Hạ Nhã loạng choạng ngã xuống đất.
"Trái tim của chị? Là trái tim của chị ta ư? Tôi chỉ muốn một trái tim khỏe mạnh để yêu anh ấy. Tôi đã phải tìm đủ mọi cách, mọi thủ đoạn, cuối cùng mới có được trái tim khỏe mạnh này, cuối cùng cũng có thể dùng một trái tim đầy sức sống để yêu anh. Sau cùng lại vẫn phải vì Hạ An làm một cái áo cưới sao? Vì vậy tôi vẫn luôn dùng tấm chân tình này để yêu Thẩm Mộ Diễn, đều cũng chỉ là chị ta đang yêu anh ấy ư?"
Hạ Nhã hoảng hốt: "Vậy tôi là cái gì? Tôi cứ cho rằng có được trái tim khỏe mạnh của chị ta là thắng rồi. Cuối cùng cũng thắng được chị ta, nhưng hóa ra, cơ thể này của tôi lại là nơi chị ta gửi lại trái tim ư?"
"Cái gì gọi là trăm phương ngàn kế mới có thể lấy được trái tim của chị cô?" Hứa Thiệu nhạy bén nắm được sơ hở trong lời nói của cô ta.
Hạ Nhã lúc này tâm trí rối ren, trong lòng vô cùng hỗn loạn, những phòng bị cuối cùng cũng bị vạch trần, chính là thời điểm trái tim cô ta bị tổn thương nhất, cô ta cười như điên dại: "Haha... Anh có muốn biết không? Vậy thì tôi nói cho anh biết. Tai nạn của chị ta là do tôi bỏ tiền thuê người làm đấy. Cái tên ngốc Lục Thức Vi, tôi đã cố tình nói vào tai anh ta hai câu rằng chị ta sắp chết rồi, chi bằng để tôi chết thay chị ấy, dù sao thì trái tim tôi cũng không khỏe, tim chị lại tốt."
"Haha... Tên ngốc Lục Thức Vi đó, tôi chỉ cố tình nói vài lời thôi, mà hắn ta đã chạy đi tìm người chị sắp chết của tôi, khuyên cô ta hiến thứ đó cho tôi rồi."
Hứa Thiệu nghe thấy những lời độc ác này cũng vô cùng kinh ngạc.
Hạ Nhã dường như càng thêm dồn dập: "Tại sao là một cặp song sinh, chị ta có một cơ thể khỏe mạnh, một trái tim bình thường, còn tôi từ nhỏ đã không biết bao nhiều lần phải đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Chị ta được cái cơ thể, trái tim bình thường đó hơn 20 năm. Chúng tôi là chị em ruột, lẽ nào những thứ tốt đẹp lại không thể cùng nhau tận hưởng sao? Chị ư? Haha... Đó là một kẻ ngốc, nói gi chị ta cũng đều tin. Giống như cô vậy." Hạ Nhã vừa nói vừa chỉ tay vào Đường Tiểu Nhiễm: "Hại người đều ngu ngốc như nhau, nói thứ gì cũng tin!"
'Bốp!'
Lần thứ hai, Đường Tiểu Nhiễm giơ tay lên tát Hạ Nhã một cái thật mạnh: "Chị cô không ngốc, cô ấy chỉ muốn tốt cho cô thôi."
"Cô Hạ, bây giờ mời cô lập tức rời khỏi chỗ này. Còn chuyện cô đã cố ý giết người, tôi sẽ đi báo án, khởi tố với luật pháp. Tôi nói cho cô biết, bất luận cô là ai, phải chịu đựng oan ức thế nào hay có lí do gì khó nói đi nữa, cô đều không có quyền lấy đi sinh mệnh của người khác."
Hứa Thiệu hôm nay cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhiễm, sự mạnh mẽ của cô ấy, trước giờ vẫn luôn tồn tại trong lịch sử phát triển của tập đoàn Đường Thị.
Nhưng hôm nay Hứa Thiệu mới tận mắt chứng kiến 'cô gái thép trong truyền thuyết' này đã hoàn toàn làm thay đổi ý nghĩ của anh về cô ấy.
Hóa ra, Đường Tiểu Nhiễm của thường ngày hoàn toàn không phải là không mạnh mẽ, chỉ là trước mặt của người cô quan tâm và bạn bè của người cô quan tâm, cô mới kiềm bớt lại sự sắc sảo của mình.
Hạ Nhã đi rồi.
Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp tục.
Hứa Thiệu nói: "Thực ra, cô nên cho cậu ấy một cơ hội nữa, cậu ấy mấy năm nay, nếm trải không ít đau khổ rồi."
Đường Tiểu Nhiễm không nói lời nào.
"Cậu ấy hối hận rồi, hối hận rồi. Tôi thấy cậu ấy gần như muốn phát điên, nhưng trên vai Thẩm Mộ Diễn còn có Thẩm Thị. Mọi người đều cho rằng cậu ấy là đại thiếu gia của Thẩm Thị, thân phận cao quý, thế nhưng bọn họ không hề biết được gánh nặng của việc cao quý đó như thế nào. Cậu ấy thực sự yêu cô, dù cho là Hạ An của năm đó, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy vì Hạ An mà điên cuồng như vậy."
"Anh ấy có thật sự yêu tôi hay không, thì anh ấy nên tự mình nói ra." Đường Tiểu Nhiễm lạnh nhạt cất lời, khiến những lời Hứa Thiệu sắp nói ra bị chặn lại ở miệng.
Hứa Thiệu lắc đầu cười, cuối cùng thì hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt, người phụ nữa này quả thật như lời đồn đại, lúc ấm áp, lúc nhẹ nhàng. Thật lợi hại!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Ngụy Thừa Phong đến nửa đường, Thẩm gia vẫn chưa đến.
Hứa Thiệu nói: "Người của Thẩm gia sẽ không đến sớm như vậy đâu. Với Thẩm gia mà nói, nếu Thẩm Mộ Diễn bị tàn phế, sẽ chỉ là phế nhân, không còn giá trị gì nữa."
Đường Tiểu Nhiễm rùng mình một cái.
"Sao cơ? Nhiêu vậy cũng làm cô sợ rồi? Thẩm Mộ Diễn chính là đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Cô cho rằng tính tình anh ta bây giờ là do cái gì hình thành nên?"
Đường Tiểu Nhiễm rơi vào những suy nghĩ mênh mang.
Trong lời nói của Hứa Thiệu dường như có điều gì đó, cô hít một hơi, mơ hồ hiểu được ý đồ của anh ta.
Phòng phẫu thuật chợt tắt đèn, của mở ra.
Tim Đường Tiểu Nhiễm đột nhiên đập mạnh.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ hỏi.
"Là tôi." Đường Tiểu Nhiễm chạy đến, lo lắng, tay nắm thật chặt.
"Trước mắt thì không còn ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mà phải đợi qua 24 tiếng nữa mới biết được."
Nghe xong Đường Tiểu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà, chân của anh ta bị thương rất nặng, cần phải mất một thời gian dài để bình phục."
Đường Tiểu Nhiễm thăm dò một vài thứ cần chú ý khi chăm sóc người bệnh.
Sau đó chuyển Thẩm Mộ Diễn về phòng hồi sức.
"Tôi xuống tầng dưới thăm anh Phong một lát." Cô ấy nói với Hứa Thiệu.
***
Dưới lầu.
"Cho hỏi, hôm nay có một bệnh nhân mới chuyển đến, tên là Dung Đồ Phong, anh ấy ở phòng số mấy vậy?"
Cô y tá trực ban ngẩng đầu nhìn cô: "À, cô nói Dung Đồ Phong hôm nay mới tới hả? Anh ấy bị thương không nặng lắm, thời gian phẫu thuật không lâu, sau khi xử lí mọi việc ổn thỏa, anh ta đã một mực yêu cầu làm thủ tục ra viện rồi."
"Ra viện rồi?" Đường Tiểu Nhiễm ngạc nhiên.
"Vâng. Bệnh nhân này khăng khăng muốn xuất viện, anh ta đã đi rồi."
Đường Tiểu Nhiễm lập tức gọi điện cho Dung Đồ Phong: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại."
Là số máy không tồn tại chứ không phải là tắt máy.
Đột nhiên, cô chợt nhớ ra ánh mắt lúc Dung Đồ Phong nằm trên cái cáng xe cấp cứu nhìn cô, ánh mắt ấy như lời từ biệt cuối cùng.