Mỗi lần nghĩ đến Mục Khả vô tội chớp mắt, sợ hãi hỏi anh: “Sao vậy? Anh không phải cũng làm vậy sao, cũng hôn em như thế rồi còn gì.” Anh liền nổi giận, hận không thể tử hình cô ngay tại chỗ. Thậm chí Hạ Hoằng Huân bắt đầu hoài nghi cứ phát triển tiếp như vậy, anh có thể không giữ được nguyên tắc thao tác theo trình tự được nữa.
Mục Khả đã quyết định thì cực kỳ cố chấp, giỏi biện luận như Hạ Hoằng Huân cũng thua trận. Buổi tối không được phê chuẩn chăm sóc không nói, Mục Khả còn bác bỏ ý kiến anh đến giúp cô truyền nước biển mỗi ngày, lại xin làm vật lý trị liệu. Lý do rất đơn giản, lúc truyền nước biển cô buồn ngủ, anh ngồi ở đó không làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cô, cho nên, không đồng ý.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân hiểu rõ Mục Khả thương anh, không muốn anh vác theo cái eo bị thương khổ sở ngồi 2-3 tiếng, nên không cố chấp nữa, chỉ lấy giọng điệu ra lệnh nói: “Lại làm chệch kim, xem anh có cho em một bài học không! Tính luôn cả món nợ ngày đó nữa!” Sau đỡ eo dưới sự hướng dẫn của y tá đến phòng vật lý trị liệu. Mục Khả làm mặt quỷ với bóng lưng của anh, dặn dò: “Đừng có ngang ngược, nghe lời bác sĩ.” Người nào đó vẫy vẫy tay tỏ vẻ đã biết.
Hạ Hoằng Huân sợ buổi tối vết mổ của Mục Khả đau, nên nửa đêm luôn lặng lẽ lén đi qua xem một chút. Nếu như có Mục Nham chăm sóc cũng may, đồng chí đội trưởng anh họ sẽ rất có phong độ ra bên ngoài chờ, cho anh cả thời gian lẫn không gian quan tâm bạn gái. Nếu như không may gặp phải cậu út ở lại chăm, mũi Hạ Hoằng Huân sẽ dính đầy tro. Sắc mặt Hách Nghĩa Thành tối đen, bình thường đều lãnh đạm nhàn đạm nói: “Anh tới làm gì? Con bé vừa mới ngủ rồi, anh đừng có đánh thức nó. Trở về đi, tôi phải ngủ một lát, ngày mai đơn vị còn có việc.”
Nằm viện mới được có mấy ngày, hội nghị khen thưởng của tổng bộ cũng bắt đầu. Là đoàn duy nhất đánh hoà với bộ đội đặc chủng, đoàn 532 có thể nói là nở mày nở mặt, nhưng người cần xuất hiện nhất là đồng chí chỉ huy lại cãi lệnh. Hạ Hoằng Huân nói với Chính ủy qua điện thoại: “Anh và Đoàn trưởng đi là được rồi, cũng chẳng khác gì tôi, hơn nữa tôi đau thắt lưng, không đi nổi.”
“Gây chuyện phải không? Không đi được? Nếu thay bằng đến thăm bạn gái, tôi dám khẳng định cậu chạy còn nhanh hơn thỏ.” Ninh An Lỗi hiển nhiên không chấp nhận lý do này.
Hạ Hoằng Huân cười: “Chính ủy, anh nói như vậy cũng vô dụng, tôi mà phải ngồi nửa ngày không đau chết cũng chỉ dư lại nửa cái mạng, anh đồng ý đi, đừng bắt tôi đi, được không?”
Biết Hạ Hoằng Huân ghét bệnh hình thức, Ninh An Lỗi nói: “Lệnh thăng chức của cậu đã được đưa xuống, đang ở Sư bộ. Có mặt sẽ được nhận báo cáo bổ nhiệm trực tiếp, không muốn biết sớm một chút sao?”
“Không sao. Anh biết thì cũng là tôi biết, nhanh hơn một chút cũng chẳng để làm gì.” Thấy Chính ủy có vẻ mềm lòng rồi, Hạ Hoằng Huân thuận cọc mà leo lên nói: “Vậy cứ như vậy nhé, anh phê chuẩn rồi nhé? Tôi đi vật lý trị liệu đây, eo này, đau chết mất......” Nói xong liền cúp điện thoại
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tít tít, Ninh An Lỗi cười mắng: “Thằng nhóc chết tiệt!”
Vậy mà, hội nghị khen thưởng đi qua, thông báo bổ nhiệm Hạ Hoằng Huân mà ai cũng biết lại chậm chạp không được chuyển xuống.
Trong lúc nằm viện, Mục Khả rất ngoan ngoãn, không giống lúc cảm mạo trước kia nóng sốt mà sợ đắng nên quấn lấy Hách Nghĩa Thành không chịu uống thuốc. Cô cũng không hề sợ đau nữa, ngoan ngoãn truyền nước biển. Ngay cả khi vì mạch máu mu bàn tay không rõ, thường thường phải chọc hai ba lần mới có thể truyền, cô cũng không oán hận một câu có. Ngược lại, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân không nhìn nổi, động một chút là quát y tá.
“Cô rốt cuộc có biết lấy ven không thế hả? Lấy người nhà tôi luyện tập à?” Hách Nghĩa Thành chưa nói xong, Hạ Hoằng Huân bên kia đã tiếp lời: “Lấy tôi mà tập, tập cho tốt, bảo đảm một lần là đâm chuẩn thì đâm tiếp.” Trong vấn đề này, hai người đàn ông đối chọi gay gắt rốt cuộc có cùng chung mối thù.
Bệnh nhân Hạ Hoằng Huân cũng rất ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Mục Khả. Uống thuốc không cần phải nói, còn vui vẻ hơn ăn cơm rất đúng lúc đúng giờ, không cẩu thả chút nào. Ngay cả vật lý trị liệu trước kia ngại tốn thời gian phiền toái cũng hoàn toàn không kháng cự, phối hợp trình tự tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém cô bạn gái nhỏ. Mặt khác, hai đồng chí mất đi năng lực “Tự lo liệu” không thể không tiếp nhận chăm sóc của Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn. Chẳng qua khi Hạ Hoằng Huân buồn bực, Hách Nghĩa Thành luôn luôn nhìn anh không thuận mắt lại bắt đầu thường xuyên đến “Quấy rầy” anh.
Từ phòng vật lý trị liệu đi ra, không khỏi bất ngờ khi thấy Hách Nghĩa Thành mặt đầy vạch đen khoanh tay đứng bên ngoài. Hạ Hoằng Huân rất tự nhiên mà duỗi tay ra, ý là xin Tham mưu trưởng Hách đỡ. Hách Nghĩa Thành liếc xéo anh một cái, có chút không thân thiện đỡ anh.
Dù sao nằm viện cũng rất nhàm chán, nâng khiêng giết thời gian cũng tốt, nếu có thể khiến người nào đó tức giận là tốt nhất. Nghĩ đến đây, tâm tình Hạ Hoằng Huân thật tốt, trên mặt lại không biểu hiện ra, ngoài miệng nói: “Động tác nhẹ một chút, đừng dùng biên độ lớn như vậy kéo tôi.” Nói xong sờ sờ eo như thật.
“Đừng có làm trò!” Hách Nghĩa Thành dựng thẳng lông mày, cắn răng nghiến lợi dạy dỗ anh: “Ở trước mặt Khả Khả anh cực kì ‘sinh long hoạt hổ’ cơ mà. Nói cho anh biết, không nể mặt mũi con bé, anh có ngã tôi cũng không thèm đỡ.”
Vật lý trị liệu sơ kỳ hiệu quả không rõ ràng, Hạ Hoằng Huân cảm thấy đau rất mãnh liệt, mỗi lần từ phòng vật lý trị liệu đi ra đều cần người đỡ. Mà người nào đó vì không muốn tiếp xúc tứ chi cùng y bác sĩ và y tá, kiên quyết không chịu để y tá giúp một tay. Hạ Nhã Ngôn cũng có việc, không thể tùy thời tùy chỗ chăm sóc anh trai. Vậy nên Mục Khả cẩn thận liền làm nũng cầu xin cậu út tới đây nhìn một cái. Cho nên nói, mặt mũi của Mục Khả tuyệt đối rất lớn.
“Quan niệm của anh không đúng!” Hạ Hoằng Huân chuyển bước sửa lời anh: “Chúng ta là quan hệ đồng chí, nếu như lên chiến trường anh không thể vứt bỏ chiến hữu, như vậy không tốt.”
“Nói ít đi!” Hách Nghĩa Thành mắng anh, cố ý nghiêng thân, nếu không phải Hạ Hoằng Huân phản ứng nhanh mượn lực bả vai anh, nhất định phải xoay eo.
