• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phong, ở đây..." Đường Tiểu Nhiễm ánh mắt sáng lên, vừa phát hiện ra xe củ Dung Đồ Phong, cô đưa tay về phía chiếc xe vẫy vẫy.

Dung Đồ Phong từ từ dừng xe bên cạnh cô, hạ kính ôtô xuống, phát ra một giọng cười sảng khoái: "Tiểu Nhiễm, lên xe."

"Ừ." Vừa nói, Đường Tiểu Nhiễm vừa đưa tay mở cửa, ngồi vào trong xe.

"Phong, anh xem thử xe tư nhân của anh có thể trực tiếp đưa em ra khỏi Minh Châu không?"

"Yêu cầu của Tiểu Nhiễm, anh Phong này của em đương nhiên không thể từ chối được."

Đường Tiểu Nhiễm nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa mở một nụ cười, cánh cửa bên cạnh cô đã bị ai đó mở ra, còn cô, cũng bị một lực rất mạnh lôi xuống xe.

"Đau."

Đường Tiểu Nhiễm xoa xoa cánh tay, vừa ngẩng đầu nhìn xem là kẻ nào, ngay lập tức giống như quả bóng cao su bị xì hơi: "Sao lại là anh?"

Phía ngoài xe, Thẩm Mộ Diễn vóc người mảnh khảnh, đứng chặn trước mặt Đường Tiểu Nhiễm, ánh mắt trừng trừng nhìn Dung Đồ Phong đang ngồi trong xe.

Anh nhận được điện thoại của Tô Mật, hoàn toàn không hề hiểu hết được ý đồ của cô ta trong cuộc gọi đó, nhưng một chút anh cũng không cho phép Dung Đồ Phong mang Đường Tiểu Nhiễm đi, như vậy là đủ rồi.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Đồ Phong đang ngồi trên xe, trên khuôn mặt tuấn tú, điển trai của Thẩm Mộ Diễn như bị băng tuyết che phủ. Anh dùng ánh mắt cảnh cáo Dung Đồ Phong đừng có mấy ý nghĩ điên rồ với Đường Tiểu Nhiễm.

Dung Đồ Phong khóe miệng lộ rõ sự nực cười, không nói lời nào, anh đẩy cửa xe, đôi chân trực tiếp sải bước ra khỏi xe.

Trên tay xách theo một chiếc túi, tiến thẳng đến trước người Thẩm Mộ Diễn.

Hai người đàn ông đứng song song nhau.

"Tránh xa cô ấy một chút."

Thẩm Mộ Diễn phá vỡ không gian yên tĩnh.

Dung Đồ Phong bật cười: "Câu này phải để tôi nói với anh mới đúng. Anh tránh xa cô ấy ra một chút đi."

"Anh dựa vào thân phận gì mà cảnh cáo tôi?"

"Thế anh là thân phận gì đây?"

Dung Đồ Phong không chịu tỏ ra yếu kém.

Thẩm Mộ Diễn nhếch miệng để lộ sự lạnh lùng: "Tôi và cô ấy là vợ chồng hợp pháp. Nếu anh muốn nói đến tờ đơn ly hôn ấy, tôi quên vẫn chưa nói cho anh biết trước khi nó được chứng thực thì đã bị tôi xé nát rồi."

Tuy là Dung Đồ Phong đã lường trước hết mọi sơ sót nhưng cũng không tính đến trường hợp Thẩm Mộ Diễn lại không hề kí vào tờ đơn ly hôn đó.

Đường Tiểu Nhiễm trong lòng có chút rối loạn. Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Mộ Diễn đề cập đến việc anh ta đã xé tờ đơn ly hôn. Lẽ nào anh thật sự chưa hề kí vào tờ đơn ấy?

Nếu như, nếu như lúc ấy anh không hề kí, vậy thì là vì cái gì?

Đường Tiểu Nhiễm đoán già đoán non. 

Dung Đồ Phong lúc ấy đã hứng trọn một nắm đấm của Thẩm Mộ Diễn khiến anh ta không kịp trở tay, có chút thất thần. Không ai để ý đến, có một bóng người từ phía đằng sau chạy thật nhanh lại.

Đường Tiểu Nhiễm cảm giác sau lưng mình bị thứ gì đó đẩy mạnh, cả người cô loạng choạng nhào ra phía trước.

Cô vẫn nghe rõ tiếng gào lớn thảm thiết kêu tên mình.

Tất cả đều diễn ra rất nhanh, nhưng trong thời khắc ấy, đối với ba người mà nói, lại dường như đang giành giật từng phút từng giây.

Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn, Dung Đồ Phong, ba người bọn họ lúc đầu đứng tại chỗ đỗ xe tạm thời trên đường.

Đường Tiểu Nhiễm bị người bí ẩn phía sau đẩy mạnh ra.

Xe cộ nườm nượp, cả người cô sắp đâm vào một chiếc xe đang tiến nhanh tới.

Hai bóng người cùng lúc lao ra, Dung Đồ Phong lập tức dang cánh tay về phía Đường Tiểu Nhiễm, định kéo cô lại nhưng cả anh ta và Đường Tiểu Nhiễm đều loạng choạng. Ngay lúc đó, Thẩm Mộ Diễn dùng hết sức kéo Đường Tiểu Nhiễm, đẩy mạnh cô ra phía sau người, còn anh lại theo quán tính...

'Rầm!'

Một âm thanh va đập rất mạnh vang lên, lại liên tiếp hai tiếng 'rầm rầm' nữa, dưới lòng đường, hai người đàn ông, một trái một phải văng xuống đường, máu tười từ trên cơ thể họ từ từ tràn ra.

Đường Tiểu Nhiễm trong đầu ù ù đi, nhìn trân trân hai bóng người nằm xiêu vẹo trên mặt đường.

Cô không kiềm được nữa: "Thẩm Mộ Diễn! Phong!"

"Nhanh! Nhanh gọi 120! Nhanh lên đi!"

Điện thoại của cô, trong lúc xảy ra tình huống gấp gáp ban nãy, đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Những người xung quanh nhanh chóng gọi 120.

Đường Tiểu Nhiễm sắc mặt vô cùng hoảng loạn: "Sẽ không sao đâu. Thẩm Mộ Diễn, Thẩm Mộ Diễn, anh phải gắng lên. Phong, sẽ không sao đâu mà. Sẽ không sao đâu! Hai người phải gắng lên."

Còn người khi nãy đẩy cô, cô liếc mắt nhìn qua: "Cô đừng chạy! Chính là cô! Vừa nãy vì sao cô lại đẩy tôi?"

Thẩm Mộ Diễn và Dung Đồ Phong dường như vẫn còn ý thức.

Cả hai ráng nhướn mắt nhìn sang, cũng muốn nhìn xem thử kẻ nào đã cố tình đẩy người.

Hạ Nhã run rẩy, mấp máy môi, cô ta mắt trừng lên, kinh hãi nhìn Thẩm Mộ Diễn máu loang khắp người, môi run cầm cập: "Em... Không phải đâu... Anh Mộ Diễn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK