Sống núi xem như kết hạ, phỏng chừng Lô Chu cùng Trương Hân Nhiên không bao giờ có khả năng hợp tác rồi, Tiêu Nghị nghĩ thầm thật khủng bố, tôi đây cả đời vẫn là làm trợ lý thôi.
Bữa tiệc giải trí chấm dứt, Lô Chu một thân đau nhức trở về, nằm trong khách sạn cả đêm, Tiêu Nghị một bên nói cho y biết tình huống buổi chiều, một bên cho y xoát taobao, Lô Chu a một tiếng nói “Cậu đi nói với Đỗ tổng một tiếng, không sai biệt lắm là được. Chú ý các bài viết trên các đại võng trạm…”
“A ——” Lúc Tiêu Nghị lên còn nhìn chằm chằm di động, Lô Chu lại nói “Thôi không cần, chị ấy khẳng định biết rồi.”
Tiêu Nghị ừ một tiếng, Lô Chu chỉa chỉa bả vai, Tiêu Nghị liền bóp vai cho y. Dáng người của Lô Chu rất cường tráng, mặc quần áo thấy gầy, thoát y có thịt, trời sinh như móc treo quần áo, Tiêu Nghị buổi chiều tinh thần cảm xúc thủy chung cao độ khẩn trương, một bên bóp vai một bên cúi đầu, cuối cùng ghé vào trên giường, nắm tay Lô Chu, cầm bóp, mình ngủ trước.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Nghị nghe thấy Lô Chu gọi điện thoại, giãy dụa muốn đứng lên bò lại trong phòng ngủ, lại như thế nào cũng dậy không nổi, nửa đêm Tiêu Nghị bị một cước đạp xuống giường.
Tiêu Nghị: “@. @…”
Tiêu Nghị sờ đông sờ tây, Lô Chu trên giường lại ném chăn, Tiêu Nghị liền ôm chăn ngủ.
Ánh mặt trời sáng lạn, Hoành Điếm mấy ngày nay thời tiết rất tốt, lúc quay phim nghỉ ngơi, Lô Chu cùng Ô Hằng Cổ còn cầm mấy tấm hình bán hủ, Lô Chu vẻ mặt mất tự nhiên, cùng ngày đoàn phim tuyên truyền truyền phát đi, nháy mắt phá hai vạn.
Tiêu Nghị nghĩ thầm người ta cũng muốn cùng Lô Chu bán hủ, cùng nam thần bán thật tốt a, ai.
“Cậu có muốn cũng đi lên bán hủ không.” Đạo diễn cười nói.
Tiêu Nghị vội cười nói “Người xem lại không biết tôi.”
“Hai người bọn họ bình thường không phải rất hủ sao?” Quản lý cười nói.
Tiêu Nghị run rẩy khóe miệng, thường xuyên bị đoàn phim đùa giỡn đã tập mãi thành thói quen, Lô Chu quay xong, lại đây ngồi xuống.
Tiêu Nghị còn đang ngẩn người, Lô Chu nói “Nghĩ cái gì a! Cậu càng ngày càng ngốc? ! Di động đâu? !”
Tiêu Nghị phản xạ có điều kiện, lập tức đứng lên đem di động đưa cho y, Lô Chu chộp lấy, lại bắt đầu xoát, Ô Hằng Cổ lại đây cười, Lô Chu nói với Ô Hằng Cổ “Cậu rất bảnh nhưng khi quay, không nên quá chú ý vào màn ảnh cùng mặt mình.”
Ô Hằng Cổ lập tức có điểm xấu hổ, liên thanh nói đúng, Lô Chu không nói nữa, Tiêu Nghị cũng cảm giác, vài nam phụ đều là như vậy, sợ màn ảnh quay mình xấu, có rảnh sẽ soi gương, hơn nữa sẽ tận lực điều chỉnh, cố gắng nghiêng mặt 30 độ với màn ảnh.
Lô Chu nói như vậy rất đắc tội, bất quá y là tiền bối, tân nhân cũng không dám nói gì, chỉ có khi có ai nói, Lô Chu vẫn bận tâm đến cảm xúc của đối phương, mãi mới thôi, không nói thêm nữa.
Mấy ngày nay thời tiết khó có thể tốt, theo nhóm diễn viên đầu tiên hơ khô thẻ tre, đột nhiên trở nên thoải mái.
Đỗ Mai đã về Bắc Kinh, ở bên kia tìm nhà sản xuất, Lô Chu nói “Giấy căn cước của cậu nhớ rõ đưa cho Đỗ tổng, chuẩn bị vé máy bay trở về.”
Tiêu Nghị trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng nói “A? Về… Trở về? ! Trở về? !”
Lô Chu vẻ mặt run rẩy nói “Mấy ngày hôm trước không phải còn mấy ngày là hơ khô thẻ tre? Ngày mốt sẽ hơ khô thẻ tre .”
Tâm lý Tiêu Nghị nhất thời biến thành sóng thần mãnh liệt điên cuồng vọt tới, ầm vang một tiếng đánh vào thái sơn thẳng đứng.
Hơ khô thẻ tre —— Da! Tiêu Nghị nhìn lịch trình trong ngày, phát hiện còn thật chính là hơ khô thẻ tre! Bất tri bất giác, hơn hai tháng rồi! Trời ạ! Rốt cục có thể về Bắc Kinh. Hắn sẽ không bao giờ ghét bỏ khói mù cùng kẹt xe nữa.
“Ngày mốt không diễn a.” Tiêu Nghị nói.
“Đúng vậy.” Lô Chu kỳ quái nói “Hơ khô thẻ tre, như thế nào? Không muốn đi?”
Tiêu Nghị hỏi “Không cần ở thêm vài ngày sao?”
“Còn ngốc? !” Lô Chu gào thét “Diễn xong cậu ở chỗ này là muốn đón năm mới sao? !”
Tiêu Nghị lập tức đi liên hệ công ty đặt vé máy bay, Lâm Nghiêu kêu hắn chuẩn bị ảnh chụp, phát hơ khô thẻ tre lên Weibo, hạnh phúc thật sự tới rất đột nhiên, có thể về nhà đón năm mới! Không đúng… Tiêu Nghị nghĩ lại, mình giống như không có nhà.
Trở về cũng là về nhà Lô Chu, mình không còn nhà thuê, một ít đồ điện đơn giản mua ở cửa hàng tạp hóa, trong đầu Tiêu Nghị nhất thời hiện ra bộ dáng Lô Chu gào thét, la to huy nắm tay hô bàn tay: Cậu ở nhà lão tử thực dọa người sao ——!
Tiêu Nghị run run, nói chuyện điện thoại xong, ở trong hành lang lại thử gọi điện thoại cho bạn gái, vẫn là tắt máy.
Các cô ấy năm rồi tới ngày 27 mới nghỉ, đến đoàn phim, Tiêu Nghị tìm cách liên lạc với cô ấy, Weibo theo lẽ thường đổi mới, đều là giải trí vui đùa một chút, Tiêu Nghị nhắn lại trên Weibo, kết quả bị cô ta xóa.
Trước khi trở về nói lời xin lỗi, Tiêu Nghị nhớ tới tiền công cũng chưa kết toán, ngày mai phải về Bắc Kinh, một đống sự tình phải giao tiếp, tính sổ, báo hóa đơn, còn vướng…
Ngày hôm sau Lô Chu đi bổ sung cảnh quay, nhất là một cảnh mưa, guồng nước xối xả, ánh mắt của Lô Chu đều không mở ra được, hỗn loạn ôm Ninh Á Tình, toàn thân ướt đẫm, chật vật bất kham.
Thời tiết mặc dù có chút ấm lại nhưng đạo diễn vẫn không dám quá ác, một hồi cuối cùng an bài diễn trong mưa nếu không để Lô Chu sinh bệnh không cách nào quay, nếu đã hơ khô thẻ tre, trở về Bắc Kinh bệnh thì bệnh…
Lô Chu tắm qua lại trở về, ở trường quay, đăng hơ khô thẻ tre lên Weibo, cùng nhân viên công tác chụp ảnh chung, ký 50 chữ kí, Tiêu Nghị chỉnh lý hoàn hảo với quản lý đột nhiên cũng rất luyến tiếc.
“Nha nha nha.” Tiêu Nghị nói “Tôi nhớ mọi người —— “
“Trở về cố công tác nha.” Ninh Á Tình vỗ vỗ bả vai Tiêu Nghị nói “Về sau thường liên hệ.”
Máy tính của Tiêu Nghị có hình đoàn phim, mỗi ngày thảo luận vừa ăn vừa đùa, còn có bát quái trong vòng luẩn quẩn, hắn đã thực thích Ninh Á Tình nhưng Lô Chu khẳng định còn chán ghét Ninh Á Tình —— Bởi vì yêu sách sao tác chính là để Ninh Á Tình bạo phát.
Tuy rằng Ninh Á Tình có chút tâm cơ, diễn xuất vẫn rất nghiêm túc. Tiêu Nghị lại cùng tổ ánh sáng không quá quen cáo biệt, đem chữ kí đưa cho bọn họ, hắn cùng quản lý, đạo diễn ghi chép tại trường quay quan hệ tốt nhất, lưu luyến không rời mà cáo biệt. Cảm giác này trong mấy tháng sinh hoạt, quả thật làm hắn có loại cảm giác đại gia đình. Cùng khổ, cùng khiêng đồ, cùng lên núi, cùng dầm mưa, cùng nâng giá đỡ. Tiêu Nghị thật sự rất luyến tiếc .
“Chúng tôi đi đây, hãy nhớ chúng tôi a!” Tiêu Nghị đi còn cùng bọn họ cáo biệt.
Lô Chu: “…”
Tiêu Nghị cuối cùng than thở khóc lóc bye bye, chui lên xe nói “Ai, Chu ca, nếu không bởi vì anh, bọn họ căn bản sẽ không tốt với tôi như vậy!”
Lô Chu bị một câu ngăn chặn, ngạnh cổ nói ra không được, Tiêu Nghị lại cười ha ha.
“Cậu vẫn sớm làm thu thập chăn rồi cút đi!” Lô Chu trừng Tiêu Nghị cả giận nói “Đừng cả ngày làm lão tử ngột ngạt !”
Tiêu Nghị vội cười làm lành với Lô Chu, công tác này tuy rằng thực khổ nhưng rất khoái nhạc, thực đáng giá.
Sáng ngày thứ hai, Tiêu Nghị lại cùng nhóm trợ lý cáo biệt, trước khi đi, còn cùng Lô Chu ở ngoài khách sạn chờ xe tới sân bay, vội trước vội sau, gửi vận chuyển lên máy bay, Lô Chu lần này biểu hiện thực tốt, chụp cảnh mưa xong cư nhiên không cảm mạo, Tiêu Nghị cả thuốc đều chuẩn bị tốt chỉ sợ lại như thiêu thân.
Trở lại Bắc Kinh, Tiêu Nghị mở ra cửa nhà Lô Chu, mở đèn, có loại cảm giác về đến nhà, Lô Chu thờ dài, nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, tựa hồ có lời gì muốn nói, Tiêu Nghị nhân tiện nói “Tôi đi nhìn bồn tắm lớn, hẳn là đã tẩy qua.”
Lô Chu nói “Cậu không cần vội, đi nghỉ ngơi đi, đồ vật ngày mai thu dọn sau.”
Tiêu Nghị có chút thụ sủng nhược kinh, nhớ tới ngày đầu tiên tới, thái độ của Lô Chu với hắn, tái so với thái độ hiện tại, thật sự tốt hơn nhiều lắm, Lô Chu huýt sáo, hiển nhiên về nhà cũng thực tự tại, đi tắm rửa.
Hai người đều tắm xong, Tiêu Nghị ôm laptop trở về phòng, mở ra đoạn ngắn ngày hôm qua ôm đùi đạo diễn, sau đó là một đoạn phim truyền hình—— Wase!
Tất cả đều là Lô Chu.
Phim còn chưa ra, hậu kỳ đã đẩy nhanh tốc độ, Tiêu Nghị đặc biệt muốn không ít, bao gồm ở đại mạc rong ruổi trên ngựa, đánh nhau trong núi rừng, mặc hắc y dạ hành, võ nghệ cao cường, còn có đứng ở trên triều đình, đột nhiên quay người lại, bá khí trắc lậu.
Các loại tuyển tập cá nhân khốc huyễn cuồng bá duệ, tà mị của Lô Chu, tư liệu sống đều có, Ninh Á Tình cùng một số diễn viên phụ toàn bộ trở thành nhân viên không quan hệ, cắt bỏ —— Tiêu Nghị quyết định, dùng tư liệu sống làm một MV, chờ phim chính thức phát sóng, đăng trên mạng, tạo thế cho Lô Chu, thuận tiện đưa cho y, làm quà kỷ niệm.
Về MV của Lô Chu, trên mạng tùy tiện đăng, các fan người trước ngã xuống, người sau tiến lên làm gì đó cho Lô Chu, y hẳn sẽ không chú ý tới tác phẩm của mình.
Bất quá tâm tình của Tiêu Nghị vẫn có chút kích động, mặc kệ thần tượng thích hay không, mình thích là được, hắn tìm ra tai nghe chuyên nghiệp đeo lên, mở ra, điều chỉnh tốt micro, bắt đầu cắt nối biên tập, cắt cắt dừng dừng, một bên dừng lại, mở một phần mềm khác.
“Khụ khụ.” Tiêu Nghị nói “Xin chào, nghe thấy không?”
Tiêu Nghị trầm mặc một khắc, mở khúc nhạc dạo. Theo khúc nhạc dạo, ngồi trên ghế xoay lúc ẩn lúc hiện.
Trầm mặc một lát, hắn thấp thấp ngâm xướng.
“Môi còn chưa có —— Mở ra, đã cho nhau —— Thương tổn…”
“Chưa từng gặp mặt ——Không nghĩ chờ mong —— “
“Điện thoại còn chưa có —— treo lên, tình cảm đã —— hư —— “
Tiêu Nghị thâm hút một hơi “Hận em không thể là một —— Hồ điệp —— Tới cũng nhanh đi cũng nhanh —— Nha úc —— “
Thanh âm của Tiêu Nghị mang theo từ tính nam tính, quật cường, hắn tổng có thể chuyển âm xướng ra hương vị không giống như vậy, lúc cao trào cũng không hề khó khăn hát lên, vả lại phi thường nhập diễn.
“Cho anh trong nháy mắt, đối với em —— Sủng ái… Da hắc —— “
“Cho anh cả đời, đưa em —— Rời đi —— “
“Đợi không được đến hừng đông, mộng đẹp liền tỉnh lại…”
Tiêu Nghị nhắm lại hai mắt, lông mày dưới ánh đèn bàn ấm áp, hơi khàn khàn hát “Đợi không được đến hừng đông, mộng đẹp… Liền tỉnh lại…”
“Chúng ta đều… Tự do… Tự tại —— “
Theo một câu cuối cùng, Tiêu Nghị tay ấn bàn, từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng nhẹ nhàng đẩy, đem âm cuối kéo dài, cả người xoay qua chỗ khác.
Say mê trong tiếng ca của chính mình ước chừng 10 giây, Tiêu Nghị mới hơi hơi động hạ môi, mở hai mắt đang mê ly.
Lô Chu vẻ mặt co rút, thần tình hắc tuyến, đứng trước mặt hắn.
Lô Chu: “…”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị nháy mắt luống cuống tay chân, tháo xuống tai nghe, hoang mang rối loạn ôm máy tính, không cẩn thận lại làm rối dây, dây rơi trên mặt đất, Tiêu Nghị đau lòng hét thảm một tiếng.
“Không nghe thấy tôi kêu cậu? !” Lô Chu nói “Không muốn làm sao? !”
“Không… Không.” Tiêu Nghị luống cuống tay chân nhặt dây lên, Lô Chu lại nói “Cậu đang làm gì!”
“Không làm gì!” Tiêu Nghị nói “Thu… Thu bài hát, cắt MV.”
“Cắt cắt cắt.” Lô Chu nói “Có thể kiếm bao nhiêu tiền vé? Tỉ lệ xem có thể phá số 3 sao?”
Tiêu Nghị run rẩy khóe miệng, Lô Chu xoay nguời lại.
Tiêu Nghị nghĩ thầm thượng đế công bằng, cho anh dáng người diễn xuất hoàn mỹ, trả lại cho anh tính cách chán ghét như vậy, ai.
“Lại đây a!” Lô Chu trong phòng cách vách gào thét “Còn muốn nam thần đi qua quỳ liếm cậu sao? !”
“A a!” Tiêu Nghị nói “Được! Chờ một chút! Lập tức!”
Tiêu Nghị mặc quần ngủ, chân trần chạy tới, hắn mình trần, tóc còn chưa khô, mặc quần ngủ, thân trần , đơn đầu gối thỉnh an hỏi “Nam thần có cái gì phân phó? Tiểu nhân bắt đầu quỳ liếm, liếm chỗ nào ngài nói.”
Lô Chu: “…”
Tiêu Nghị làm bộ phải lạy, Lô Chu chỉ tủ đầu giường cầm Ipad, vẻ mặt cậu hiểu, nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nghĩ thầm CMN! Anh đều có thể từ trên giường đứng lên, đứng trên mặt đất, dùng hai đùi đi đến cạnh cửa, tự mình mở cửa, ra hành lang, đi đến trong phòng tôi! Có nhiều khí lực cùng thời gian như vậy tự mình ngồi chơi không vui sao? !
Tiêu Nghị lấy Ipad, mở taobao, mở điểm nóng hôm nay, vẻ mặt thành khẩn hướng Lô Chu.
Lô Chu động động tay chỉ, Tiêu Nghị lật qua, lật đến giày chơi bóng, hắn đột nhiên muốn một đôi giày chơi bóng, nghĩ thầm anh mua cái này đi.
“Cậu oán thầm tôi cái gì?” Lô Chu đột nhiên nói.
“A?” Tiêu Nghị nói “Không a, thật không có.”
Lô Chu vẻ mặt không hài lòng nhìn Tiêu Nghị nói “Cái này.”
Thật tốt quá, Tiêu Nghị chọn mã số hỏi “Bao nhiêu đôi.”
Lô Chu “15 đôi.”
Tiêu Nghị nghĩ thầm vì cái gì mỗi lần Lô Chu nói đến con số, không phải 13-14 mà là 15? Hoặc là 15, 20 như vậy, là bởi vì học toán không tốt sao? Hay là trong khái niệm của y 15 có vẻ thích hợp, 20 có vẻ thích hợp nhiều hơn một chút…
Dù sao Lô Chu mua cũng là ném xuống, thật tốt quá, Tiêu Nghị liền thống nhất thiết trí thành mã số của mình, như vậy liền có rất nhiều giày thể thao, mang không hết còn có thể cho em trai mang. Kéo vào trong giỏ hàng, Lô Chu vẻ mặt nghi hoặc nói “Cậu có biết size của tôi?”
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị nói “44, không phải sao?”
Lô Chu a một tiếng, sắc mặt xinh đẹp nói “Qua đi.”
Tiêu Nghị cẩn thận hầu hạ Lô Chu, xoát một lần taobao, hôm nay Lô Chu không xoát Weibo, cải khán bạo mạn, nhìn nhìn Lô Chu có chút mệt nhọc, tay Tiêu Nghị cầm Ipad rất mỏi liền nói “Đỗ tổng vừa rồi gọi điện thoại, bảo ngày mai kêu anh mang muối đến công ty là có ý gì?”
“Tùy.” Lô Chu cũng có chút buồn ngủ, mở mở mắt nói “Mở phim.”
Tiêu Nghị mở phim cho Lô Chu, Lô Chu liền nằm xuống, Tiêu Nghị chân trước mới vừa mở cửa sau lưng chợt nghe Lô Chu ngáy ngủ, vì thế quay vào, tắt máy, thuận tiện đi qua kéo chăn cho Lô Chu.
“Ngủ ngon.” Tiêu Nghị nói.
Tiêu Nghị hừ hừ, đi qua cắt MV, đau lòng một hồi liền ngủ.
Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Đỗ Mai có nửa túi muối tươi.
Đỗ Mai: “…”
Tiêu Nghị “?”
“Ha ha ha ha ha ——” Đỗ Mai cười thiếu chút nữa lật bàn.
Tiêu Nghị: “? ? ? ?”
Đỗ Mai cười muốn ôm công tác, ôm bụng không cách nào động, Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói “Không phải kêu Chu ca mang chút muối lại đây sao, trong nhà không có bao …”
Lô Chu tiến vào nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, khóe miệng run rẩy.
“Không có bao, cậu sẽ không xuống dưới lầu mua a!” Lô Chu cả giận nói.
“Ha ha ha ha ha ——” Đỗ Mai cười thở hổn hển rất lợi hại, Tiêu Nghị nói “Tôi lập tức đi mua…”
“Trở về!” Lô Chu giận dữ hét.
Tiêu Nghị: “…”
Tiêu Nghị đứng ở trong phòng làm việc, vẻ mặt mê man, Lô Chu phù một tiếng bật cười, tiếp cười đến cả người ngã vào trên ghế sa lông.