“Alo”.
“Được”.
“Anh đợi cậu”.
…
Ở một căn phòng khác…
“Một con vịt xòe ra hai cái cánh…”.
“Cạnh”.
“Em làm cái gì vậy?”_Mở cửa,Ken khoanh tay trước ngực nheo mắt hỏi.
Một người con gái vẫn mang phong thái lạnh lùng bên mình,điệu bộ lau nhà vẫn không thay đổi,vẫn khuôn mặt không cảm xúc đó nhưng…tiếng nhạc phát ra từ phòng cô thì…cực kì bất bình thường!
Ngẩng đầu lên,nhìn anh với con mắt quã đỗi bình thường,cô nhún vai trả lời rồi lau nhà tiếp:”À,tôi bật nhạc thì nó tự ra thôi”.
Lần này Ken nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh luôn…
“Sao vậy?”_Cô lại thản nhiên nhìn anh,có gì kì lạ ở đây chăng?Chỉ là tình cờ thấy cái đầu đĩa,bật lên thì nó ra bài này thôi,có gì đáng ngạc nhiên lắm sao?Nếu vậy thì thật nhảm nhí!
Thở dài một cái nhẹ,anh không nói gì chỉ nhìn cô lau nhà nói hờ hững một câu rồi quay xe lăn đi:”Tắt nhạc!Đây không phải phòng em cần lau dọn”.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chẳng phải vừa nãy tôi vừa lau phòng khách sao?”_Zami nhíu mày bất mãn kêu lên,thật quá đáng!Từ sáng tới giờ anh đã bắt cô lau phòng này 3 lần rồi,giờ tiếp tục lau?Một hạt bụi còn chưa có khả năng nảy sinh đã lau?Có nhất thiết phải hành xác cô kiểu này không vậy???
“Không nói nhiều”_Ken không thèm để ý đến lời bất mãn của cô mà lăn bánh xe đến gần bàn hoa quả,lấy một quả nhỏ bỏ vào miệng ngon lành.
Nhìn thái độ dửng dưng của anh cô hận không thể trực tiếp xông lên đạp vào cái bản mặt đấy cho thỏa niềm tức giận.
Quyết định lần này không được chùn bước,cô để cây lau nhà sang một bên,tiến tới chiếc ghế sofa ngồi “phịch” xuống một phát.
Tiếng va chạm giữa ghế và mông đương nhiên thính giác của Ken có thể dễ dàng nắm bắt được,anh xoay bánh xe,nhẹ nhàng nhai hết chỗ nho trong miệng,nhìn cô với anh mắt phẳng lặng như mặt hồ…
“Thái độ này là sao?”_Lúc này anh mới mở miệng lên tiếng,chưa xin phép gì cả việc còn chưa xong mà đã ngồi xuống ghế hơn nữa tiếng động lại to quá mức cần thiết…
“Không muốn làm”_Cô ngoan cố trả lời,mệt lắm rồi!Từ khi bước vào đây,đén 1 giây bình yên cũng chẳng có,2 tháng tới cô phải làm gì để có thể cầm cự nổi đây?Hay là cô sẽ chết trước khi rời khỏi căn biệt thự này?
Khóe môi hơi giật nhẹ một chút,anh lăn bánh xe tiến đến gần ghế sofa nơi cô ngồi,nhẹ nhàng hỏi:”Không muốn làm thật sao?”.
“Không muốn”_Zami thản nhiên giương mắt nhìn anh chăm chăm.
Bên khóe môi Ken bất ngờ ẩn hiện một vệt tim tím nhỏ của nho đen và rồi…
“Hay là làm việc khác?”.
Zami giật mình vội vàng tránh né anh đứng dậy:”Tôi làm,tôi làm”.
Cô miễn cưỡng cầm cây chổi lau nhà,nhìn nó với ánh mắt không thể “yêu thương” hơn…
---------------------------------------------------------------------------------------------------
“King cong…king cong…”.
“Ra mở cửa”_Không ngẩng đầu lên mà Ken chỉ lạnh nhạt lên tiếng ra lệnh,mắt vẫn dõi theo từng con chữ trên mặt báo.
Zami đang lau nhà cũng khựng lại,mặt tỏ rõ thái độ không hài lòng,cô là người anh muốn bắt làm gì thì làm à?
Cô đến đây chỉ là có trách nghiệm với việc mình gây ra cho anh,chứ hoàn toàn không phải đến đây để làm ô sin cho anh,làm con rối cho anh muốn làm gì thì làm,ok?
“Anh ra mở cửa đi,tôi còn phải lau nhà”_Nói xong cô lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc,lau cái phòng khách đến gần 7 lần rồi,lưng cô bây giờ có thể so sánh với đường cong của con tôm chứ chẳng chơi.Hơn nữa cái đường ra cổng tưởng nó ngắn lắm ấy…
Bây giờ mà bắt cô lết xác ra thì quả thực là…không nổi!
“Để đấy,ra mở cửa”_Vẫn không quan tâm đến cô,Ken nhìn vào tờ báo ra lệnh lần thứ hai.