Đem đa số sức nặng cơ thể đặt lên người Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân than thở oán trách: “Tham mưu trưởng Hách, ngày mai anh đừng tới nữa, tôi đây thật vất vả mới khá lên chút lại bị anh đả thương nghiêm trọng, còn không thể báo cáo với cấp trên.”
Vẻ mặt Hách Nghĩa Thành không chút để ý: “Sao không thể báo cáo? Tự do ngôn luận cơ mà.”
Hạ Hoằng Huân khó có khi nghiêm chỉnh lại: “Không phải, chiến lược tu dưỡng của tôi rất cao.”
Hách Nghĩa Thành nhìn trần nhà mắng: “Cao cái quỷ!”
Nghĩ đến tay Mục Khả, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Hôm nay đâm mấy lần?”
Sắc mặt của Hách Nghĩa Thành quả nhiên dịu đi rất nhiều, anh nói: “Một lần.”
Hạ Hoằng Huân thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng cảm thán: “Tôi đã nói y tá kia rất có kỹ thuật mà.” Vì miễn cho Mục Khả phải chịu đau, anh tìm Hạ Nhã Ngôn, để vị y tá tối hôm qua chọc ven cho anh sang chọc cho Mục Khả vì anh cảm thấy y tá đó chọc không đau.
Hách Nghĩa Thành hơi giận, cắn răng nửa ngày nhả ra ba chữ: “Anh được lắm!”
Nhìn bóng dáng hai người dìu nhau đi trong hành lang, Hạ Nhã Ngôn không nhịn được cười, trong lòng bắt đầu bội phục chủ ý cùi bắp hoàn mỹ chị dâu tương lai nghĩ ra.
Lúc này Hách Nghĩa Thành là chịu sự nhờ vả của Mục Khả không cam tâm tình nguyện chăm sóc người khác, sau này, anh lại tự động tự giác mà đi vào đội ngũ chủ động tự nguyện. Tại sao lại như vậy? Chuyện là như thế này, hai người chăm sóc bệnh nhân là Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn phát hiện một hiện tượng kỳ quái. Đó là khi Mục Khả được bác sĩ Tả Minh Hoàng kiểm tra vết thương, cũng là lúc Hạ Hoằng Huân làm vật lý trị liệu bên chỗ Thích Tử Di.
Đối với bốn người trong cuộc mà nói, tổ hợp như vậy đúng là hành động bất đắc dĩ. Nhưng đối với người ngoài cuộc mà nói, chuyện này có chút phức tạp. Một người lo lắng cháu gái đơn thuần bị tổn thương, một người sợ bà xã chưa tới miệng của ông anh nhà mình bị người ta chiếm mất. Vì vậy, Hách Nghĩa Thành cùng hạ Nhã Ngôn thường thường ăn ý đổi ca.
Ví dụ như lúc Hách Nghĩa Thành nhàm chán sẽ đi dạo đến bên ngoài phòng trị liệu nhòm vào. Nếu như đúng lúc đụng phải Hạ Hoằng Huân đi ra, anh sẽ thuận nước đẩy thuyền quan tâm, như không có việc gì nói: “Xong rồi? Khả Khả cũng sắp truyền nước xong, em gái anh đưa cơm tới, đi cùng nhau!” Giọng nói kia khiến Hạ Hoằng Huân nghe mà có chút rơi vào mơ hồ, còn tưởng rằng người anh ta đang nhắc đến không phải em gái ruột của mình, mà là của Hách Nghĩa Thành.
Ví dụ như Hạ Nhã Ngôn hết bận sẽ thỉnh thoảng xuất hiện tại phòng bệnh Mục Khả, lấy danh nghĩa thăm chị dâu phá bác sĩ Tả. Cô mặc trang phục thầy thuốc luôn nghênh ngang đi vào phòng bệnh, đặt thức ăn cơm canh lên bàn, mỉm cười nói với Tả Minh Hoàng: “Bác sĩ Tả vất vả rồi, nhờ có anh chăm sóc tỉ mỉ, vết mổ của chị dâu tôi khôi phục rất nhanh, có muốn cùng nhau ăn cơm không? Chẳng qua tôi chỉ chuẩn bị phần cho hai người, nếu không tôi lại......” Từ ngày Hạ Hoằng Huân nhập viện, ba bữa cơm của đôi vợ chồng son này đều do Hạ Nhã Ngôn tự mình chuẩn bị. Xét thấy cô biểu hiện tích cực cùng với Mục Khả không ngừng cầu cạnh, Hạ Hoằng Huân miễn đi phê bình với cô.
