• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...Rất đẹp."

Mộ Minh Trạch giật mình, nhìn sang phía phát ra tiếng nói, va phải một đôi mắt màu hổ phách mà hắn không thể nào quen thuộc hơn.

Lam Bính đang ngồi trên một cành thực vật dài đâm lên từ dưới đất, uốn cong thành hình cái ghế.

Cậu cười vô hại, hai mắt hơi híp nhìn hắn. Chân phải vắt ngang, tay chống cằm, đằng sau là lối ra đã bị chặn bằng mớ dây leo lòng thòng.

Mộ Minh Trạch hơi giật mình, theo bản năng đáp lại lời khen của cậu. Sau đó hắn chợt nhận ra, mình trả lời cậu ta làm quái gì chứ!

Lam Bính nghe hắn đáp thì bật cười, thay đổi tư thế thành kiểu ngồi tiêu chuẩn của một học sinh ngoan, mắt vẫn không rời mà nhìn hắn.

Mộ Minh Trạch nhanh chóng dời tầm mắt, tỏ ra không quan tâm đến cậu nữa, nhìn về phía lối thoát duy nhất đang bị chặn kín.

"Cậu đây là lại đang muốn giở trò gì?" Hắn bình thản hỏi.

Không hiểu sao cảnh này có hơi quen mắt, làm hắn có chút bất an.

"Chỉ là muốn nói chuyện với anh một chút, sợ anh lại chạy mất nên em mới làm thế. Anh đừng giận." Lam Bính cười đáp lại.

Đương nhiên tôi sẽ lại chạy rồi, ngu mới ở lại!

Mộ Minh Trạch vừa chửi rủa cái tên làm vẻ đoan chính nhưng lại chơi bẩn trước mặt, vừa điên cuồng vận não tìm lối thoát thân.

"Vừa hay, tôi lại không muốn có tiếp xúc gì với cậu." Mộ Minh Trạch lạnh lùng nói.

Đột nhiên Lam Bính đứng lên, tiến về phía hắn.

Hắn giật mình, theo bản năng lùi ra sau một bước.

Thanh niên trước mặt rõ ràng nhỏ hơn hắn 1 tuổi, lại cao hơn hắn hẳn nửa cái đầu.

Ánh mắt cậu từ lúc xuất hiện vẫn luôn dính chặt vào hắn. Đôi mắt như loại đá tự nhiên hoá thạch từ nhựa cây lá kim lâu năm, ánh lên màu vàng cam rực rỡ.

Mộ Minh Trạch lại thấy bóng mình trong đôi mắt trong suốt đó. Thật đẹp đẽ, hơn nhiều so với khi hắn tự nhìn mình trong gương.

Chẳng lẽ cậu luôn nhìn thấy hắn hắn như vậy sao?

Mộ Minh Trạch bất giác cúi đầu, trốn tránh ánh mắt quá trần trụi của cậu.

Đột nhiên có một thứ ấm áp chạm vào cổ mình, hắn rùng mình đưa tay hất mạnh ra.

"Bốp"

Mộ Minh Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy bàn tay Lam Bính dừng trên không, cách cổ hắn không xa. Thứ khi nãy hắn đánh, là bàn tay của cậu.

Bàn tay kia chỉ dừng một lát, sau đó lại tiếp tục chạm lên cổ Mộ Minh Trạch.

Hắn có thể cảm nhận được cái chạm rất nhẹ, như có như không lướt qua trên da, cẩn thận và dè dặt.

Vì sao không lại hất ra? Mộ Minh Trạch cũng không biết nữa, có thể vì thấy vết đỏ do hắn không khống chế lực đạo đánh ra trên tay người kia, hoặc vì bản năng hắn không bài xích cái chạm quá đỗi dịu dàng này.

Mộ Minh Trạch chỉ có thể bị động tiếp nhận những cái vuốt hờ, từ phần da gần xương quai xanh trượt lên trên về phía cằm.

Hàng lông mi vô thức run rẩy, tay chân cứng đờ không còn chịu sự chia phối của lý trí, tất cả tâm trí hắn bây giờ đều đang tập trung vào bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng tinh tế đang không nể nang xâm phạm vùng an toàn của hắn.

"Lần sau cẩn thận một chút. Anh bị thương, em sẽ đau lòng lắm." Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào trong tai Mộ Minh Trạch.

Hắn hồi thần, nhanh chóng gạt phắt cái tay không yên phận kia ra, nhìn thẳng vào cái bản mặt vẫn cười tươi rói kia, tức giận nói:

"Quả nhiên, cậu theo dõi tôi!"

Lam Bính thích dáng vẻ anh bây giờ, trong mắt có cậu, chỉ một mình cậu.

Cậu cười khẽ, bàn tay vừa mới hất ra nắm chặt lấy tay Mộ Minh Trạch, đưa lên môi, cúi người, hôn xuống kí hiệu trên tay hắn.

Bông hoa hồng trên tay bung nở, kèm theo đó là một nguồn nhiệt không rõ truyền ra.

"Anh có vẻ hơi nhầm lẫn rồi. Không phải theo dõi, là theo đuổi mới đúng chứ." Khoé miệng Lam Bính nhếch lên, ánh nhìn chưa từng thay đổi đặt trên người hắn.

Mộ Minh Trạch muốn rút tay ra, nhưng mãi không được.

Lam Bính đứng thẳng dậy, nắm chặt bàn tay trắng bệch đang cố giãy thoát, xoa xoa kí hiệu của cậu để lại.

"Buông tay! Coi chừng móng của tôi cào trúng cậu." Mộ Minh Trạch không dám dãy dụa quá mạnh, giọng lạnh lùng không che giấu được sự hấp tấp và bối rối.

Lam Bính sững sờ chốc lát, sau đó nụ cười càng thêm sáng lạn.

Cậu nắm tay người kia đưa lên mặt mình, áp sát lên má, để nhiệt độ cơ thể bao bọc hoàn toàn tay Mộ Minh Trạch.

"Không buông."

Cái tên cứng đầu này!

Mộ Minh Trạch luống cuống, không biết phải làm sao. Nếu không phải móng tay hắn có làm sao cũng không cắt đi được, thì hắn đã không phải kiên dè như vậy rồi.

"Vất vả lắm mới bắt được, anh nghĩ em sẽ thả anh đi sao?" Lam Bính nói, môi chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm hắn, không bỏ sót bất cứ biểu cảm gì của Mộ Minh Trạch.

Cứu mạng! Điên mất thôi!

Mộ Minh Trạch hít sâu một hơi không cần thiết, sau đó không động đậy tay nữa.

Khuôn mặt hắn trở lại lạnh băng, bình thản nói: "Lam Bính, cậu thôi mấy trò vô ích này đi. Lần trước tôi nói chưa rõ à, cậu và tôi là thiên địch, là kẻ thù. Tiếp tục dây dưa cũng không thay đổi được..."

"Anh ghét em sao?" Lam Bính đột ngột lên tiếng ngắt lời hắn.

Mộ Minh Trạch sững sờ, lời tiếp theo kẹt ở cổ họng.

Hắn ghét cậu sao? Làm sao có thể.

"Tôi rất ghét cậu." Mộ Minh Trạch quay đi, không nhìn Lam Bính, hắn sợ đôi mắt thuộc về hắn sẽ bán đứng hắn mất.

"Anh nói dối." Là một câu khẳng định, không hề do dự phủ định câu trả lời của hắn.

"Anh, quay đầu lại, nhìn em, nói lại lần nữa đi." Lời nói kiên định, không cho phép khướt từ.

"Sao cậu cứ phải..." Mộ Minh Trạch kiềm chế, khắc chế nội tâm đang run rẩy kịch liệt.

"Nếu anh ghét em..." Bàn tay bị Lam Bính vẫn luôn giữ chặt di chuyển, ngón tay Mộ Minh Trạch cong lại.

Bàn tay truyền tới mạch đập rõ ràng, Mộ Minh Trạch kinh hãi quay đầu, thấy tay mình đang bao phủ quanh cần cổ cứng cáp của Lam Bính.

"...Cứ trực tiếp bóp chết em đi." Lam Bính nói rất nhẹ nhàng, như trò chuyện với người yêu, chứ không phải đang yêu cầu đối phương giết chết mình.

"Em không tin. Anh chứng minh đi. Bóp chết em, hoặc lây nhiễm em, ăn thịt uống máu em, cái gì cũng được. Chứng minh cho em thấy, anh ghét em, coi em là kẻ thù đi."

Mộ Minh Trạch hoảng thiệt rồi. Tay hắn không dám nhúc nhích, chỉ cần hắn sơ ý quẹt nhẹ một cái thôi, Lam Bính sẽ bị lây nhiễm.

Mạch đập của Lam Bính vẫn bình ổn, không có chút sợ sệt nào, hoàn toàn giao mạng sống của mình cho hắn, mặc hắn định đoạt.

"Anh không làm được, đúng không?" Lam Bính vẫn không thả lỏng tay, Mộ Minh Trạch có thể cảm nhận cổ họng cậu run nhẹ theo lời nói.

"Em biết, anh sẽ không làm tổn thương em, cũng sẽ không làm tổn thương đến những người khác. Em biết rất rõ, anh mạnh mẽ, tốt bụng, lý trí, thông minh như thế nào, anh sẽ không phát điên. Đây không phải níu kéo quá khứ, cũng không phải tôn sùng mù quáng, đây là nhận định chính xác, là sự tin tưởng tuyệt đối của em, của mấy người Nguyệt Ảnh khác với anh."

"Em không phủ nhận việc anh là tang thi, nhưng đồng thời, em không có ghét bỏ anh. Anh trở thành thứ gì, là người cũng được, là tang thi cũng chẳng sao, chỉ cần anh vẫn là anh, em vẫn luôn sẽ yêu thích. Anh là cá thể đặc biệt nhất, hoàn hảo nhất, đẹp đẽ nhất, là người mà em yêu nhất trong cả kiếp sống này của em."

"Anh à, em biết mình đã từng ngu xuẩn như thế nào, từng cố chấp và yếu đuối ra sao, việc hối hận nhất của em, là không đủ sức mạnh bảo vệ anh, giữ chặt lấy anh. Nhưng mà, em đã mạnh lên, và vẫn sẽ tiếp tục mạnh lên, cùng mấy người Thẩm Phong xây dựng môi trường anh có thể thoải mái tự do, không cần phải kiên dè bất cứ thứ gì."

"Anh lo ngại cái gì, sợ hãi cái gì, cứ nói hết cho em biết như mấy ngày trước đi, để em hiểu được nên làm gì cho anh, đừng cứ giữ trong lòng rồi tự mình quyết định nữa, em sẽ không biết phải làm gì, sẽ đau lòng rồi tự dày vò bản thân, anh muốn như vậy sao?"

Lam Bính nói một hơi thật dài, đôi đồng tử hổ phách khoá chặt hình ảnh Mộ Minh Trạch.

Mộ Minh Trạch thật sự không hiểu, sao một người lại có thể cố chấp, tự tin, lại ấm áp đến như vậy.

Người này luôn cố xích gần lại với hắn, dù bị hắn lạnh nhạt, bị hắn làm tổn thương cũng không từ bỏ mà quấn lấy hắn, truyền hơi ấm sửa ấm cho hắn, thay hắn dọn dẹp hết tất thảy nguy cơ, yêu thương hắn.

Cánh tay Mộ Minh Trạch thả lỏng, sương mù trong đôi mắt tản đi, chỉ còn lại màu xám bạc như ánh trăng thuần túy, sáng tỏ và diệu dàng nhìn Lam Bính.

Ngay sau đó, tay bị kéo mạnh, hắn rơi vào một cái ôm bất ngờ. Lam Bính bọc hắn trong mùi hương của mình, kéo hắn vào lãnh địa của bản thân, một cái ôm thật chặt và ấm áp, như muốn cùng nhau hoà làm một.

"Bây giờ, anh nói lại lần nữa đi. Anh ghét em sao?"

Mộ Minh Trạch cũng đưa tay ôm chặt lấy hắn, vùi cả đầu vào lòng ngực cứng cáp, giọng thủ thỉ nhưng rất rõ ràng:

"Không ghét."

- -----------------

"Em nói cái gì cơ?!" Mộ Minh Trạch hét toáng lên, bật dậy khỏi ghế, nếu không phải bị Lam Bính giữ tay lại hắn chắc chắn đã lùi ra sau cả mét, tránh xa cái loại lừa đảo này.

Lam Bính vẫn tươi cười, lực đạo kéo tay hắn không mạnh không nhẹ, nhưng hắn không thể thoát khỏi được: "Anh, nghe em giải thích đã."

Mộ Minh Trạch lắc đầu thật mạnh mấy cái, dùng ánh mắt nghi ngờ sâu sắc nhìn Lam Bính.

Cái bản mặt mỉm cười hoà ái kia làm hắn chợt lạnh sống lưng, hình như hắn bị tên này bẫy một vố rồi.

"Anh à, ngồi xuống nghe em giải thích hết đã." Lam Bính tiếp tục thâm tình nhìn hắn, giọng nói như thứ bùa mê chết người, hắn cứ thế ngu ngơ ngồi xuống nghe tiếp.

Lam Bính nói việc khống chế hắn là một cái cớ mà thôi, mục đích đương nhiên Mộ Minh Trạch hiểu rõ, là muốn hắn quang minh chính đại lại gần căn cứ, thậm chí là vào được bên trong.

"Mấy lão đó thật sự đồng ý ra ngoài à, viễn vông thật đấy, cậu không nghĩ thế sao?" Mộ Minh Trạch nhớ tới mấy cái bụng to tròn còn hơn phụ nữ mang thai kia, tặc lưỡi mỉa mai.

"Đương nhiên là không rồi. Nhưng em vẫn có cách thuyết phục được." Lam Bính nhìn bộ dạng thoải mái của anh, cũng không còn bài xích chuyện cậu nắm tay anh nữa, mỉm cười.

Thật ra cũng không khó để thoả hiệp với đám người kia lắm. Lam Bính đưa ra đề nghị, không cần tất cả, chỉ cần số ít người đi theo làm chứng là được, vả lại kế hoạch của cậu cũng đem lại lợi ích khá lớn cho bọn họ.

Thấy vẻ mặt Mộ Minh Trạch nhìn cậu vẫn trầm lặng như thường, nhưng đôi mắt xám kia lại ánh lên vẻ tò mò khó che giấu, như một con mèo nhỏ khám phá địa phương mới vậy.

Lam Bính kiềm chế lại dục vọng muốn hôn anh, ho hai tiếng lấp liếm, sau đó nói: "Anh có biết kho hàng chuyên vận chuyển đồ cho công nghiệp lớn và quân đội của K thành không?"

Mộ Minh Trạch 'A' một tiếng, hiểu ra.

Quân đội từng phát một nhiệm vụ, nhưng vì mức độ nguy hiểm quá cao nên không có đội nào dám tiếp nhận. Đó là nhiệm vụ lấy hàng ở kho hàng quân đội!

Nhiệm vụ tuy có thưởng rất hậu hĩnh, được chia một phần nhiên liệu và vũ khí lạnh tìm được, nếu đem về nhiều hơn lượng yêu cầu thì một số loại vũ khí nóng như lựu đạn hoặc thuốc nổ cũng có thể cấp một ích.

Song, nguy cơ thiệt mạng của nhiệm vụ này là không thể lường trước. Trước đại dịch bùng phát, một công ty xây dựng có tiếng đã nhập một số lượng lớn vật liệu xây dựng, chuẩn bị cho dự án cải tạo quy mô lớn.

Đương nhiên, số lượng nhân viên và quản lý kiểm hàng ở đó nhiều không đếm xuể, nghe nói là làm xuyên đêm.

Từ đó suy ra, ừm, nói nơi đó là hang ổ tang thi cũng không ngoa.

Mặc dù bây giờ là một con tang thi hàng thật giá thật, Mộ Minh Trạch tưởng tượng đến nơi đó còn phải sởn gai ốc.

"Này, không phải em định..."

"Anh à, khí áp toả ra từ anh, có phải đã lên cấp 4 rồi không?" Lam Bính ngắt lời hắn, thâm tình trong ánh mắt vẫn không giảm đi chút nào.

Gặp quỷ rồi!!!

Chân mày Mộ Minh Trạch giật giật, khoé môi co rút. Hắn trong đầu đang điên cuồng bảo tiểu hệ thống tìm lối thoát thân.

Tự nhiên bàn tay hắn bị Lam Bính nắm chặt bằng hai tay, giọng nói bỗng trở nên đáng thương tới lạ: "Anh ơi, em đã lỡ nói rồi, không thể rút lại được. Nếu anh không giúp em, Nguyệt Ảnh chúng ta sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu, anh nỡ sao, anh ơi?"

Khoé miệng Mộ Minh Trạch càng giật mạnh mẽ hơn. Lam Bính nhìn hắn với đôi mắt long lanh, môi mỏng trể xuống một chút, kết hợp với khuôn mặt vốn đã đẹp trai, thật sự là sát thương chí mạng mà.

Đối diện với một Lam Bính như vậy, hắn thật sự, có thể từ chối sao?

"Được rồi, đâm lao phải theo lao thôi." Hắn thở dài xoa đầu cậu.

Lam Bính nghe được câu trả lời khẳng định, tức thì vẻ mặt đáng thương kia liền biến mất, đổi thành nụ cười lưu manh khi đạt được mục đích.

Cậu bắt lấy bàn tay đang xoa đầu cậu của hắn, dời xuống áp lên môi hơn nhẹ một cái, đôi mắt toát lên vẻ khoá trá như đã bắt được con mồi: "Anh, nói không nuốt lời. Kế hoạch thành công rồi, anh đừng bỏ chạy nữa, nhé."

Sập bẫy mất rồi!

Chẳng thà cậu nói rõ là 'đừng hòng chạy nữa' luôn đi!

Giờ hắn rút lại lời còn kịp không?

Lam Bính nhìn người yêu vừa bắt được biến đổi sắc mặt liên tục, thật sự là vừa thú vị vừa đáng yêu mà.

"Chúng ta bàn kế hoạch chi tiết nhé." Thật muốn xem những phản ứng khác của anh ấy. Quả nhiên, vẫn là muốn chọc ghẹo nhiều hơn.

Mộ Minh Trạch tuyệt vọng nhìn mấy thứ dây leo lúc nhúc như vật sống ngoài cửa, nghe âm thanh báo cáo không có lối thoát của hệ thống trong đầu, lại nhìn người anh yêu (?) trước mặt.

Lần sau còn tin cậu nữa, hắn liền không phải họ Mộ!

- -----------------

"Kí chủ, ngài không còn là họ Mộ nữa, tôi nghĩ nên lấy họ Mộc giống như thân phận trong thế giới này cũng tốt." Hệ thống giọng đều đều, nhưng từ câu nói có thể nhìn ra đang nói kháy kí chủ nhà mình.

"Thống thống, im miệng."

Mộ Minh Trạch đã trở lại lớp học, nơi nghỉ ngơi quen thuộc của hắn. Trời đã tối từ lâu, hắn nằm dài trên cái bàn gỗ hai người ngồi, vắt tay lên trán, trong bụng đã chửi tới đời cụ cố nào đó của Lam Bính luôn rồi.

Cái tên nhóc đó, thế mà dùng bản mặt ưa nhìn với cái ngữ khí không biết học từ ai kia (rất có thể là từ hắn) mà chiếm của hắn không ít tiện nghi!

Mộ Minh Trạch thật sự nghi ngờ, nếu không phải hắn là tang thi, có lẽ đến cả sự trong trắng cũng không còn!

"Cá nhân tôi thấy, kí chủ bây giờ rất tốt. Là tự tôi, không phải qua tính toán dữ liệu cảm xúc của ngài." Hệ thống cuối cùng vẫn là tri kỷ lên tiếng an ủi.

Mộ Minh Trạch gỡ tay khỏi trán, nhìn kí hiệu trên tay.

"Có lẽ, vì cậu ấy mang lại những thứ tích cực chăng? Cậu ấy làm ta cảm thấy thoải mái khi ở cùng. Cách cậu ấy nhìn ta, giống như nói ta có thể làm chính mình vậy."

Có lẽ, hắn có thể tham lam một chút, bắt lấy hơi ấm từ cậu, hưởng thụ thêm chút nữa, cho tới khi hắn rời đi.

Mộ Minh Trạch khẽ cười, cũng không tệ lắm nhỉ.

Chắc chắn lần này là thật, hắn cảm nhận được, quá khứ sẽ không để lần nữa lặp lại đâu...

- ---------------

"Cậu ta bị sao vậy?"

"Không biết. Từ hôm trở về đã như vậy rồi."

"Nhìn vậy, chắc thành công rồi nhỉ? Cười đến vậy cơ mà."

"Cái thái độ này, không quen. Thật đáng sợ."

Thẩm Phong, Hình Cương, Thành Võ và Thành Ưng, cả bốn người, đang tụm lại một góc phòng rầm rì, mắt đều hướng về bàn làm việc gần bệ cửa sổ.

Bốn con người mấy ngày vừa rồi chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo công sự, về nhà liền thấy cảnh tượng ghê rợn trước mắt.

Bọn họ nghĩ rằng, vui sướng khi gặp người yêu đúng là không thể kiềm chế được, như vầy cũng là bình thường đi.

Người đầu tiên, là cảm xúc vui mừng dùm bạn bè.

Ngày thứ hai là kinh ngạc.

Ngày thứ ba là khinh thường ra mặt.

Ngày thứ tư là lo lắng quan ngại.

Ngày thứ năm, là ngày hôm nay, sợ hãi, chỉ còn vỏn vẹn là sợ hãi a!

Lam Bính chỉ lướt qua nhìn bọn họ một chút, khẽ thở dài, dù vậy nụ cười trên môi vẫn không giảm độ cong.

"Ông giữ cơ mặt giãn ra như thế mãi không thấy đau sao?" Thẩm Phong thấy hắn thở dài, nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn đám ngốc, thái dương anh giật giật, nói ra suy nghĩ chung của bọn họ lúc ấy.

Lam Bính đưa tay lên sờ sờ môi, quả thực có chút hơi đau thật. Nhưng làm sao đây, cơ thể cậu đã không còn nghe theo điều khiển nữa rồi.

Có chút tiếc nuối, dù đã xác nhận mối quan hệ gần gũi với anh ấy rồi, nhưng việc hôn môi hay làm tình quả nhiên là vẫn là không thể.

Anh ấy cũng đã khẳng định, dù dị năng của cậu có phát triển lên thêm một bậc đi nữa, cũng không thể chống lại virus tang thi.

Điều duy nhất cậu có thể làm là bỏ đi bộ phận bị lây nhiễm, và làm tái sinh bộ phận đó.

Cậu gần như đã không kiềm chế được bản thân, người yêu trước mặt, lại không thể chạm vào, đến ôm cũng phải dè dặt cẩn thận, một con người có thể chịu nổi sao?

Tất nhiên là không thể.

Đã từng có lúc Lam Bính muốn dứt khoát tiến tới luôn vậy, biến mình thành giống loài như anh, sẽ không còn rào cản nữa.

Nhưng anh ấy ghét tang thi, thích loài người. Vì vậy cậu vẫn sẽ là con người.

Cách giải quyết mâu thuẫn trên rất đơn giản, cũng thật khó. Biến anh ấy thành người trở lại, không phải được rồi sao?

Bước đầu là giữ anh ấy ở bên cạnh mình, sau đó tiến hành theo kế hoạch, một ngày nào đó cũng sẽ được thôi.

Thế là cậu đành tiếp tục nhẫn nại cùng anh, cố gắng hài lòng với kí hiệu tạm thời khắc trên cơ thể anh, ôm lấy cái tương lai giả định trước mắt mà sống thôi.

"Là tầm trạng vui vẻ đấy. Mấy người có thể hiểu được sao?" Lam Bính nói kèm theo một cái nhìn thương hại.

Được rồi, là mấy con chó độc thân như bọn họ không đủ tư cách.

Bọn họ thật sự hối hận, lúc đội trưởng 'chạy trốn' không mỉa mai gã khốn trước mặt nhiều vào.

Điều tốt duy nhất là cái mồm thốt ra mấy lời thiếu đánh kia cuối cùng cũng không còn cười kinh dị nữa.

"Nếu không phải muốn đội trưởng quay trở về, bọn tôi cũng sẽ không làm chân chó sai vặt trong lúc hai người tán tỉnh nhau đâu!" Cao Thành Ưng khoanh tay trước ngực, oán hận nói.

"Nhắc mới nhớ, mọi việc được giao thuận lợi chứ." Lam Bính không phủ nhận câu 'làm chân chó sai vặt' kia, bình thản nói.

Cái tên chết tiệt này, ít nhất cũng phải có chút cảm giác tội lỗi chứ!

Thẩm Phong nghiến răng, kiềm chế bản năng lao lên cắn cái tên trước mặt một cái.

"Đều tốt. Chỉ đợi phần của ông nữa thôi. Hai ngày nữa à."

"Thật muốn xem phản ứng của bọn người tự xưng là cao quý kia quá. Khi biết mình bị tính kế sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?"

Bầu không khí lập tức trở nên phấn khích cả lên, bọn họ đã muốn làm việc này từ lâu rồi.

Chẳng qua ban đầu là muốn giúp đỡ mấy người tị nạn kia. Còn bây giờ, là để chào đón đội trưởng của họ trở về.

- --------------------

Sáng sớm hai ngày sau.

Trời có vẻ lạnh hơn bình thường, sương mù vẫn bao phủ bầu trời kéo dài vô tận, chỉ có chút ánh sáng lay lắt miễn cưỡng chiếu sáng mà thôi.

Thật là một buổi sáng không thích hợp cho việc ra khỏi căn cứ chút nào.

Lam Bính đứng dựa vào bức tường thành kiên cố, hơi thở bình ổn, ánh mắt dõi ra xa về phía khu vực thành phố.

Ánh mắt tịch mịch lạnh lẽo thường ngày dường như loé lên vài thứ ánh sáng vụn vặt.

"Cậu Lam Bính, có thể xuất phát được rồi."

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên không xa.

Lam Bính dời tầm mắt, nhìn về phía người đang tiến lại gần. Đó là vị lão tướng sĩ ngày hôm đó đưa ra nghi vấn, là người duy nhất cậu cho là còn có chút đầu óc.

"Không vội, chờ thêm một lát." Lam Bính gật đầu một cái chào hỏi, rồi lại hướng ánh mắt về phía mấy toà nhà bê tông xa xa.

"Không vội cái gì chứ! Mọi thứ đã sẵn sàng, xuất phát càng sớm không phải càng tốt sao."

"Tiết Minh, câm miệng!" Lão tướng già lập tức quát lớn, người vừa nói liền câm miệng.

Cái người được gọi là Tiết Minh này, là người hôm đó ngồi cạnh vị đại tướng già, là cháu trai của ông.

Cậu cũng không lớn tuổi hơn Lam Bính là bao. Cha mẹ đều đã bị tang thi giết chết, cậu và ông nội may mắn thoát được vì đang ở quân khu, khi quay về tìm thì đến xác cũng chẳng còn.

Cũng vì vậy mà cậu cực kì căm ghét tang thi, gặp một con liền muốn giết một con.

Vậy mà cái tên khốn Lam Bính này không biết nhảy từ đâu ra, còn nói ra kế hoạch lấy vật tư quân đội với sự trợ giúp của tang thi.

"Cháu nói không đúng sao? Chẳng hiểu sao ông lại đi sợ cái thằng này, chỉ là có chút thiên phú về dị năng liền lên mặt muốn làm gì thì làm, leo lên cổ chúng ta sai khiến à? Chẳng lẽ quân đội chúng ta không đủ mạnh hay sao mà phải nhờ nó chứ!"

Không phải Tiết Minh chưa từng nghe tới danh tiếng của Lam Bính, chỉ là không tin phục. Bản thân cậu cũng là một dị năng giả hệ băng cấp 3, tự thấy bản thân mình đã giỏi hơn những Clavis khác.

Tên này còn là mộc hệ dị năng yếu đuối nhất, có gì phải sợ chứ.

Thấy Lam Bính không thèm phản ứng, chút kiên dè của cậu ta cũng bay sạch, mặc kệ lời cảnh cáo của ông mình, tiếp tục nói:

"Tôi đã không ưa cậu từ lúc cậu đưa ra ý tưởng quái dị kia rồi, cũng không tự thấy nhục. Là loài người lại đi trông cậy vào tang thi, còn là cấp bậc vương giả ghê tởm nhất. Có ý thức trở lại vẫn tiếp tục lãnh đạo tang thi cắn loài người, ghê tởm, đáng bị trừng phạt gấp ng...."

Một cành cây đâm từ dưới đất lên, đầu bén nhọn chỉ cách cổ Tiết Minh một chút. Tốc độ nhanh đến mức hai người kia cũng không phản ứng kịp.

"Ồ, quả thật loài người ai cũng thế nhỉ?"

Tiết Minh rùng mình, không dám động đậy.

"Cậu gọi là, Tiết Minh nhỉ? Tôi gọi cậu thế được không?"

Người đàn ông nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên quay đầu lại, môi nở nụ cười thân thiện, nhưng sát khí từ lời nói toả ra nồng đậm, làm Tiết Minh lạnh rung.

"Tôi không nói suy nghĩ của cậu sai. Quả thật đối với loài người mà nói, tang thi là loài vật không nên tồn tại, kinh tởm, đáng hận như thế."

Ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía cậu, Tiết Minh có thể cảm nhận được có một thứ chất lỏng chảy xuống trên cổ.

"Luôn tự cho mình là cao quý hơn kẻ khác, có quyền sinh sát khi chỉ nắm chút quyền lực vô dụng, bản chất con người không phải ngày càng bộc lộ ra sao, nhất là thời tận thế như bây giờ."

Từng tế bào trên cơ thể đều gào thét mãnh liệt với Tiết Minh rằng, chạy, phải chạy trốn. Nhưng chân như bị đóng băng, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể mở to mắt nhìn Lam Bính tiến lại ngày càng gần.

"Cậu nói tang thi vương giả lấy lại tri thức rồi, quay lại cắn ngược loài người là đáng khinh sao? Thật nực cười. Các người thậm chí vẫn coi họ là tang thi, ghê tởm họ, khinh miệt họ, sợ họ, lại yêu cầu họ đừng đấu tranh với các người? Họ quay đầu giúp loài người các người sẽ cảm kích, sẽ tiếp nhận họ và đối xử với họ như đồng loại sao? Không thể."

Lão tướng quân không nhìn được nữa, lo lắng lại không dám ngăn cản một Lam Bính đang tức giận.

"Đương nhiên, bản thân tôi vẫn rất hận tang thi, vì chúng làm cuộc sống bình yên của tôi biến mất và phá hủy gia đình tôi. Nhưng cậu sẽ không thể hiểu được, cảm giác khi nhìn thấy người mình yêu thương trở thành tang thi, lo lắng mất khống chế và cố gắng trong tuyệt vọng để kiềm chế bản năng là như thế nào đâu. Suy cho cùng, tang thi cũng là do loài người biến thành, bản thân họ cũng không muốn trở thành như thế. Các người chỉ nghĩ tới việc tạo ra vaccine để bản thân không trở thành như thế, lại chưa từng nghĩ tới làm ra thuốc chữa trị cho những 'người' nhiễm dịch bệnh, hoàn toàn coi họ là thứ cần diệt trừ luôn sao? Tất nhiên để sinh tồn thì giết tang thi vẫn là giết thôi, không còn cách nào khác."

Tiết lão sĩ cùng Tiết Minh đều ngẩn người. Đúng như Lam Bính đã nói, bọn họ chưa từng, dù chỉ một lần, nghĩ tới những việc đó.

"Anh ấy tới rồi. Một câu cuối cùng, theo tôi, tang thi vương giả là những cá thể đã đấu tranh dữ dội nhất với bản năng khát máu, nên mới lấy lại được tri thức thậm chí là kí ức, cố gắng trở lại thành người, là loài người chúng ta đẩy bọn họ trở thành làm tang thi."

Vừa dứt lời, khuôn mặt đầy sát khí tự nhiên trở lại ôn hoà, quay đầu nhìn theo một hướng, cành cây trên cổ Tiết Minh cũng thu về lại dưới đất, như chưa từng có chuyện gì.

Trong làng sương xám mờ ảo, tiếng tang thi xa xa dường như hơi nhỏ lại, sau đó hoàn toàn biến mất hẳn.

Một bóng người từ trong màn sương mù tiến lại gần, hai tay đút vào túi, bước từng bước chậm rãi về phía cả đội ngũ.

Mọi người từ lúc thấy động tỉnh bất thường của tang thi đã đề cao cảnh giác, bóng người kia xuất hiện vô thức kéo theo tất cả ánh nhìn.

Hình bóng kia dần rõ ràng, là một người thanh niên cao gầy, tóc xoăn nhẹ hơi dài cùng thần sắc lạnh lùng trên mặt. Đôi mắt xám bạc như từ sương mù kết tinh, một đôi môi mỏng hơi nhẹ nhếch lên, làm người ta cảm giác được lạnh lẽo bao vây.

Mộ Minh Trạch cảm nhận được ánh mắt tập trung vào mình, có hơi không thoải mái. Hắn nhìn thấy Lam Bính, bước chân lập tức trở nên nhanh hơn, tới bên cạnh cậu.

Làn da trắng xanh cùng với những vết thi đốm trên mặt lập tức trở nên rõ ràng.

"Tang thi! Là tang thi cao cấp! Vào tư thế phòng bị, nhanh lên!" Một vị tiểu đội trưởng nào đó hét lên, tất cả binh lính ngay lập tức vào tư thế phòng bị.

Đùa gì chứ, là tang thi cao cấp đó! Cái loại chỉ cần chưa đến một phút đã có thể thổi bay hơn chục dị năng giả đấy, nói gì tới binh lính thường như bọn họ.

Tiết Minh bên cạnh dù nói mạnh miệng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy tận mắt tang thi cấp cao, vì dù sao cậu không được ông cho phép ra ngoài thành.

Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi bấu chặt vào quân phục, lùi lại theo bản năng bảo vệ người ông không có dị năng của cậu.

"Ồ, vậy ra anh không được chào đón như vậy sao?" Mộ Minh Trạch dừng lại ngay trước mặt Lam Bính, nhướng mày, như thể không ngoài dự đoán mà nói.

