Hứa Thiệu bị Dung Đồ Phong gạt qua một bên, quay người đi được hai bước thì bỗng đứng lại: "Dung Đồ Phong, anh không phải vì Đường Tiểu Nhiễm yêu Thẩm Mộ Diễn mới như vậy, đúng không? Tình cảm vốn dĩ là tự nguyện, không thể cưỡng ép được, do Thẩm Mộ Diễn vô cảm với Đường Tiểu Nhiễm, hai người họ li hôn mới khiến anh trù dập Thẩm Mộ Diễn như thế? Thật sự có phần quá đáng."
"Tôi quá đáng?" Một Dung Đồ Phong lớn lên vô cùng tuấn tú, nho nhã hôm nay sắc mặt bỗng tối sầm lại, cố kiềm nén cơn giận dữ, trên trán nổi rõ những gân xanh chằng chịt, ánh mắt trừng trừng nhìn Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu bị ánh mắt ấy dọa cho giật mình, lùi lại: "Anh..." Nói thật, Dung Đồ Phong của hôm nay, đây là lần đầu tiên Hứa Thiệu mới nhìn thấy.
"Anh nói Đường Tiểu Nhiễm với bọn anh lớn lên cùng nhau, nhưng các anh có khi nào tự hỏi chính bản thân rằng đã từng quan tâm đến cô ấy chưa?"
Hứa Thiệu gằn cổ: "Bọn tôi lớn lên cùng nhau đương nhiên sẽ không ngó lơ trước sự tồn tại của Đường Tiểu Nhiễm."
"Thật không?" Dung Đồ Phong đột nhiên nhếch môi nhìn Hứa Thiệu: "Câu nói này, cũng từ mấy người tốt đẹp các anh nói ra, nếu như thật sự quan tâm đến Tiểu Nhiễm, anh nhất định đã chú ý đến một chuyện rồi."
Dung Đồ Phong dứt lời, cũng không thèm để ý đến Hứa Thiệu, bước thật nhanh đi, cả người bừng bừng lửa giận, nhanh chings biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa Thiệu.
Còn Hứa Thiệu lại bị những câu nói bất ngờ không đầu không đuôi của Dung Đồ Phong làm cho ngơ ngẩn, rốt cuộc là có ý gì? Cái gì mà nếu từng quan tâm đến Đường Tiểu Nhiễm sẽ phát hiện ra một việc?
Rốt cuộc là việc gì?
Hứa Thiệu lờ mờ suy đoán, chuyện này, với sựu khác thường của Dung Đồ Phong hôm nay, chắc chắn có liên quan với nhau.
Hứa Thiệu quay về công ty, cả buổi chiều đều suy nghĩ về những lời Dung Đồ Phong nói.
Mãi cho đến lúc tan ca, đang đi qua hành lang thì nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của hai nhân viên thuộc bộ phận thư kí: "Phu nhân tổng tài rất lâu rồi không cập nhật trạng thái mới trên weibo rồi, tôi còn đang chuẩn bị xem video cô ấy hướng dẫn món ngó sen chưng mật ong. Khỏi phải nói, phu nhân tổng tài của chúng ta, tay nghề nấu nướng quá đỉnh, theo dõi cô ấy dạy nấu ăn, tay nghề của tôi cũng tiến bộ không ít."
Hứa Thiệu trong đầu hình như nghĩ ra điều gì đó, lập tức lôi điện thoại ra, mở weibo, mói đột nhiên phát hiện, 7 năm qua, bản thân anh chưa từng để ý đến weibo của Đường Tiểu Nhiễm.
Hứa Thiệu vào tường weibo của Đường Tiểu Nhiễm, cập nhật mới nhất là cách đây một tháng, anh ta xem lại những cập nhật trước đó của cô, tần suất cập nhật trạng thái của Đường Tiểu Nhiễm không cao, nhưng đều đặn cách 3 đến 5 hôm cập nhật một lần, không lí nào đã một tháng không cập nhật?
Hứa Thiệu không kịp nghĩ gì thêm, chợt nhớ ra chiều nay Thẩm Mộ Diễn sẽ gặp Dung Đồ Phong ở câu lạc bộ, anh ta vội vàng đi xuống lầu, khởi động xe, một mạch chạy thẳng tới đó.
Anh ta vừa đến nơi, trên võ đài, Dung Đồ phong và Thẩm Mộ Diễn đã đánh nhau được một hồi.
Hai người họ như điên như dại, dùng hết sức bình sinh lao vào nhau.
Dung Đồ Phong dường như hận đến mức không thể đánh chết được Thẩm Mộ Diễn.
Hứa Thiệu cầm chiếc điện thoại trên tay, vừa nhìn hai tên dã thú bị thương khắp người đánh đám nhau trên võ đài, vừa liếc mắt xem weibo của Đường Tiểu Nhiễm.
"Đủ rồi!" Anh ta bước lên: "Hai người đủ rồi đấy! Cũng không phải kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào thực sự phải dồn đối phương vào đường chết sao?"
Bị Hứa Thiệu quát một hồi, vốn dĩ Dung Đồ Phong và Thẩm Mộ Diễn hai người đều gần như không còn sức lực nào, cả hai không chịu nổi nữa nằm vật vã xuống sàn. Dung Đồ Phong ném một tiếng 'hừ', xoa xoa những vết bầm tím trên miệng, mỉa mai nhìn Hứa Thiệu: "Đúng vậy, tôi hận là không thể giết chết được anh ta."
Hứa Thiệu đụng phải ánh mắt hừng hực hận thù của Dung Đồ Phong, lại nghĩ đến những lời lúc sáng anh ta nói, thêm sự khác thường trên weibo của Đường Tiểu Nhiễm, trong lòng chợt thấy bất an, ánh mắt của Dung Đồ Phong quả thực tràn ngập hận thù!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Hứa Thiệu cất giọng hỏi, răng đánh vào nhau 'lập cập lập cập', có thể khiến Dung Đồ Phong trở nên hận thù như thế, có thể khiến Dung Đồ Phong làm ra chuyện điên rồ thế này, rốt cuộc là chuyện gì?
Hứa Thiệu trong lòng bỗng lo sợ, run rẩy hỏi.
Dung Đồ Phong lại ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, cố nén nỗi đau trên thể xác, chống tay xuống sàn chồm người dậy, một lời cũng không nói, lặng lẽ vịn lấy hàng rào chắn xung quanh, từ từ bước xuống.
"Đợi một lát..." Hứa Thiệu chặn trước mặt Dung Đồ Phong, chiếc điện thoại trong tay vừa lúc lướt đến weibo của Đường Tiểu Nhiễm, anh ta giơ điện thoại ra trước mặt Dung Đồ Phong: "Tôi nhìn thấy cái này rồi."
Anh ta chẳng nói rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ giơ điện thoại trước mặt Dung Đồ Phong: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lúc này, Dung Đồ Phong cắn chặt môi cười một cái, nhưng chẳng thèm điếm xỉa đến Hứa Thiệu, trái lại còn quay đầu về phía tủ quần áo, thở hồng hộc nói với Thẩm Mộ Diễn: "Thẩm Mộ Diễn, ngay cả trong mơ, anh đã bao giờ mơ thấy cô ấy về tìm anh chưa?"
Thẩm Mộ Diễn đột nhiên ngồi bật dậy, lạnh nhạt nhìn Dung Đồ Phong: "Dung Đồ Phong, hôm nay là anh thay cô ta đòi lại công bằng? Haha, người đàn bà tôi không cần đến, anh muốn lấy thì mang đi đi, nhớ chuyển lời giúp tôi rằng chính Thẩm Mộ Diễn này không cần cô ta nữa! Bảy năm qua cô ta ép tôi phải làm một việc mà khiến tôi vô cùng nhục nhã, tôi, Thẩm Mộ Diễn này nhất định không quên. Cô ta có ngày hôm nay là đáng đời. Bày trò dùng đến thủ đoạn đê tiện ấy mà còn muốn có được tình yêu của tôi ư? Quá ngu xuẩn! Cũng may cô ta tự mình biết lấy mình, bằng không..."
"Đúng rồi, anh nói thêm với cô ta một câu rằng tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lẳng lơ rẻ tiền như cô ta. Mặt mũi của Đường gia đều bị cô ta bôi tro trát trấu lên rồi."
Kéttt!!!
Dung Đồ Phong dường như phải cắn chặt hai hàm răng mới có thể kiềm chế được cơn giận trong lòng: "Chết rồi, cô ấy chết rồi." Xoay người quay lưng về phía Thẩm Mộ Diễn: "Đường Tiểu Nhiễm rẻ tiền khiến Đường gia mất mặt mà anh nói, đã tự sát rồi. Anh mãn nguyện chưa hả?"