Tả Minh Hoàng quay đầu đi buồn cười lại nhịn, anh ho một tiếng cắt lời cô: “Không cần, tôi đến căn-tin ăn.” Dường như cố ý làm dịu quan hệ với Hạ Nhã Ngôn, anh rất thành tâm mời: “Muốn cùng đi không?”
Hạ Nhã Ngôn cự tuyệt: “Không, anh trai chị dâu có lệnh, tôi phải theo Tham Mưu Trưởng đại nhân dùng bữa.”
Mục Khả cười khẽ, véo một cái trên mu bàn tay Hạ Nhã Ngôn.
Ví dụ như còn có thể xuất hiện tình cảnh như sau, khi Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả ở trong phòng bệnh thưởng thức bữa ăn dinh dưỡng thì Hạ Nhã Ngôn đang tiếp đón Hách Nghĩa Thành ở phòng ăn. Đặt đĩa ở trước mặt Hách Nghĩa Thành giống như hầu hạ đại gia, Hạ Nhã Ngôn hất cằm lên nói: “Anh có thể đừng đen mặt một ngày được không hả? Dù gì tôi đã mời anh ăn cơm mấy ngày rồi? Anh tôi cùng Mục Khả rất thích hợp, tôi nói anh có thể đừng......”
Hai chữ ‘Quấy rối’ chưa kịp nói ra, đã bị Hách Nghĩa Thành cắt đứt. Người nào đó vừa thoải mái gắp đồ ăn vừa nghiêng đầu hỏi: “Tôi bắt cô mời sao? Dường như là cô tự nguyện. Bọn họ rất thích hợp sao? Không nhìn ra.”
Đưa cơm cho Mục Khả cùng anh trai là cô bụng làm dạ chịu, người một nhà mà chăm sóc cũng đúng, nhưng tại sao cô phải ngoan ngoãn nghe chỉ huy đi hầu hạ Hách Nghĩa Thành ăn cơm? Làm cho cô đã mấy ngày tiêu hóa không tốt rồi! Hạ Nhã Ngôn nổi giận lôi đình, cô quyết định khởi nghĩa!
Đoạt lấy đôi đũa trong tay Hách Nghĩa Thành, cô hung tợn nói: “Có biết bộ dáng của anh rất đáng ăn đòn hay không? Trừng cái gì trừng, trừ trừng người khác ra anh không còn bản lãnh nào khác sao? Anh không biết cái gọi là ‘cắn người miệng mềm’ à? Đồng chí Tham mưu trưởng!”
* Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay – Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Hách Nghĩa Thành mặc đồ thường dùng ánh mắt quét qua bốn phía, làm bộ lịch sự nói: “Mọi người đều nhìn chúng ta, như ngôi sao vậy, rất được chú ý không tốt sao? Tôi thì không sao, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không biết tôi.”
Phát hiện cô không tự chủ cất cao âm lượng quả thật khiến đồng nghiệp chung quanh nhìn sang. Hạ Nhã Ngôn không muốn trở thành tiêu điểm đành không cam lòng chuyển đũa trở về trong tay người nào đó: “Ăn đi, no chết anh đi!”
Tham mưu trưởng Hách giỏi về quan sát đã nắm được tính tình cứng không ăn mềm không ăn của bác sĩ Hạ, khóe miệng anh nhếch cười, cúi đầu tiếp tục ăn, còn giả bộ ngẩn đầu hỏi người ta: “Sao cô không ăn, nhìn tôi làm gì?”
Hạ Nhã Ngôn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đè nén tức giận cười nói: “Sùng bái ngài chứ sao.”
Hách Nghĩa Thành ồ một tiếng kéo dài, dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Hạ Nhã Ngôn liên tục hít sâu, tức giận còn chưa hạ xuống, thì có đã đồng nghiệp đi tới, ánh mắt quét qua Hách Nghĩa Thành tuấn tú đẹp trai, cười chào hỏi: “Bác sĩ Hạ cùng bạn trai tới dùng cơm sao.”
Nghe vậy, Nhã Ngôn đang uống trà cùng đồng chí Tham Mưu Trưởng đang uống canh cùng bị sặc.
Lập tức trong phòng ăn vang lên tiếng ho sặc sụa.