sang Hải Phong hỏi…
“Này này…cậu bỏ cái tay ra khỏi người tôi ngay,ghê chết đi được”_Hải Phong đánh mạnh vào tay Tiron không thương tiếc xua đuổi.Tên này hôm nay chắc chắn bị ma làm,đường đường là con trai của ông trùm xã hội đen khét tiếng,luôn cao cao tại thượng nay lại hạ mình đi leo 18 tầng cầu thang,có điên mới vậy…!
“Có gì mà ghê,chúng mình còn ngủ với nhau mấy tháng còn ăn chung bán đũa,sao giờ đấy không kêu bây giờ tôi chạm vào người cậu một chút lại kêu ghê hả?”_Tiron nhăn mặt bất mãn nói lên một tràng…Vâng!Anh rất tỉnh và đẹp trai…
“…”.
“…”.
“…”.
Zami đứng một bên mắt đã sớm mở lớn nhìn hai chàng trai trước mặt,ăn chung?Ngủ chung?Sống chung?Không phải là…
“Ấy ấy…Zami à,em đừng hiểu lầm thật ra…”_Hải Phong vội vàng xua xua tay giải thích một bên nằng nặc tháo tay Tiron ra khỏi cổ người mình.
Tên này hôm nay không những kì lạ ngược lại còn biến thái hơn con gái…
Không giống một người đã có người yêu chút nào ! Ít ra cũng đàng hoàng một chút,đứng đắn một chút,ai đời lại trẻ còn như mới lên ba thế này?
Zami nghe vậy cùng nhẹ nhõm hơn hẳn,cái từ ngữ cô suýt nghĩ đến đã kịp bị đá văng ra ngoài,cô rất kén chọn người yêu nhưng nếu yêu phải gay thì…
“Hiểu lầm cái gì chứ?Cậu còn muốn phủ nhận sao?Đêm đó chẳng phải cậu với mình đã…”_Tiron nhanh chóng bắt được điểm yếu liền mạnh bạo ôm Hải Phong chặt hơn còn chủ động ghé mặt vào sát anh từng từ nhẹ nhàng nhả ra theo nhịp điệu mê hoặc…
“Aaaaaaaaaaaa…”_Hải Phong đã sớm toát mồ hôi lạnh chạy ra xa tránh khỏi Tiron.Biến thái…không thể chấp nhận nổi…quá mức biến thái !!!
“Hahahaahahaaa…”_Tiron đứng cười một trận sảng khoái không màng đến trời đất…
“Hahha…haha…ha…”_ 10 giây sau tiếng cười của anh đứt quãng rồi dần dần chìm vào im lặng…Người con gái trước mắt sở hữu khuôn mặt lạnh lùng,đôi mắt đẹp sắc xảo ẩn nhìn anh trân trân,vẻ mặt nghiêm túc lại lạnh băng như tử thần đến đòi mạng thế này muốn cười cũng không nổi…
“Em nhìn anh kĩ vậy?”_Tiron ngượng ngùng hỏi,ban nãy cười có thái quá không nhỉ?
“Hừ…”_Zami chảnh lạ thường nhếch mép hừ một tiếng rồi không nói thêm câu nào quay lưng bỏ vào phòng tập !
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Zami,em ra đây xem cái ghi-ta này đi,chị mới lấy từ bên Mĩ về…”_Maily vừa bước vào phòng tập đã vui vẻ chạy lại gần chỗ Zami chỉ vào cây ghi-ta trắng đen đang ôm trong người mình.
“Chị mua cho em sao?”_Zami nhíu mày dơ ngón trỏ lên chỉ vào chop mũi mình,không đùa đấy chứ?Mấy loại đồ như này cô có thể mua được mà đâu cần làm phiền chị vậy !
“Em không thích sao?Trắng đen hợp với em mà”_Maily ngẩng mặt lên nụ cười trên môi có chút khựng lại,giọng nói cũng xìu đi không ít.Cây ghi-ta loại xịn thế này chị đã phải nhờ người tìm khó khăn biết bao mà cô lại có phản ứng thế này…khiến chị có đôi chút thất vọng.
“Không phải không phải,chị hiểu lầm ý em rồi,em không có ý đó”_Cô dơ tay lên liên tục xua xua,nếu không phải vì có sự ra đi của chị cô đã chẳng thể vào nhóm càng không thể trơ tráo trắng trợn nhận quà được.Hơn nữa cũng rất tốn kém kia mà !
“Không có ý đó thế thì có ý gì chứ?Chị đã mua là em nhất định phải nhận không được từ chối !”_Maily nhìn Zami nói từng chữ chắc nịch kiên định mặt tỏ vẻ nghiêm trọng hơn bảo giờ hết…
“Chị à…”_Zami khó xử chẳng biết nói gì,từ chối cũng không được mà nhận càng không thể được.
“Em mà không nhận là chị sẽ không nói chuyện với em nữa đâu đấy! Không những thế còn làm chị buồn “_Maily ra vẻ mặt tủi thân dọa nạt cô…
“…Thôi được ! Em nhận,em cảm ơn”_Im lặng một lục cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu cười nhẹ đỡ lấy cây ghi-ta từ tay chị về phía mình.Thôi thì khi nào có dịp tặng lại quà cho chị coi như huề không ai nợ ai,được gia nhập nhóm cô vui còn không hết giờ lại được chị tặng quà thì quả thực có chút áy náy !
“Thế có phải tốt không?”_Maily cười hài lòng đưa tay lên vỗ nhẹ má cô…”Chị Maily ra đây em nhờ chút”_Tiếng gọi nhỏ bé lanh lảnh lọt vào màng nhĩ hai cô gái,Maily kiếng chân ngó đến một phía nào đó gọi với:”Được,chị đến ngay” rồi chị quay lại nhìn Zami cười nhẹ:”Chị qua kia một chút nhé”.
“Được”_Zami đáp gọn một tiếng,nhìn theo bóng lưng Maily ngày càng xa mình mà mang một nỗi cô đơn khó tả.Phải chăng?Đằng sau nụ cười vui tươi mỗi ngày như buổi nắng sớm mai ấy lại là một nỗi buồn chẳng thế nào quên?
Danh Sách Chương: