Theo sự hướng dẫn của giáo quan đi tới sân bắn, huấn luyện viên phụ trách trong sân bắn giải thích cho nhóm học viên về những điểm mấu chốt và yêu cầu trong việc tập bắn, cuối cùng vẫn không quên dùng vẻ mặt nghiêm túc bổ sung 1 câu: “Súng, là sinh mạng quan trọng nhất của quân nhân!”
Các bạn học vô cùng phấn khởi, nhất là nam sinh. Khang Bác kích động đến có chút không nhẫn nại được, báo cáo cũng không gọi, lớn tiếng hỏi: “Huấn luyện viên, vậy sinh mệnh thứ hai của quân nhân là cái gì?”
Sau khi đi vào sân tập bắn, Viên Soái đã thu lại bớt thái độ bất cần đời liếc xéo Khang Bác một cái, giống như phê bình cậu hỏi vấn đề thật không có trình độ, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Khang Bác nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi cùng hai người bạn học bên cạnh nhỏ giọng trao đổi ý kiến xong, trong lòng đã có dự tính nói: “Lựu đạn!”
Huấn luyện viên trong sân tập bắn liếc mắt nhìn nhau, Viên Soái bị tức đến giơ tay lấy xuống cái mũ của Khang Bác dùng sức quất lên đầu anh một cái, quát lên: “Cũng may cậu không phải ở doanh chúng tôi, loại hùng binh như cậu, không cần Doanh trưởng chúng tôi động thủ, tôi sẽ trừng trị cậu răng rơi đầy đất.”
Nghe vậy, toàn sân cười to.
Khang Bác ngượng ngùng xoa xoa đầu, chưa từ bỏ ý định nói: “Không phải ‘lựu đạn’ vậy là cái gì? Chẳng lẽ còn có vũ khí bí mật gì?”
“Vũ khí bí mật? Còn có vũ khí có quy mô sát thương lớn hơn sao!” Viên Soái cảm thấy cậu là nho tử không thể dạy, chỉ vào mũi của cậu khiển trách: “Không cần hoài nghi năng lực tác chiến Quân đội nước ta! Khi mạng nhỏ cậu không còn thì vũ khí cũng chỉ là đống phế liệu.”
Lần đầu tiên thấy Viên Soái nghiêm túc như vậy, Mục Khả cảm nhận được giọng nói cùng thần thái của anh khi nói chuyện vô cùng giống một người. Nghĩ thầm: Quả nhiên hạng người gì thì dẫn dắt ra loại lính đó.
Nói súng là sinh mạng quan trọng nhất của quân nhân là nhấn mạnh đến trình độ quan trọng trong sự liên hệ giữa quân nhân và súng, thế nhưng gặp phải học viên tích cực nhất định muốn biết sinh mệnh quan trọng nhất là cái gì, kích thích Viên Soái dùng lời nói của Doanh trưởng Hạ đã từng dạy dỗ anh, cho đến lúc này, anh cuối cùng hiểu tại sao lúc mình hỏi ra vấn đề ngu xuẩn này thì lão đại giận đến nỗi hận không thể chém anh rồi. Thật sự là, rất không có trình độ.
Kế tiếp, một tổ 15 học viên tiến hành tập bắn bia. Có thể là do trời sinh đã tương đối hứng thú với vũ khí, các nam sinh tiến hành rất thuận lợi, gần như không kịp chờ huấn luyện viên giảng giải đã nhắm ngay mục tiêu – bóp cò, còn có người bắn được thành tích 80 vòng, thu được một trận vỗ tay của toàn trường.
Đến lượt nữ chỉ đạo viên cùng bạn học nữ thì tốc độ tiến hành cực kỳ chậm chạp. Huấn luyện viên không chỉ một lần tự mình làm mẫu tư thế bắn đúng chuẩn cho các cô, năm lần bảy lượt nhấn mạnh không phải là đạn thật, chỉ cần thao tác theo trình tự, nắm được mấu chốt, bảo đảm tuyệt đối an toàn, Tô Điềm Âm vẫn không dám bóp cò, thậm chí cảm thấy tư thế nằm ở trên chiếu bắn rất bất nhã.
Viên Soái bị cô chọc tức đến không chịu được, vừa chỉ huy cô nằm ở trên chiếu, vừa nói: “Đây là tập bắn, không phải tranh tài làm người mẫu.”
Tô Điềm Âm bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống, vẫn không quên kéo kéo vạt áo trước đồ rằn ri, oán trách nói: “Nhiều bia như vậy, tôi bắn cái nào đây?”
Viên Soái gài khẩu súng xong, tức giận nói: “Thích bắn cái nào thì bắn cái đó, tùy cô cao hứng.”
Vẻ mặt Tô Điềm Âm mê mang: “Không bắn trúng cái nào hết thì phải làm sao hả......?”
Không đợi Viên Soái lên tiếng, Mục Khả xếp phía sau bị giày vò đến mất đi tính nhẫn nại, chạy tới thọc ngang lưng Tô Điềm Âm một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng làm mất thể diện, không ai quan tâm những nhân sĩ tư thế nghiệp dư như chúng ta, tranh thủ bắn đi, không tin thành tích của cậu kém hơn mình.” Trời quá nóng, cô sắp bị đốt chết rồi, thật sợ Tô đại tiểu thư tiếp tục lề mề thì lát nữa không cần giả bộ vẫn có thể té xỉu.
Tô Điềm Âm hỏi: “Thành tích của cậu là gì?”
Mục Khả bình tĩnh mà đáp: “Mười phát, chín vòng!”
“Hử?” Viên Soái chợt ngẩng đầu lên không thể tin nhìn cô, cảm thấy người nho tử không biết dạy không phải là Khang Bác, mà là cô giáo Mục Khả bác học, lau mồ hôi trên trán, anh nói: “Cô lập Guinness kỷ lục thế giới à? Tỉ lệ ra ngoài bia rất thấp mà.” Gặp qua thành tích kém, chưa từng thấy qua kém như vậy.
Tô Điềm Âm cười ha ha, “Khó trách hôm nay tập bắn cậu không lo lắng chút nào, thì ra là đã biết trước.”
Mục Khả ngây ngốc cười: “Có thành tích chín điểm làm đệm mình lo lắng cái gì.”
Lúc này mới biết tại sao đồng chí Hạ Hoằng Huân lại nhớ thời gian huấn luyện bắn bia rõ ràng như thế? Bởi vì bốn năm trước thuộc hạ dưới tay anh có vị đồng chí nhỏ liên tục giành được danh hiệu “Đệ Nhất ” nội vụ, cũng đồng thời trở thành “Nhân vật tiêu điểm” của sân tập bắn. Ở bộ đội nhiều năm như vậy, loại lính gì cũng đều gặp qua, nhưng giống như Mục Khả, mười phát đạn vẻn vẹn chỉ bắn ra thành tích chín vòng anh tuyệt đối chưa từng gặp. Có thể nghĩ, đồng chí Doanh trưởng được mệnh danh ‘Cơ giới toàn năng’ lúc ấy không biết bị kinh hoàng biến thành dáng vẻ như thế nào.
Nhớ lại tình cảnh ngày đó, là như thế này.
Ngày thứ ba lúc gần kết thúc học bắn Mục Khả cuối cùng cũng bóp cò, cảm giác thành công của Hạ Hoằng Huân còn chưa kịp thành hình, đối mặt với thành tích chín vòng cô bắn ra, hoàn toàn bị sấm sét đánh ngã.
Anh nắm chặt quả đấm, nhíu đôi mày rậm cắn chặt răng quay đầu đi, sau đó buông tay lấy mũ xuống hung hăng cào cào tóc, vẻ mặt thất bại rời khỏi sân tập bắn.
Thấy anh giận đến nói không ra lời, người vừa tạo ra thành tích đáng nể – Mục Khả bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, nở nụ cười, nhìn bóng lưng anh làm mặt quỷ, cô trẻ con mà nói: “Cho anh tức chết!”
Hạ Hoằng Huân một đời vang danh cứ thế dễ dàng bị hủy ở trong tay đồng chí nhỏ Mục Khả. Bởi vì cô biểu hiện vượt trội, tất cả bình xét trong đợt huấn luyện quân sự: nội vụ, tập bắn, các loại hạng mục hội thao, toàn bộ vì tính tổ chức kỷ luật mờ nhạt, quan niệm kỉ luật rời rạc, mà trở thành lót đáy chon ha đầu kia. Cho nên, Hạ Hoằng Huân đã lĩnh giáo qua lực phá hoại mạnh mẽ của Mục Khả. Nếu không, sao trong hơn tám trăm học viên anh từng huấn luyện, lại chỉ có ấn tượng sâu sắc với mình cô.
Có vết xe đổ của Mục Khả, Tô Điềm Âm nhất thời có lòng tin, cô nghe theo mệnh lệnh của Viên Soái làm việc, trong tiếng súng “Đùng-đùng-đùng”, sóng lòng sôi sục bắn xong mười phát đạn, thành tích 67 vòng.
Nhìn Tô Điềm Âm và Mục Khả vui mừng nhảy dựng lên, Viên Soái lắc lắc đầu, cảm thấy hai cô gái này thật sự là không có thuốc nào cứu được, nếu anh bắn ra thành tích đó, sớm bị lão đại đá vào mông rồi.
Tiếng súng trên bãi tập cao thấp nối tiếp nhau, các học viên càng bắn càng hăng, Mục Khả bị không khí hiện trường lây nhiễm, cũng bắt đầu chà sát tay, có chút nóng lòng muốn thử.
Sau lưng vang lên giọng nam quen thuộc, có người hỏi cô: “Kỷ lục chín vòng của em, định giữ lại hay phá vỡ?”
Nhìn quanh bốn phía Mục Khả đột nhiên nghe được giọng nói trầm thấp sợ hết hồn, lúc xoay người lại nhìn thấy đồng chí Doanh trưởng mặc quân phục đứng ở bên cạnh cô, nhìn không chớp mắt về phía sân tập bắn.
Không ngờ anh sẽ đến, Mục Khả giật mình lập tức cảnh giác nhìn xung quanh thêm vài lần, xác định mỗi tổ cách nhau khá xa không nghe được bọn họ nói chuyện, cô mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hạ Hoằng Huân nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa ý cười: “Để chứng kiến giây phút lịch sử của em.”
Nếu như không phải có nhiều người đang theo dõi, Mục Khả thật muốn đá anh một phát.
Thấy cô nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới người khác, anh giải thích: “Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, tới đây kiểm tra.” Chuyện diễn tập vẫn còn thời gian chuẩn bị, sắp xếp xong chuyện trong doanh, Chính ủy bảo anh khi có thể thì sang đây xem một chút, có phần không yên lòng để Viên Soái dẫn đầu nhóm sĩ quan trẻ tuổi này.
Khi đến lượt Mục Khả bắn Hạ Hoằng Huân cũng không bước lên hướng dẫn động tác, chỉ cùng huấn luyện viên phụ trách ở sân tập bắn song song đứng ở xa xa mà nhìn, thỉnh thoảng nghiêng đầu trao đổi đôi câu, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không có rời khỏi sân tập bắn.
Mục Khả nằm ở trên chiếu, đỡ lấy cây súng được Viên Soái gài tốt.
Viên Soái không nhịn được nhắc nhở: “Cô giáo Mục, cô xuống tay ngàn vạn lần đừng lưu tình, nhắm thẳng vào một chỗ bắn thôi.”
Nghe vậy, Mục Khả nghiêng đầu nhìn anh cười cười, đưa tay kéo mũ ra phía sau đầu, không đợi Viên Soái nhắc nhở ba điểm trên một đường thẳng đã nhắm lại một mắt, ngắm đúng mục tiêu, sau đó trực tiếp bóp cò, viên đạn “Vèo” một tiếng bay vụt đi ra ngoài. Động tác làm có bài có bản, không thấy yếu kém chút nào.
Đáng lẽ đều là bắn xong mới báo bia, không biết vì nguyên nhân gì, Mục Khả mới bắn ra một viên đạn, thì nghe được báo bia viên la lớn: “Vòng số 9!” Thật ra thì thành tích của học viên trước đó cũng quá không lý tưởng, không dễ gì xuất hiện vòng chín, báo bia viên có chút kích động.
Lặp tức cảm giác có ánh mắt phóng lên trên người cô, Mục Khả nhe răng vui vẻ, trên mặt không hề che giấu nho nhỏ đắc ý. Ai nói cô không dám sờ súng, cô chỉ là không thích mà thôi.
Viên Soái khiếp sợ không thu gì Hạ Hoằng Huân, anh trợn tròn đôi mắt hỏi: “Đồng chí, cậu khẳng định thành tích bắn ra là mười phát chín vòng? Chứ không phải bắn trúng vòng chín?” Tiến bộ vẫn quá lớn rồi. Chẳng lẽ đây chính là thâm tàng bất lộ hay sao? Nhìn thân thể cô ấy nhỏ nhắn thế này, không giống cao thủ.
Mục Khả nhíu lông mày: “Bắn ra một vòng, phát đạn cuối cùng bắn không trúng bia rồi.”
Sau 10 phát súng, thành tích Mục Khả là 90 vòng.
So với bốn năm trước, trình độ tiến bộ tăng vọt.
Lúc này, mượn dùng một câu nói hết sức thỏa đáng của Đài Truyền Hình: “Sự tiến bộ nhanh đến từ điểm khởi đầu thấp.”
Tuyệt đối là cố ý. Anh thế nhưng không nhìn ra con bé này giở âm mưu quỷ kế với anh? Hạ Hoằng Huân không thể không thừa nhận, anh nhìn lầm rồi, phát súng đó cô đạt thành tích một vòng thật ra thì rất có bản lãnh.
Sau đó dưới dự bày mưu tính kế của Hạ Hoằng Huân nhóm học viên đi huấn luyện may mắn được chứng kiến giai đoạn ngắm bắn, có điều cái này cũng không ở trong chương trình huấn luyện, cho nên sau khi huấn luyện viên phụ trách sân tập bắn giảng giải xong, chỉ là có thử tính chất thăm dò hỏi: “Có vị học viên nào muốn thử không?”
Khang Bác tích cực đứng đầu đừng quá mức cùng với Tô Điềm Âm phía trước sợ đến không được việc, Mục Khả không chịu nổi vô số ánh mắt mong chờ ném tới đành miễn cưỡng đứng dậy. Vì vậy, ba người bị đưa đến ngắm bắn bước ra phía trước, chia ra do huấn luyện viên sân tập bắn phụ trách, Viên Soái và Hạ Hoằng Huân chỉ đạo thao tác.
Hạ Hoằng Huân vẻ mặt nghiêm túc cầm súng, vừa giải thích vừa làm động tác mẫu: “Lúc bắn xương quai xanh phải vững, không thể có khe hở, nếu không làm tốt giai đoạn ngắm bắn giảm bớt lực, sẽ rất đau......” Dừng một chút, anh suy nghĩ có cần phải giải thích cặn kẽ như vậy hay không, cảm thấy dựa vào bản lĩnh bộc lộ nho nhỏ trước đó của đồng chí nhỏ Mục Khả, không chừng sẽ cho anh thêm chút kinh ngạc.
Cơ thể Mục Khả gần sát anh, nhìn gò má cương nghị của anh cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh vô cùng có hương vị, ánh mắt không tự chủ dời xuống đến trang phục quấn luyện anh mặc, đón quân trang anh mặc hẳn là cỡ năm loại ba, vóc người của anh có vẻ đặc biệt “Leng keng có lực*”.
Leng keng hữu lực (铿锵有力): Lengkeng – hình dung âm thanh vang dội hài hòa. Hữu lực – có lực, làm người ta kích động. Chỉ lời nói dõng dạc, làm rung động lòng người.
Xin giáo viên tiếng Trung thứ lỗi Mục Khả dùng thành ngữ bừa bãi, chủ yếu là thân thể Hạ Hoằng Huân thật sự là quá tốt, cô thật là không tìm thấy từ nào hình dung thích hợp hơn. Anh vốn có ưu thế về chiều cao, trải qua nhiều năm huấn luyện, mặc dù cách lớp quần áo, cũng có thể làm cho người cảm thấy bắp thịt rắn chắc của anh.
Ý thức được mình lại đang nhìn lén anh, Mục Khả vô cùng ảo não, cô vội vàng quay mặt qua, nghiêm túc nghe anh giảng giải, thế nhưng lại nghe Hạ Hoằng Huân trầm giọng hỏi: “Có hài lòng với phần cứng của anh không?”