Mím môi,Zami nhìn anh hận không thể lao đến bóp nát cổ anh…Anh thì cao cao tại thượng ngồi bắt đùi phải lên đùi trái như một vị vua và ra lệnh cho cô hết đứng lại ngồi,thật quá đáng!
Cô lại tiếp tục lên tiếng để bảo vệ cho thể xác của mình trước khi bị anh một tay bóp nát:”Mở bằng điều khiển từ xa được không?Tôi thực sự không đi nổi”.
Chẳng là từ ngày cô chuyển đến đây sống,tòa biệt thự của anh bị vô hiệu hóa hoàn toàn,đương nhiên người làm vô hiệu hóa mọi thiết bị là anh-chủ nhân tòa biệt thự này.
Anh cố tình muốn hành xác cô,mọi thứ,điều khiển từ xa của cửa ra vào,cửa chính,cửa phụ tất cả tất tần tất kể cả người giúp việc cũng dẹp đi hết và mọi chuyện đều để dành cho Zami làm.
Ngẩng đầu lên,anh hơi nhíu mày không hài lòng,thoáng qua mắt lại chẳng có vẻ gì là động lòng trước bộ dạng của cô cả,anh lạnh nhạt lên tiếng:”Ra mở cửa,tôi không muốn khách của tôi mất nhiều thời gian”.
Zami đầu đã sớm tỏa khói nghi ngút,cô hận không thể lao tới bóp nát cổ anh cho rồi…
Miễn cưỡng xoay người bước đi,ôi trời ơi!Sao hôm nay cái đường ra cổng nó lại xa đến thế!
Cánh cửa lớn vừa mở ra,đập vào mắt là một chàng trai đứng quay lưng lại với cô,tuy nhiên cái dáng người dong dỏng cao này,cái điệu bộ này tuyệt nhiên Zami không thể không nhớ ra mà bất ngờ thốt lên:”Ơ!Anh đến đây làm gì?”.
Từ từ quay người lại,khuôn mặt chàng trai lồ lộ trước mặt cô,vẫn đường nét lạnh lùng trên mặt bỗng biến mất ngay sau khi anh nhận ra Zami và cũng ngạc nhiên hỏi:”Sao cô lại ở đây?”.
“Tôi…”_Nghĩ lại bản thân,biết nói thể nào nhỉ?Mà sao tự nhiên lại gặp tên điên này ở đây cơ chứ!!!
Trong đầu Lil bỗng hiện lên lời nói của Yin mà anh nghe được,khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
Anh kéo hai cái vali to đùng về phía Zami hờ hững nói một câu rồi quay lưng bỏ cô ở đây:”Vào nhà nào!Tôi sẽ tính sổ với cô sau”.
“Ơ…ơ…Sao anh lại tự tiện vào như vậy?”_Zami muốn đuổi theo nhưng sức cô quả thực có hạn hơn nữa lại phải vác theo hai quả tạ này thì chẳng nổi…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Phù”.
“Phịch”.
Đặt hai cái vali to khủng bố xuống sàn nhà,cô buông xuôi ngã xuống ghế sofa,cô thực sự rất mệt mỏi!
Nghe thấy tiếng động mạnh,Ken lăn xe ra phòng khách thấy vậy thì không hài lòng lên tiếng:”Dậy đi,có khách ở nhà mà em lại như thế à?”.
Giọng nói quen thuộc ấy…
Cô quên mệt mỏi đứng thẳng người dậy,bất mãn trừng lớn mắt với anh,không thèm để ý tới hình tượng là cái gì nữa,Zami cúi người tháo đôi tông đen ra giơ lên chĩa về phía anh nói:”Anh ta là ai?Sao lại vào nhà anh?”.
“Em họ tôi đến ở một thời gian”_Tuy anh không thể chấp nhận cái hành động vô lễ này của cô nhưng vẫn nhẫn lại trả lời.
Mắt Zami còn mở lớn hơn,cái dép theo cánh tay cô cứ lên lại xuống tưởng trừng đích là cái bản mặt Ken ở phía trước…:”Anh biết trước rồi đúng không?Vậy sao anh không nói cho tôi”.
“Thì bây giờ em biết rồi đấy thôi”_Nhún vai anh thản nhiên nói.
Nói rồi chưa để cô kịp trả lời anh đã quay người bước đi chỉ để lại một câu ngắn gọn mà lại như quả tạ 1000 cân đề lên người cô:”ĐI làm thức ăn đi,khách tôi đói rồi”.
Zami quả thực sắp phát điên,cô nghiến răng nghiến lợi,dậm chân bình bịch xuống đất,đúng lúc đó…
Một bóng dáng đi ngang qua,tay cầm quả táo cấn một miếng:”Không nghe thấy sao?Đi làm bữa tối đi,tôi đói rồi”.
“Anh cút đi”_Zami ném một phát chiếc dép bay thẳng về phía trước,tuy nhiên Lil phản xạ nhanh né được nhưng…
“Xoảng”.
“Zamiiii!!!Em làm cái quái gì vậy?”.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cạnh”.
“Cạnh”.
“Bên này,miếng này nữa”.
“Chưa hết đâu,còn mấy miếng nhỏ kia nữa”.
Đứng một bên nhìn cô chẳng thể làm gì mà Lil không nhịn cười được,tuy thế nhưng kể ra Ken như vậy cũng thật quá đáng.
Mà từ trước tới giờ anh đã bao giờ thấy Ken đối xử với ai như vậy đâu,đây Zami lại là con gái nữa…
Rồi tự nhiên anh lại nín cười lên tiếng nói đỡ cho cô:”Ken à!Anh làm vậy có phải hơi quá đáng không?Có nhất thiết phải bắt cô ấy tự tay nhặt từng mảnh thủy tinh không?Lỡ chẳng may đâm vào tay cô ấy thì sao đây”.
Lời anh vừa dứt,cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn Lil,mà cả hai ánh mắt đều chung một vẻ ngjac nhiên!!!
Ken từ tốn đưa tay lên,không khách khí chỉ thẳng vào mặt Lil cảnh cáo:”Tôi còn chưa xử lí tội của cậu đâu,còn dám chen vào chuyện của tôi sao?”.
Lil xòe bàn tay đưa lên che miệng,gật đầu một cái chắc nịnh,đúng là gan anh không to như vậy!
Zami bị Lil đưa từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác,sao Lil lại có vẻ rụt rè trước Ken như vậy,giữa họ có phải đơn thuần chỉ là quan hệ anh em họ không?
“Nghĩ gì vậy còn không mau làm cho xong đi”_Ken dường như bị lời nói của Lil làm mất hứng,anh đứng dậy phủi phủi tay rồi quay lưng bước đi.
Bóng dáng anh vừa khuất sau tấm cửa…
“Anh ấy bị làm sao vậy?”_Lil bất ngờ kêu lên,mắt vẫn dõi về hướng cửa.
Anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng,Ken dạo này gặp phải vấn đề gì chăng,anh cảm thấy Ken bây giờ cứ khang khác sao vậy,rất lạ lùng hơn nữa cũng lạnh đi khá nhiều…
Còn uẩn khúc gì mà anh chưa biết được chăng?
“Anh sợ anh ấy?”_Zami bất ngờ đứng lên,tay khoanh trước ngực hỏi.
Lil bị hỏi bất ngờ làm giật mình,anh quay người lại,rất nhanh lây lại sự bình tĩnh,anh trả lời nhẹ nhàng:”Anh ấy là anh họ tôi,sao tôi phải sợ?”.
“Vậy mà…tôi cảm thấy anh rất sợ Ken”_Zami vẫn không thoát khỏi nghi ngờ mà tiến lại gần Lil ghé sát vào tai anh nói nhỏ,cô tin vào trực giác của mình,nó không bao giờ lừa dối cô,chưa từng…
“Cô đừng nói linh tinh…tôi còn chưa tính sổ chuyện cũ đâu đấy”_Lil bị Zami làm cho sợ mà trả lời gấp gáp rồi bỏ đi,người con gái kia là ai?Sao lại có thể đánh hơi được sự sợ hãi của anh?
Anh đã cố muốn chôn dấu nó rồi cơ mà…
-----------------------------------------------------------------------------------------------
“Còn không mau làm bữa tối”_Vừa thấy bóng dáng cô xuất hiện ở phòng khách Ken đã lên tiếng ra lệnh.
“Tôi đã nói là tôi không biết nấu ăn mà”_Zami mệt mỏi trả lời.
“Không biết cũng phải nấu”_Lại một lần nữa Ken nhẫn lại lên tiếng,làm khó cô là thú vui của anh nhưng…hôm nay làm khó cô anh lại chẳng thấy vui vẻ gì cả,mà chỉ muốn bắt cô làm hết thảy mọi chuyện như để bõ tức,trong lòng anh từ đâu xuất hiện một ngọn lửa mà chính anh còn chẳng hay.
“Ra nhà hàng được không?Tôi trả tiền”_Zami buông lời,tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó,lần này cô quyết định phải đấu tranh đến cùng với anh,dù có chết cô cũng không đi làm bữa tối đâu!
Ken nhìn cô mệt mỏi,im lặng một lúc,định lên tiếng thì…
Từ đâu,một giọng nói bay đến…
“Em không thể nuốt nổi thức ăn do cô ấy làm đâu”.
Ken dời ánh nhìn lên khuôn mặt Lil,vẻ mặt anh cứng rắn hơn trước mà lại thật kiên quyết.
Cuối cùng cũng đủ sức thuyết phục,Ken đứng dậy,đi ra ngoài mà không quên nói:”Đi thôi”.
Zami ngạc nhiên vẫn không chịu đứng dậy,rồi Ken bỗng quay người lại nhìn cô nhíu mày:”Còn không mau đi,tôi đổi ý bây giờ”.
Ánh mắt anh nhanh chóng nhìn về phía Lil:”Cả cậu nữa,đang giảm cân sao?”.
“Không không!Đi chứ”_Lil nhanh nhảy cười tươi chạy theo.
Zami cũng đứng lên,trong lòng đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều,anh ta hẳn không phải quá khó tính như cô tưởng!!!
Danh Sách Chương: