• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lâm Nhất ngồi yên lặng cạnh giường lúc này mới lên tiếng cắt ngang bầu không khí không mấy tự nhiên:”Bác sĩ bảo chân con tạm thời bị gãy chắc phải tầm tầm 1 tháng nữa mới khỏi hẳn”
“1 tháng sao?Bố đùa con sao,chân thế này ít nhất cũng phải gần 2 tháng mới khỏi được,bị ô tô đâm chứ có phải bị ngã đâu mà 1 tháng.Thật là buồn cười”_Khánh bất mãn chỉ chích
Cả 3 người ngạc nhiên mở to mắt nhìn chàng trai quá mức bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình,trong đầu Zami không khỏi kết luận một câu:”Chàng trai này chắc chắn điên rồi,não không bình thường chút nào”
“Con nói sa…o…lại…2 tháng…”_Lệ Hi nhất thời quá khích mà lời nói rời rạc không đồng nhất
“Bố mẹ quả thực đã bị ông bác sĩ già đấy lừa,lo cho con đến mức đầu óc lú lẫn hết rồi sao.Thế này tập đoàn NJ lại sớm về tay con rồi”_Khánh mặt bình thản lắc lắc đầu phê bình bố mẹ mình
Để ngoài tai lời trêu chọc khó nghe đó,Lâm Nhất bực mình tức tốc gọi bác sĩ đến
Còn Lệ Hi người đã sớm run run khi nghĩ thằng con trai duy nhất của bà phải khổ sơ cơ cực ngồi xe lăn 2 tháng,nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống
Đây là lần thứ hai Zami được nhìn cận cảnh Lệ Hi đau khổ như thế này,trong lòng cô nổi nên một cảm xúc vừa xót xa vừa ghen tị vừa tức giận
Có một người mẹ tốt thế này cô cầu còn không được mà cái tên đang ngồi chiễm chệ trên giường kia lại toàn làm bà bận tâm đến rơi nước mắt,nghĩ lại câu chuyện ngu đần chạy theo tình yêu mù quang mà bỏ bê khiến bố mẹ mệt mỏi lo lắng thì thực là một đứa con bất hiếu.Còn có người quan trọng hơn bố mẹ đã đẻ ra mình nuôi mình ăn học sao,dù có yêu tới mức nào thì cũng nên giới hạn một chút chứ.Không thể có cái này thì bỏ cái kia được,cái gì cũng phải san sẻ đều đều,khiến một người cùng cực hạnh phúc đồng thời cũng khiến một người cùng cực đau khổ,chuyện gì mà chả cần cân bằng
“Kìa mẹ,con chỉ là bị gãy chân tận 2 tháng thôi chứ có liệt giường liệt chiếc gì đâu mà”_Khánh nhíu mày vỗ vỗ Lệ Hi động viên bà

“2 tháng ngồi xe lăn vui vẻ lắm hay sao…”_Lệ Hi nói được vài chữ đã lại khóc ra tiếng
“Thôi mà đừng lo mà mẹ,sẽ ổn thôi,2 tháng sẽ qua nhanh thôi mà”_Khánh cố gắng an ủi bà mẹ lúc nào cũng chỉ biết mít ướt của mình
Lúc này Lâm Nhất đã kéo ông bác sĩ già đi vào phòng bệnh,vừa mới vào Lâm Nhất đã không kìm chế cảm xúc mà ủn ông ta ra quát to:”Con tôi bị gãy chân phải 2 tháng mới bình phục,sao ông dám nói chỉ cần 1 tháng hả.Tính lừa ông già này sao”
“Tôi…”_Chân ông bác sĩ già đã sớm mềm nhũn,môi run run không nói ra lời,vẻ sợ hãi hiện rõ trên mặt qua từng nếp nhăn
Zami thấy tình hình không ổn sợ rặng chậm chân 1 tích tắc Lâm Nhất có thể không làm chủ bản thân mà vồ đến xé xác ông bác sĩ.Cô nhanh chóng đứng giữa đẩy khoảng cách hai người xa nhau một chút mạnh miệng nói:”Có gì bình tĩnh rồi nói,giữa hành động và lời nói cái gì giải quyết sẽ tốt hơn đây”
“Bác còn chưa đụng tay đụng chân gì đến lão già nào mà”_Lâm Nhất trợn mắt nhìn ông bác sĩ
“Bác lôi người ta vào phòng rồi ủn đi bây giờ quát to thế này thì có khác gì động tay động chân không”_Chả hiểu sao Zmai thấy bực mình nhưng vẫn cố nén lại mà nói
Khánh từ không quan tâm lại vì lời nói của cô mà thu hút sự chú ý,trên môi bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý
Liếc mắt nhìn Zami lại nhìn ông bác sĩ,chân run run đứng còn không vững
Tưởng rằng Lâm Nhất sẽ bỏ qua nhưng ông lại gạt Zami qua một bên,vì quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng mà suýt ngã
Lâm Nhất đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận không xem ai ra gì mà tiến từng bước đến gần ông bác sĩ,khoảng cách không ngừng rút ngắn lại

Lâm Nhất vươn tay ra tính sẽ xách cổ áo ông bác sĩ lên dạy ột bài học biết thế nào là lừa gạt nhưng Zami đã phản ứng kịp mà chạy ra chắn trước mặt ông bác sĩ mạnh miệng:”Bác có thể bình tĩnh một chút được không?Đây chỉ là bệnh nghề nghiệp”
“Cháu tránh ra cho ta”_Lâm Nhất cố kiên nhẫn nói câu cuối
“Cháu không tránh”_Zami không những không sợ hãi àm dường như lời đe dọa của ông lại khiến cô có thêm dũng khĩ không lùi bước
Bàn tay thô bạo giơ lên không trung tức khắc khựng lại,một giọng nói không to nhưng lại đầy sức thuyết phục vang lên:”Zami nói đúng đấy,bố mau dừng tay lại đi,bố không nghĩ rằng ông ý chỉ sợ bố mẹ quá sốc nên mới nói thế sao.Bác sĩ trách nghiệm chính là ở lời nói động viên sao cho bệnh nhân cùng người nhà lạc quan một chút,không muốn ai phải buồn cả”
Zami giật mình nhìn người con trai ngồi trên giường bệnh cô hoàn toàn có thể nghĩ chàng trai này vừa lên tiếng bảo vệ cô nhưng cũng có thể lên tiếng để bảo vệ ông bác sĩ,lời nói của anh ta quả là có sức thuyết phục mà Lâm Nhất lại khôi phục vẻ hiền hòa,chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho tên bác sĩ biến đi
Bây giờ cô mới có dịp tìm hiểu thì ra chủ tịch tập đoàn NJ Trần Lâm Nhất khi nổi giận lại đáng sợ như vậy,cơn đố kỵ trong lòng cô đột ngột tăng cao.Lại nghe bọn họ ân cần hỏi con trai hết cái này đến cái kia khiến cô cảm thấy vô cùng tủi thân,cứ như người ngoài vô duyên vô cớ xen vào gia đình người ta
Nhẹ nhàng đứng dậy,tính sẽ lặng lẽ rời đi thì đột nhiên một câu hỏi vang lên:”Bố sẽ thuê y tá tới tận nhà chăm sóc cho con đến khi nào chân con bình phục”
“Không,con muốn ở một mình”_Khánh kiên quyết lắc đầu
Bước chân của Zami cũng vì câu trả lời mà không thể bước tiếp,cậu ta thật là bướng bỉnh,ngồi xe lăn 2 tháng mà muốn ở một mình thì sao có thể chứ…Người tạo ra cái chân bị băng bó kia chính là cô vậy hẳn cô phải là người thuyết phục cậu ta bằng được rồi,nếu không e rằng sau này có làm sao cô cũng khó mà bảo quản được trong tương lai cuộc sống của cô có yên ổn không
“Anh không thể không có người chăm sóc”_Zami vội vã quay đầu lại nói

Hơi nhướn mày,đây là lần đầu cô mở miệng nói chuyện với anh,giọng Khánh có chút trêu chọc:”Là cô…lo cho tôi sao?”
“Tất nhiên phải lo rồi,nếu sau này anh có bị làm sao thì tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ anh đây”_Zami miễn cưỡng giải thích dài dòng
“Tôi đã quyết rồi tôi không muốn có y tá hay có người hầu người giúp việc bên cạnh,tôi không muốn”_Khánh ngoan cố lắc mạnh đầu
Nhìn vẻ mặt khổ sở năn nỉ lên năn nỉ xuống của bố mẹ anh ta mà cô càng cảm thấy người con trai này thực đáng ghét,bực mình quá không làm chủ được bản thân mà Zami lỡ lời nói to:”Việc này là do tôi làm,tôi sẽ chăm sóc anh đến khi chân anh bình phục hoàn toàn không để lại di chứng sau này”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người cô,tức khắc cô không thể nói được gì nữa.Đúng là cái miệng chết tiệt làm hại cái thân,lỡ lời rồi giờ thực cô hối hận muốn rút lại,ở với người ngồi xe lăn đã thế còn khó tính ngu si đáng ghét thế này thì cô thực không thể chịu được
“Tôi không truy cứu chuyện cô đâm tôi đã là may lắm rồi,tưởng tôi dễ dãi hay sao mà làm loạn”_Khánh giọng không hài lòng
“Tôi không đồng ý,tôi không muốn sau này anh có mệnh hệ gì cảnh sát lại vác mặt đến nhà tôi hỏi”_Zami nói thẳng mặt luôn,căn bản nếu việc này không phải 1 tay cô gây ra thì hắn có bị làm sao sống như thế nào cô cũng mặc kệ
“Cô là cái gì mà có quyền quyết định ở đây,đừng tưởng tôi không biết hôm qua cô uống say gây nên tai nạn.Chuyện này mà đến tai cảnh sát thì cô định tính thế nào đây”_Khánh từ tốn nói
Mặt Zami từ xanh sang đỏ,hắn dám uy hiếp cô,cả đời cô cũng chưa từng nghĩ có người cả gan dám uy hiếp mình,tay đã sớm nắm thành nắm đấm,móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt dẫn đến cảm giác nhói đau
Lực từ móng tay cô bặm vào lòng bàn tay rất mạnh,dường như có thể đâm thủng lòng bàn tay.Điều này chứng tỏ hiện tại lời uy hiếp của anh khiến Zami vô cùng tức giận,không màng đến chuyện đau hay không đau.Cô chỉ muốn bay đến lôi hắn xuống giường đấm vài cái vào cái bản mặt kia cho hả giận
“Cứ quyết định thế đi,Zami là một đứa sống rất có trách nghiệm.Ta dao con cho nó chăm sóc sẽ thực an tâm”_Lệ Hi sau một hồi cân nhắn cũng chốt hạ quyết định
Giọng nói của bà làm Khánh có phần nhụt trí,bà đã quyết cái gì là phải được thực hiện cái đó.Anh biết lần này khó mà từ chối nhưng vẫn cố gắng lần cuối:”Không cần…”
Ngoài dự đoán của Khánh,Lệ Hi không những tức giận mà còn cắt ngang lời anh:”Không được,mẹ đã quyết rồi,không được từ chối”

“Nhưng…”_Khánh định nói gì đó nhưng khi thấy Lệ Hi mếu máo nói nếu anh không đồng ý mà bà sẽ chết cho xem thì anh lại chẳng dám ho he nửa lời
Dù biết mẹ mình đã quyết là phải quyết cho được thì thôi nhưng không ngờ bà lại dùng cái cách này khiến anh lực bất tòng tâm không thể không nghe theo…
Lâm Nhất trở lại phòng bệnh,khuôn mặt có chút biến sắc,nhận thấy điều không ổn cô nhanh miệng hỏi ông:”Bác à,sao vậy,có vấn đề gì sao”
Lâm Nhất gắng nặn ra một nụ cười gượng trấn an cô:”Không sao,bác sĩ nói vài ngày nữa con trai ta có thể xuất viện”
Vậy thì hay quá rồi!!!Nhưng Zami không khỏi tò mò khi thấy có một tin vui như vậy sao Lâm Nhất lại mang vẻ mặt ủ ruột thế kia.Còn điều gì cô không biết chăng?Zami vốn là người rất hay để ý nên điều gì cũng khó mà qua mắt cô được,còn về chuyện này thì…phải cho người điều tra rồi…
Cô xin phép ra ngoài hóng gió một chút nhưng thực chất là để gọi một cuộc điện thoại.Sau khi dặn dò đầu dây bên kia những điều cần làm cô quay lại phòng ngay không chần chừ
Bước tới gần phòng bệnh,đột nhiên có vài tiếng nói chuyện không liên quan đi vào trong tai cô:”Tái phát…” “Con định thế nào…” “Cho con thời gian…”
Những gì cô tiếp thu được cô hoan toàn không hiểu ý nghĩa của nó,chỉ là có một linh cảm nói cho cô biết rằng tình hình bệnh tình của Khánh không tốt so với lời Lâm Nhất nói.Ông ấy chắc chắn đã dấu diếm cô điều gì đó,hôm nào phải hỏi cho ra lẽ mới được
Lúc cô đi vào phòng cũng là lúc ông bà Triệu ra khỏi phòng trông mặt bọn họ không mấy vui vẻ nhưng vẫn cố cười nói với Zami:”Hai bác có vài việc ở công ty cần giải quyết,phiền cháu hôm nay ở lại chăm sóc thằng Khánh nhà bác”
“À,vâng,đằng nào hôm nay cũng đã lỡ nghỉ học.Hơn nữa Khánh có ngày hôm nay cũng do cháu cả,cháu còn có thể từ chối sao”_Zami cười nhẹ
Nhưng chẳng hiểu cô nói sia cái gì mà mặt Lệ Hi biến sắc lạ thường nhưng vẫn cố gắng cười cười rồi cùng chồng ra về
Nhìn một nam một nữ,ôm nhau tựa đầu vào vai nhau đi khiến cô có chút ghen tị mà thở dài một hơi.Sau này…không biết cô có thể tận hưởng cái cảm giác song song đi cùng người mình yêu như thế này không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK