"Đã qua rồi? Ai nói với em là tất cả đã qua rồi? Hay đấy chỉ là cái ý nghĩ cam chịu của em?" Người đàn ông bừng bừng lửa giận.
Người phụ nữ này sao lại vội vã rời khỏi anh như vậy?
Đường Thị không cần, tính mạng không cần, đến cả 3 trăm vận duy nhất trên người anh cũng không cần nốt.
Cô vẫn ghét anh đến mức đó sao?
"Thẩm tổng, tôi thật sự quá mệt mỏi vì phải đối mặt với ngài rồi. Ngài cứ xem tôi như một cú rắm mà vứt bỏ đi." Đường Tiểu Nhiễm cuối cùng cũng nói một câu từ tận đáy lòng.
"Tôi thật sự đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi!"
Trò chơi tình ái này, cô không còn muốn chơi nữa.
Chớp mắt, Thẩm Mộ diễn nhớ lại câu nói của Hứa Thiệu: "Nếu tôi là Đường Tiểu Nhiễm, tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống cô ấy. Yêu rồi, đau rồi, sợ rồi... Vậy thì phải trốn đi thôi."
Cô ấy chỉ là không dám đối mặt với tình cảm của chính mình.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô dốc hết sức lực để chịu đựng, nhưng từ bộ quần áo đang run rẩy vẫn làm lộ ra nội tâm đang sợ hãi của cô. Người đàn ông lập tức có chút mềm lòng, ánh mắt anh nhìn cô cũng có chút dịu dàng hơn hẳn. Anh đưa tay về phía cô, Đường Tiểu Nhiễm lại muốn tránh đi.
Nhưng lại bị bàn tay cứng cáp xoa xoa lên đầu, tóc cô bỗng biến thành một mớ hỗn độn.
"Tiểu Nhiễm, em nghe cho rõ, anh không có ý định sẽ để em đi. Anh đã yêu em rồi. Còn nữa, sau này mỗi ngày anh đều sẽ nói câu này với em một lần."
Đường Tiểu Nhiễm phút chốc trở nên hoảng loạn.
Cuộc sống bình yên lúc trước của cô, dường nhue sẽ một đi không trở về nữa.
Nhưng cô biết, người đàn ông bên cạnh mình lúc này, anh ta rất cố chấp, một khi đã đưa ra quyết định gì thì sẽ không dễ dàng bị lay động bởi những người xung quanh.
Cô thực sự rất hoài nghi, mỗi người làm việc đều có mục đích rõ ràng cả giống như việc cô dã dùng điều kiện cứu lấy Tâm Nhiên để ép buộc Thẩm Mộ Diễn kết hôn, cùng cô kí vào bản hợp đồng ấy vậy, mà tất cả mục đích, cũng chỉ là hi vọng được ở bên anh, có thể nhận được sự hồi âm chuyển ý của anh mà thôi.
Đường Tiểu Nhiễm không tin, Thẩm Mộ Diễn làm việc mà không có bất kì mục đích nào cả.
Nhưng, anh ta là vì cái gì?
Không thể nào thực sự như những lời anh ta nói, đã yêu cô rồi?
Đường Tiểu Nhiễm trong lòng tự giễu chính mình: 'Làm sao có thể chứ? Giả sử người đàn ông này còn có thể yêu ai, vậy thì người đó chắc chắn không phải là cô.'
Bằng không, bản thân cô đã không cần dùng đến tận 7 năm mà vẫn không thể làm tan chảy được tảng đá Thẩm Mộ Diễn này.
Chiếc xe rời khỏi sân bay.
Đi được một đoạn, Thẩm Mộ Diễn khóe mắt bất cứ lúc nào cũng đều liếc qua trông chừng người phụ nữ ngồi bên cạnh, mấp máy môi, dáng vẻ này của Đường Tiểu Nhiễm dường như lại quay về giống như trước kia, yên lặng và ngoan ngoãn.
Thẩm Mộ Diễn dừng xe trước đèn giao thông.
"Thẩm tổng, tôi thấy hơi ngột ngạt. có thể hạ kính cửa sổ xuống chút không?"
Thẩm Mộ Diễn nhìn điệu bộ đáng thương này của cô, liền hạ cửa kính ôtô xuống.
Sự việc diễn ra quá đột ngột.
Đường Tiểu Nhiễm cố hết sức chồm nửa người ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay: "Cảnh sát! Cảnh sát! Có người say rượu đang lái xe! Ở đây có người say rượu còn lái xe!"
Hành động quá đột ngột này của Đường Tiểu Nhiễm như một cái tát khiến Thẩm Mộ Diễn trở tay không kịp, mặt biến sắc, đưa tay bịt láy miệng cô lại.
Nhưng muộn rồi, tiếng kêu của Đường Tiểu Nhiễm đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông gần đó.
'Cốc cốc.' Cửa sổ chõ Thẩm Mộ Diễn ngồi bị gõ nhẹ.
"Phiền anh xuất trình giấy phép lái xe."
Đáng tiếc Thẩm Mộ Diễn hôm nay bất ngờ gnhe được tin Đường Tiểu Nhiễm đã mua vé máy bay, đang trên đường tới sân bay, anh liền vội vàng đuổi theo, mượn luôn xe của người quản lí bán hàng ở công ty chạy ngay đến đó.
Thẩm Mộ Diễn mặt lạnh tanh, đưa giấy phép lái xe của anh cho cảnh sát.
"Thưa anh, phiền anh hợp tác để dô nồng độ cồn."
"Tôi không có uống rượu."
"Mời anh hợp tác cho."
Đường Tiểu Nhiễm vội vàng lên tiếng: "Anh cảnh sát, trên người anh ta thật sự có mùi rượu. Tôi đảm bảo, anh ta nhất định đã uống rượu."
Thẩm Mộ Diễn đột nhiên nheo mắt lại: "Anh có uống rượu hay không, em biết được sao?"
"Anh cảnh sát, mau kiểm tra anh ta đi!" Đường Tiểu Nhiễm không thèm để ý đến Thẩm Mộ Diễn, vừa nói với ảnh sát xong, liền nhìn Thẩm Mộ Diễn ngồi bên cạnh bằng ánh mắt không có mấy phần tốt đẹp.
Cô hạ giọng, ghé sát tai anh, nói: "Anh thảm rồi. Tôi nói cho anh biết, tôi dị ứng với chất cồn, vì thế mà đặc biệt nhạy cảm với rượu. Lúc nãy anh vừa mới hôn tôi, tôi đã phát hiện ra trên miệng anh có mùi rượu."
Thẩm Mộ Diễn ánh mắt nghiêm lại, lập tức nhớ ra người phụ nữ này dị ứng với chất cồn, nhưng anh không ngờ được, cô nhạy cảm đến mức nhận ra được tối qua anh có uống một ít rượu.
Một mặt vừa ngầm hạ quyết tâm, từ hôm nay sẽ không uống rượu nữa.
Một mặt lại không thể không hợp tác đo nồng độ cồn.
"Thưa anh, anh đã vi phạm việc lái xe khi đã uống rượu. Mời anh theo tôi về đồn."
Đường Tiểu Nhiễm vui vẻ, hí hửng hỏi vị cảnh sát: "Anh cảnh sát, tôi không cần phải đi theo đúng không?"