Hạ Nhã Ngôn không biết trong lòng Hách Nghĩa Thành đang vô cùng rồi rắm nên cô ngồi trong phòng bệnh xem bệnh án như bình thường, chờ anh ăn xong thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Còn chuyện lỡ miệng lúc chạng vạng bị anh trai chị dâu bắt gặp, cô không hề để trong lòng. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau, luyện mãi thành quen rồi.
Tả Minh Hoàng trực ban, lúc rảnh rỗi tự mình sang thăm người anh em. Thật ra mục đích quan trọng là làm rõ chuyện gì đã xảy ra. Hạ Hoằng Huân không có ý kiến gì với thái độ của anh ta, nhưng thái độ của Hách Nghĩa Thành khiến anh khó hiểu.
Thấy Tả Minh Hoàng tới, Hạ Nhã Ngôn đứng dậy: “Mấy người nói chuyện đi, đợi lát nữa tôi lại tới.” Liếc nhìn thức ăn gần như không được động đũa, cô không để ý mấy chỉ hơi nhíu mày, đi thẳng.
Ngồi ở văn phòng thấy buồn ngủ, nhìn thời gian không còn sớm, Hạ Nhã Ngôn tính về nhà trước, ngày mai đi lấy bình giữ nhiệt ở chỗ Hách Nghĩa Thành cũng được. Đến hành lang, đúng lúc Tả Minh Hoàng từ trong phòng bệnh đi ra.
Sắc mặt anh không tốt lắm, do dự một chút, anh nói: “Nghĩa Thành nói muốn uống chút đồ uống nóng, tôi đi mua giúp anh ấy một cốc.”
Đây là bệnh nhân của cô, huống anh trai và chi chị dâu đã “phó thác” anh ta cho cô, Hạ Nhã Ngôn đã đem chuyện chăm sóc Hách Nghĩa Thành chuyện phải làm, cô rất bình tĩnh nói: “Để tôi đi cho.”
Tả Minh Hoàng nhìn bóng lưng của cô, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu. Chính anh cũng biết mình thua một người đàn ông thẳng thắn, thậm chí ngay cả khi chưa lên chiến trường cũng đã thua Hạ Hoằng Huân rồi. Mà trước mắt là cô gái đã từng thích anh, cuối cùng do anh bỏ lỡ. Nghĩ đến quan hệ của Mục Khả, Hạ Nhã Ngôn Hách, Nghĩa Thành và Hạ Hoằng Huân, anh không khỏi cười khổ. Giống như bọn họ gặp nhau, chỉ là vì chứng minh “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”( Trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau)
Lúc về phòng bệnh, Tả Minh Hoàng đã đi rồi. Hách Nghĩa Thành nằm yên tĩnh, không tiếng động dường như đã ngủ thiếp đi. Hạ Nhã Ngôn rón rén để sữa nóng xuống, theo thói quen giúp anh chỉnh góc chăn, lại phát hiện Hách Nghĩa Thành tỉnh. Nhưng anh không mở mắt, cô cũng không lên tiếng.
Đứng bên giường khoảng một phút, Hạ Nhã Ngôn xoay người đi. Chắc chắn cô đi rồi, Hách Nghĩa Thành ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ. Tình cảm tới quá nhanh, lời nói của Mục Khả khiến Hách Nghĩa Thành chợt thấy khó chấp nhận, anh muốn tỉnh táo lại, yên lặng một mình.
Mấy ngày sau anh yên lặng khác thường, không hề tranh cãi với Hạ Nhã Ngôn giống như trước đây, lại càng không kháng cự y tá chăm sóc, tích cực phối hợp điều trị. Hạ Nhã Ngôn làm ra vẻ không để ý đến sự khác thường của anh, cô cố gắng làm hết phận sự của mình. Cô đến kiểm tra cho Hách Nghĩa Thành đúng giờ nhưng không nói gì nhiều. Quan hệ giữa hai người trở về như lúc ban đầu: bình tĩnh và xa lạ. Giữa bọn họ, chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân.
Việc chăm sóc Hách Nghĩa Thành lại rơi xuống đầu Mục Khả. Mỗi ngày tan làm cô liền chạy đến bệnh viện đưa cơm. Nhìn Hách Nghĩa Thành ăn không ngon miệng, Mục Khả không ngừng hỏi: “Cậu út, cậu và Nhã Ngôn thế nào rồi? Cậu không chịu phối hợp điều trị nên bị mất sạch phúc lợi à?”
Hách Nghĩa Thành phủ nhận: “Không phải. Đừng có đoán mò.”
Mục Khả học Hạ Hoằng Huân khích anh: “Cậu không muốn nói thì thôi, lát nữa cháu hỏi Nhã Ngôn.”
Hách Nghĩa Thành nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang cảnh cáo.
“Lườm cháu không không có hiệu quả đâu, cháu cũng không sợ cậu.” Mục Khả nhe răng cười, dáng vẻ vô lo vô nghĩ: “Cậu út, cháu ủng hộ cậu đuổi theo Nhã Ngôn, hai người rất hợp.”
Hách Nghĩa Thành gõ nhẹ gáy cô: “Hợp cái gì? Đầu tiên là thân phận không hợp, luận vai vế thế nào được? Làm không tốt sẽ có người nói cậu già mà không kính.”
“Thế thì sao nào, nói như thể cậu đã bảy tám chục tuổi vậy.” Có được thời cơ răn dạy anh nên Mục Khả hăng hái, cô không kiêng dè gì nói: “Nên biết cậu bây giờ mới bước vào đội ngũ đàn ông trưởng thành, chính là lúc best-seller đó. Nếu không phải cậu là cậu của cháu, cháu chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.”
“Nói hươu nói vượn gì đấy! Cháu muốn ** à?” Hách Nghĩa Thành ra vẻ cho cô cái bạt tai, Mục Khả rất sợ sệt lùi về sau hai bước, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
Từ nhỏ anh đã nhìn cô lớn lên, làm sao không biết tiểu nha đầu này đang giả vờ sợ chứ? Hơn nữa, dù cô có gây ra đại họa nổ trời thế nào anh cũng không động vào một ngón tay của cô. Hách Nghĩa Thành bị cái động tác đề phòng kia của Mục Khả làm cho dở khóc dở cười, anh tức giận nói: “Lại đây!”
Mục Khả nhận lấy cái bát trong tay anh, nói: “Băn khoăn của cậu chẳng ra sao cả, trừ phi cậu không thích Nhã Ngôn. Cậu thích cô không? Chắc chắn thích. Nếu không thì sao cậu lại nhận điện thoại của cô ấy. Cậu biết, Hạ Hoằng Huân lớn hơn cháu mười tuổi, bao nhiêu người nói anh ấy trâu già gặm cỏ non, nhưng cậu nhìn anh ấy xem, vẫn vui như vớ được vàng đấy thôi. Anh ấy chẳng thèm quan tâm người ta nói gì còn bảo rằng có bạn gái trong hàng ngũ trẻ tuổi chứng minh anh ấy có sức hấp dẫn lớn. Trước kia cháu thấy anh ấy lắm lời, giờ nhìn lại, anh ấy quyết đoán hơn cậu nhiều.”
“Cậu ta? Địa vị rõ ràng là lên rồi.” Lần đầu tiên bị cháu gái ngoại phê bình, Hách Nghĩa Thành hơi bực mình: “Bản thân còn chưa lớn đã dám lên lớp cho cậu một khóa chính trị hả? Có phải do trao đổi nhiều với Chính ủy đoàn 5-3-2 không, công tác tư tưởng làm rất đến nơi đến chốn đấy.”
“Cháu không có trình độ như Chính ủy, nhưng cháu cũng không phải là trẻ con đâu.” Mục Khả nhún vai, cười nghịch ngợm: “Cháu lo là tâm trạng cậu không ổn, cho rằng người thông minh càng đánh càng vinh quang.”
Thông minh càng đánh càng vinh quang? Là cái gì. Hách Nghĩa Thành không nhịn nổi cười, nghĩ thầm sao Hạ Nhã Ngôn không nũng nịu như Mục Khả nhỉ. Nêu vậy, muốn thương cô cưng chiều cô cũng có chỗ mà xuống tay.
