Hiển nhiên là anh không hài lòng với lời giải thích của Hách Nghĩa Thành.
Tâm tình không tốt nên Hách Nghĩa Thành có vẻ hơi uể oải, hoàn toàn mất đi sự sắc bén lúc thay Mục Khả dạy dỗ Hạ Hoằng Huân. Anh phiền não oán trách nói: “Tôi thấy tiểu tử cậu am hiểu nhất là giả vờ, rõ ràng là quen biết Tả Minh Hoàng, nhưng lại làm như người xa lạ để đùa giỡn tôi cùng Mục Khả.”
“Đùa giỡn hai người? Lời này dựa vào đâu thế?” Hạ Hoằng Huân cau mày: “Đừng có nói một nửa lại thôi, không có anh giới thiệu, tôi làm sao biết Tả Minh Hoàng là ai.”
“Cậu đừng có giả bộ.” Hách Nghĩa Thành trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Cậu ta suýt chút nữa trở thành em rể cậu, cậu còn nói không biết?”
“Em rể?” Hạ Hoằng Huân kinh ngạc, “Anh nói Tả Minh Hoàng cùng Nhã Ngôn? Không thể nào!” Em rể nhà ai? Hạ Hoằng Huân nhìn không vừa mắt!
Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống giả bộ, cơn tức của Hách Nghĩa Thành cũng tan một chút, chỉ vào cái cốc trên bàn ý bảo Hạ Hoằng Huân lấy cho anh một ít nước. Hạ Hoằng Huân giơ tay đập lên bả vai của anh, đứng dậy hầu hạ đồng chí Tham mưu trưởng.
Có lẽ không ai phát hiện ra, hai người đàn ông này bình thường hay đối chọi gay gắt nhưng thật ra thì rất ăn nhịp. Bỏ qua một vài lần xung đột, thì có thể nói tính tình Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành quả thật rất giống nhau: không thích vòng vo, thẳng thắn hào sảng, ngạo khí tự tin.
Hách Nghĩa Thành uống một ngụm nước thấm giọng, sau đó ảo não nói: “Có thể tôi đã quá nghiêm trọng hóa vấn đề, có lẽ quan hệ của bọn họ còn chưa tới lúc nói chuyện hôn nhân, nhưng dù sao cũng không phải quá trong sạch…..”
Không quá trong sạch? Nói cái gì vậy! Quả đúng là vốn từ quá nghèo nàn. Hạ Hoằng Huân hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái, cảnh cáo nói: “Anh phê bình tôi thế nào cũng được, nhưng vu không được nói xấu Nhã Ngôn.”
“Thu hồi cái dáng vẻ huấn luyện cấp dưới của cậu lại.” Hách Nghĩa Thành lại muốn tranh đấu, anh nói: “Không biết đang nói chuyện cùng ai sao?”
Đấu thì đấu, ai sợ ai! Hạ Hoằng Huân không khách khí nói lại: “Đừng giơ cái danh hiệu trưởng bối ra.” Ánh mắt khinh thường quét qua Hách Nghĩa Thành, anh nói: “Anh nhìn bộ dạng của anh bây giờ xem có chút nào giống trưởng bối không? Ai, đừng bảo với tôi Nhã Ngôn khóc không phải do anh trêu chọc.” Thấy ánh mắt của người nào đó có vẻ hơi chột dạ, anh nắm chắc mười phần nói: “Có dám nói không?”
Cái này quả thật có liên quan đến anh, nhưng mà hình như cũng không có liên quan thực tế lắm.
Hách Nghĩa Thành nghẹn lại, đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, mất tự nhiên cũng không lên tiếng.
Đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh có ý định mở miệng, Hạ Hoằng Huân thân là “Người từng trải” lựa chọn phép khích tướng, anh nói: “Là đàn ông thì đừng lề mề, có gì mà phải ngại. Tôi thích Mục Khả, mọi chuyện của cô ấy tôi đều quan tâm, cứ nắm cho chắc trước rồi nói sau, nào có giống như anh. Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ xác định lại danh phận thôi, anh cho rằng tôi sẽ làm gì cô ấy sao? Ai, tôi nói này, chừng nào anh mới có thể tìm lại đúng vị trí của mình?”
“Tôi biết rõ mình là cậu của Khả Khả, không cần cậu nhắc nhở.” Hách Nghĩa Thành nhìn Hạ Hoằng Huân, không xác định hỏi: “Cậu thật sự không biết chuyện của bọn họ à?”
Hạ Hoằng Huân buồn bực: “Không biết. Nhã Ngôn không nói cho tôi.”
Không ngờ Tả Minh Hoàng lại có liên quan đến Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hoằng Huân có chút nén giận. Người đàn ông này quả nhiên không hiền lành, dám cả gan trêu chọc bà xã tương lai cùng với em gái anh, Hạ Hoằng Huân thật muốn K anh ta.