Không có được đáp án hài lòng từ miệng Hách Nghĩa Thành, nên Mục Khả đành làm gián điệp nhỏ đi tìm hiểu bên Hạ Nhã Ngôn. Khổ nỗi người ta giữ kín như bưng không chịu hé răng nửa lời. Không còn cách nào cô đành đem chuyện ở bệnh viện đi mách lẻo với Hạ Hoằng Huân, cuối cùng cô đăm chiêu nói: “Anh nói xem đây là tình huống gì vậy? Cậu út rõ ràng muốn ra tay, tại sao lại ngừng công kích? Lấy trí tuệ của em, em không hiểu nổi.”
Cô gái nhỏ của anh sao lại đáng yêu đến thế. Ánh mắt Hạ Hoằng Huân vẫn dừng trên bản đồ quân dụng, sâu trong đôi mắt hiện lên nụ cười ấm áp, anh nói: “Em kệ họ đi, bọn họ cũng không phải là đứa bé ba tuổi, theo đuổi bạn gái là kỹ năng cơ bản của đàn ông, không cẩn thận Hách Nghĩa Thành chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, anh cũng đoán được một chút tâm tư của Hách Nghĩa Thành. Trừ việc băn khoăn đến vấn đề vai vế bối phận, có lẽ anh ta càng muốn biết Hạ Nhã Ngôn đã dứt tình với Tả Minh Hoàng hay chưa.
Kỹ năng cơ bản? Lạt mềm buộc chặt? Mục Khả đảo mắt, cô nói: “Lời anh nói quá cao thâm, đã ra ngoài phạm vi em có thể hiểu. Thôi, không nói với anh nữa, em đi làm heo đây.”
Nhìn giờ trên máy vi tính, Hạ Hoằng Huân nói: “Đi ngủ đi, ngày mai thứ sáu rồi, tan việc đến chỗ anh.”
Được mời rồi. Mục Khả cong cong mắt cười, cô làm nũng hỏi: “Vậy anh tới đón em không?”
“Anh không có thời gian, buổi chiều có cuộc họp.” Lo cô mất hứng, giọng Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng nói: “Bắt xe đến đây đi, anh trả tiền cho em, được không?”
“Xa như vậy, đi xe lãng phí quá, anh quên phẩm chất đạo đức truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa rồi à? Mà còn là quân nhân nữa, không xứng đáng.” Mục Khả bĩu môi: “Hay thôi không đi nữa, trời lạnh lắm.”
Trong đầu dần hiện ra vẻ thơ ngây của cô, Hạ Hoằng Huân cười nói: “Không sợ lạnh, hỏa lực của anh mạnh, lập tức có thể mang ấm áp tới cho em. Nghe lời đi, ngoan ngoãn, anh nhớ em lắm, tới thăm anh một chút.”
Đồng chí Giải Phóng Quân luôn rất keo kiệt nói lời ngon tiếng ngọt, thỉnh thoảng nói một lần là lập tức dỗ được Mục Khả mặt mày hớn hở, cô dịu dàng nói: “Được rồi, vậy em sẽ trèo đèo lội suối một lần, để anh giải tỏa nỗi khổ tương tư.”
Ngày hôm sau, sau khi tan việc Mục Khả đến bệnh viện trước, giúp Hách Nghĩa Thành cơm nước xong, được phê chuẩn rồi cô mới lên đường đến đơn vị. Cô đứng ở cửa bệnh viện rất lâu mà không có xe taxi, cô nói thầm: “Muốn xa xỉ một lần mà cũng không có cơ hội, thật là.” Đành đi đến bến xe bus đứng.
Mùa đông đường trơn, xe bus đi rất chậm, vất vả gần hai tiếng mới đến được đoàn 5-3-2. Vốn định cho Hạ Hoằng Huân một sự ngạc nhiên nên cô đến phòng anh làm việc, kết quả bị lính gác làm đúng phận sự cản lại. Chẳng còn cách nào, Mục Khả không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho anh. Hạ Hoằng Huân bảo cô đưa di động cho lính gác, cậu Chiến sĩ trẻ vừa nghe là bạn gái Phó Đoàn Trưởng vội cho đi ngay. Mục Khả nhất quyết làm theo đúng trình tự, đăng ký xong rồi mới vào.
Mục Khả xác định phương hướng rất kem, hơn nữa mấy lần trước tới đơn vị đều là ngồi “Xe riêng”, cô căn bản không nhớ đường, kết quả vòng nửa ngày vẫn không tìm đúng chỗ. Giống như có linh cảm tương thông, Hạ Hoằng Huân gọi điện tới lúc cô đang mờ mịt, anh nói: “Em đi đến đâu rồi? Anh đứng ở cửa, sao không nhìn thấy em?”
Mục Khả hết nhìn đông tới nhìn tây: “Em không biết đây là đâu, phòng ốc của các anh toàn cùng một kiểu.”
Hạ Hoằng Huân rẽ ngoặt nhìn thấy cô phía xa, cười hỏi: “Hoa cô nương kia là em sao?”
“Hả?” Mục Khả xoay người, nhìn thấy anh đi nhanh tới, mặt mày lộ ý cười, cô nói: “Anh lính ngốc kia là anh sao?”
Trong mắt Hạ Hoằng Huân bất đắc dĩ lại tràn đầy cưng chiều, anh hơi sẵng giọng: “Quen không ra thể thống gì rồi.”
......
Khi Mục Khả và Hạ Hoằng Huân cùng nhau ở đơn vị hưởng thụ ngày Chủ nhật thì bên bệnh viện đột nhiên trời chuyển nhiều mây, có chiều hướng tạo thành gió lốc. Đã mấy ngày liên tục Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngoại trừ trao đổi bệnh tình ra thì không nói gì khác. Nhưng Hách Nghĩa Thành lại càng ngày càng thấy chán, càng ngày càng phiền não, sao lại thế này? Giữa đường nhảy một Trình Giảo Kim, mỗi ngày lên giọng đưa đón Hạ Nhã Ngôn đi làm. Người này là ai? Phó Viện Trưởng trẻ tuổi nhảy dù đến bệnh viện lục quân, có thể nói là người “Có thân phận có địa vị”, nghe nói là vừa gặp đã yêu, gặp lại say lòng* với bác sĩ Hạ.
* Câu gốc là: Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm
Ngày hôm nay trước khi hết giờ làm, Hạ Nhã Ngôn như thường lệ tới phòng bệnh kiểm tra Hách Nghĩa Thành. Cô không nói gì nhiều, chỉ tóm tắt đơn giản rõ ràng dặn dò y tá mấy câu rồi định đi cho xong việc.
Trước lúc cô xoay người đi Hách Nghĩa Thành nói: “Hai ngày nay chân hơi ngứa.”
Hạ Nhã Ngôn nhìn cái chân bị thương của anh, nhàn nhạt nói: “Hiện tượng bình thường, không nên lấy tay gãi.”
“Rất ngứa, không chịu nổi.”
“Chứng tỏ vết thương đang lành rất nhanh, cố gắng lên.”
“Còn hơi đau.”
“Đau? Đau chỗ nào?”
“Hình như là chỗ vết dao đó, lại giống như không phải, tôi không rõ lắm.”
Không rõ lắm? Ánh mắt cô nhìn Hách Nghĩa Thành rõ ràng có vẻ coi thường, cô hỏi: “Không phải chân của anh à?”
Hách Nghĩa Thành bị sặc, cứng đầu cãi cố: “Cả chân đều đau, tôi không phân biệt được là chỗ nào.”
Mặc dù nghi ngờ về độ tin cậy trong lời nói của anh, Hạ Nhã Ngôn vẫn cởi băng vải trắng ra cẩn thận kiểm tra một lần. Mặt ngoài vết thương không phát hiện có gì khác thường mà Hách Nghĩa Thành vẫn cứ kêu đau, dẫn anh đi chụp X-quang. Dù sao, bác sĩ trình độ có cao tới đâu cũng không dám dùng mắt và kinh nghiệm để chẩn đoán bệnh.
Kết quả kiểm tra khiến Hạ Nhã Ngôn giận tím mặt. Sau khi y tá đi, cô tức giận mà ném cả phim chụp X-quang lên người anh, lạnh lùng nói: “Hách Nghĩa Thành, đừng có dùng mấy trò trẻ con này đùa tôi nữa!”
Không cho anh cơ hội biện bạch, cô sập cửa đi.
Ngày hôm sau, bác sĩ chữa cho Hách Nghĩa Thành đã đổi người khác.
Qua mấy ngày nữa, Hạ Nhã Ngôn cũng không xuất hiện.