Hách Nghĩa Thành lườm anh một cái, phê bình: “Làm anh trai kiểu gì vậy!”
Hạ Hoằng Huân nổi đóa: “Anh thì sao! Chuyện của cháu gái đến bây giờ vẫn còn quản.”
“Đương nhiên!”
“Được rồi, đừng có mà đắc ý.” Hạ Hoằng Huân đứng lên, uy hiếp: “Anh không nói thì tôi đi hỏi Nhã Ngôn. Tôi mà biết anh bắt nạt con bé thì dù anh là bác hay là cậu, tôi vẫn sẽ xử lý anh.” Giọng điệu cương quyết như vậy rõ ràng đã quên mất mục đích chính của chuyến đi này mất rồi. Xin lỗi ư? Thôi cho xin, ai nói xin lỗi với ai còn chưa biết đâu.
Để Hạ Hoằng Huân chờ khoảng một phút, Hách Nghĩa Thành trầm giọng nói: “Vô tình tôi nghe thấy mấy y tá nói chuyện với nhau, nói là Tả Minh Hoàng thay lòng đổi dạ yêu Khả Khả, nói cái gì mà từ chị dâu biến thành tình địch…. Tôi nhất thời kích động mắng mấy cô y tá mấy câu, cũng không cho các cô ấy tiêm. Cô ấy thì tốt rồi, không cảm ơn thì thôi còn giận dữ mắng tôi xen vào việc của người khác……” Chuyển hướng nhìn sang Hạ Hoằng Huân, anh tức giận nói: “Tính tình nóng nảy giống hệt như cậu.”
Nhớ tới lúc Hạ Nhã Ngôn lao vào phòng bệnh chỉ vào mặt anh nói: “Hách Nghĩa Thành, anh lại trúng gió à? Không xen vào việc của người khác anh khó chịu đúng không? Chuyện của tôi và Tả Minh Hoàng liên quan đến anh sao? Khi nào thì cần đến phiên anh thay tôi ra mặt? Anh là gì của tôi chứ?” Trong lòng anh liền nổi giận.
Trong lòng anh không kiềm chế được cơn giận đột nhiên trào ra, nhưng nghĩ đến nguồn gốc sự tình, Hách Nghĩa Thành đè nén tức giận, khó có khi nào lại hạ giọng nói: “Chẳng qua tôi nghe không lọt tai mấy lời bịa đặt họ nói về cô thôi, cô…..”
“Trong óc anh là nước à, chẳng nhẽ không biết một câu ‘nghe không vào’ của anh sẽ khiến tôi rước thêm phiền toái sao?” Chuyện Tả Minh Hoàng đối tốt với Mục Khả, có y tá nào không biết? Những lời chị dâu biến thành tình địch cô đã nghe nhiều, đã chết lặng rồi. Nhưng Hách Nghĩa Thành đột nhiên nổi giận khiến mấy chuyện rắc rối này lại chuyển hướng. Bây giờ những y tá lắm mồm kia bắt đầu bàn luận về cô cùng Hách Nghĩa Thành. Hạ Nhã Ngôn quả thật tức chết, cô nào có trêu ghẹo ai, tại sao không ngày nào sống yên ổn!
Hạ Nhã Ngôn hậm hực nhìn tình trạng Hách Nghĩa Thành nửa người thương tật. Cô không chịu nổi những lời đồn đại kia, vết sẹo bị vạch trần, uất ức đột nhiên trào dâng. Ánh mắt tức giận biến thành xấu hổ, cô xoay người muốn đi, không muốn rơi nước mắt trước mặt anh.
Không nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cô, dưới tình hình cấp bách Hách Nghĩa Thành kéo tay cô lại, lúc nói ra câu có vẻ mập mờ kia lại bị Hạ Hoằng Huân và Mục Khả nghe được. Rõ ràng là anh muốn lấy lòng Hạ Nhã Ngôn, muốn cứu vãn cục diện bế tắc. Nhưng chính anh cũng không nhận ra.
Trong phòng bệnh, Hách Nghĩa Thành giải thích chuyện từ lúc xảy ra cho Hạ Hoằng Huân, còn trong phòng làm việc khoa chỉnh hình, Hạ Nhã Ngôn đem chuyện cũ đã chôn sâu trong lòng kể hết cho Mục Khả.
Cô với Tả Minh Hoàng không thể tính là có quan hệ. Trong mắt Hạ Nhã Ngôn xẹt qua một tia mất mát, cô tự giễu chính mình nói: “Yêu thầm chính là kịch câm, nói ra sẽ trở thành bi kịch. Những thứ mập mờ lại càng không nên chạm vào.”
Mục Khả là người rất biết lắng nghe, cô lẳng lặng đứng bên cạnh Hạ Nhã Ngôn, yên lặng nghe cô kể chuyện trái tim này đã từng vì một người đàn ông mà đập loạn nhịp. Kết cục cuối cùng là một cô gái độc lập giỏi giang bị tổn thương vì một tình yêu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Chuyện xảy ra khi Hạ Nhã Ngôn được điều tới bệnh viện lục quân.
Cũng là mùa đông, những bông tuyết trắng tinh phất phơ theo gió.
Hạ Hoằng Huân cố ý xin nghỉ phép để đưa em gái đến cửa bệnh viện lớn, dặn dò: “Xuất thân là công của các trưởng bối, không phải để chúng ta lấy ra khoe, nếu có thể thì hãy cố gắng không cần đề cập tới. Đơn vị chính là một xã hội thu nhỏ, mọi việc đừng tính toán quá chi li, chịu thiệt chưa chắc đã là chuyện xấu. Không phải mẹ đã dạy làm người phải biết cảm ơn đó sao, trong từ điểm Oxford cũng giải thích cảm ơn là để bộc lộ sự cảm kích đối với người đã giúp mình.” Hạ Hoằng Huân vỗ vỗ bả vai em gái, nói những lời sâu sắc: “Trị bệnh cứu người chính là cách trả ơn xã hội tốt nhất, nhớ làm một bác sĩ tốt.”
Hạ Nhã Ngôn từ nhỏ đã kính trọng anh trai, trước tới giờ anh nói gì cô nghe nấy, ngay cả việc dự thi đại học thành phố A cũng vì Hạ Hoằng Huân đóng quân đây. Ngại vì anh đang mặc quân trang trên người nên cô không nhảy vào lòng anh giống như hồi nhỏ, chỉ cầm lấy bàn tay của anh trai cười nói: “Biết rồi, tóm lại vẫn là giáo dục tư tưởng cho em, thật là sợ anh.”
Nụ cười hiện lên trên gương mặt anh tuấn, Hạ Hoằng Huân phê bình nói: “Em đã là người trưởng thành rồi mà chẳng có chút nghiêm chỉnh nào thế, vào đi thôi, ngày đầu đi làm đừng tới muộn………”
Lúc này, một giọng nói mềm mại đáng yêu xuyên thấu qua không khí rét buốt truyền tới, Hạ Hoằng Huân nghe thấy sau lưng có người gọi: “Nhã Ngôn.”
Nhìn thầy người từ trên tàu điện ngầm xuống chạy lại gần, Hạ Nhã Ngôn giới thiệu: “Anh, đây chính là Thích Tử Di mà em đã từng nhắc đến với anh, bạn học chung thời đại học của em, cũng là bác sĩ bệnh viện lục quân.”
Đó là lần đầu tiên Hạ Hoằng Huân gặp Thích Tử Di. Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp cao gầy giống em gái mình. Nhìn cô ấy ôm em gái, nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu chào hỏi: “Xin chào, đồng chí Thượng úy.” Không sai, lúc ấy cấp bậc của Hạ Hoằng Huân chỉ là Thượng úy.
Hạ Hoằng Huân phối hợp vươn tay, nhàn nhạt nói: “Xin chào!”
Dưới nhiệt độ thấp hơn mười độ, bàn tay Hạ Hoằng Huân cực kỳ ấm áp, Thích Tử Di ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn khôi ngô, không khỏi khẽ đỏ mặt, đã quên buông tay.
Để khỏi làm cô lúng túng, Hạ Hoằng Huân rút tay về, dặn dò Hạ Nhã Ngôn đôi câu, sau đó tạm biệt rời đi.
Khi Hạ Hoằng Huân đã lên taxi, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh Thích Tử Di, cửa kính xe hạ xuống, gió lạnh đưa giọng nói dịu dàng của Tả Minh Hoàng vào trong tai của Hạ Nhã Ngôn. Cô nghe thấy anh chào hỏi với Thích Tử Di: “Sao vẫn còn đứng ở ngoài này, hứng gió không cần nhiệt độ hả?”
Lưu luyến nhìn hướng chiếc taxi rời đi, Thích Tử Di lôi tay Hạ Nhã Ngôn giới thiệu: “Tả Minh Hoàng, bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi nổi tiếng nhất của bệnh viện chúng tôi. Hạ Nhã Ngôn, bạn thời đại học của tôi, là bác sĩ ưu tú được phân tới khoa chỉnh hình.”
Tả Minh Hoàng mở cửa xuống xe, nụ cười dịu dàng khiến cho người ta có cảm giác đang đắm mình trong làm gió xuân, anh lịch sự nói: “Hoan nghênh cô, Nhã Ngôn.”
Trong chớp mắt bị anh nắm tay, tim Hạ Nhã Ngôn đập mãnh liệt không ngừng. Hạ Nhã Ngôn Đối với Tả Minh Hoàng cũng giống như Thích Tử Di đối với Hạ Hoằng Huân – vừa gặp đã yêu.