"Anh không cần để tâm tới họ làm gì, có một số người vẫn rất mong được gặp anh mà." Lam Bính nói xong, liền tránh sang 1 bước.

Một người từ đám đông sợ sệt và phòng bị chạy ra, nhào đến ôm lấy Mộ Minh Trạch, khiến hắn xuýt thì ngã nhào.

Sau đó lại thêm một người với bộ dáng y hệt, động tác tương tự mà lao đến cũng ôm lấy hắn chặt cứng.

"Đội trưởng, anh trở lại rồi!"

Mộ Minh Trạch tay vẫn đút trong túi, mỉm cười đáp 'ừm' một tiếng.

"Mừng anh trở về." Thẩm Phong đi đến ngay sau đó, nở nụ cười vui vẻ không toang tính hay mỉa mai hiếm hoi.

Cặp sinh đôi buông tay ra, Thẩm Phong đến ôm hắn một cái.

"Ừ, tôi về rồi đây."

Thẩm Phong thấy hắn mãi vẫn không bỏ tay ra khỏi túi, không cần suy nghĩ cũng biết đội trưởng của cậu đang lo lắng cái gì.

"Đội trưởng, được ôm mà không đáp lại, anh làm vậy mà được sao?"

Mộ Minh Trạch lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Trong tình huống quá khích như thế này, hắn sẽ không thể kiểm soát được tình huống bất ngờ sẽ xảy ra đâu.

"Đội trưởng, quà mừng trở lại này." Một đôi găng tay da màu đen khá dày ném tới, được hắn nhanh tay bắt lấy.

"Anh vẫn chu đáo như vậy, Hình Cương. Cảm ơn nhé." Mộ Minh Trạch mang găng vào tay, nói với người đi tới đang cầm theo thêm cả áo khoác, mũ và khẩu trang.

"Được được đủ rồi. Trả người lại cho tôi." Lam Bính bất ngờ từ phía sau quàng tay lên cổ hắn, đằng đằng nộ khí nhìn mấy người suồng sã kia.

Đội Ảnh Nguyệt lại lần nữa tập hợp đông đủ, cười nói vui vẻ, hoàn toàn quên mất đám lính đằng sau.

"Khụ. Đây là tang thi mà cậu nói có thể điều khiển sao, Lam Bính?" Tiếng nói khàn khàn cắt ngang tiếng ôn chuyện náo nhiệt.

"Đúng vậy, là anh ấy." Lam Bính làm như mới nhớ ra, Thẩm Phong cùng những người khác liền biết ý tránh sang một bên.

"Giới thiệu nhé. Đây là đội trưởng của đội chúng tôi, cũng là người tôi đã đề cập trước đó, Mộc Hàn." Lam Bính giới thiệu với Tiết lão tướng, đồng thời hơi liếc mắt nhìn dáng vẻ cùng sắc mặt khó coi của Tiết Minh.

Mộ Minh Trạch phối hợp, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Vì bản năng tang thi, hắn vẫn khá là bài xích loài người, đặt biệt là những người mang ác ý nhắm vào hắn.

Là hệ tinh thần mà, nhạy cảm với thái độ của người khác cũng phải thôi.

"Anh, đây là Tiết thượng tướng, thằng nhóc đằng trước là cháu trai của ông ấy, Tiết Minh."

Lão tướng sĩ cũng gật đầu chào hỏi, động tác dứt khoát, nhưng Mộ Minh Trạch vẫn thấy được sự kiên dè trong mắt ông. Tiết Minh thì còn tệ hơn, ác ý toả ra từ toàn bộ cơ thể, không thèm che giấu một chút.

"Tôi tưởng là điều khiển, hay là tôi đã nhầm?" Tiết tướng quân hơi nhíu mày hỏi.

Ý lão già này là sợ Lam Bính niệm tình cũ mà nói chuyện thương lượng với mình, sau đó sợ mình giữa đường quay ra cắn ngược à.

"Ừm, là do tôi dùng từ không đúng nhỉ? Phải dùng từ 'kết nối' mới đúng chứ."

Lam Bính xoa cằm, nói. Mộ Minh Trạch phối hợp gỡ găng tay, cho hai người họ cùng với đám lính vẫn luôn tò mò về phía này xem kí hiệu trên tay.

"Như lúc nãy tôi đã nói, tang thi cao cấp là những cá thể có ý chí và mong muốn trở lại mạnh mẽ nhất. Vì vậy việc tôi làm chỉ là tiếp nhận anh ấy mà thôi, không khó gì cả. Kí hiệu này chỉ là vì anh ấy muốn có để đề phòng khi mất khống chế mà thôi. Bất đắc dĩ trở thành minh chứng cho lời tôi nói, nhỉ?"

Mộ Minh Trạch đánh mắt liếc con người nói dối không biết ngượng miệng bên cạnh. Nếu không phải cậu vừa sờ sờ tay hắn, vừa nhìn nó bằng ánh mắt thoả mãn như hoạ sĩ nhìn tác phẩm tâm đắc của mình, Mộ Minh Trạch hắn đã tin thật rồi.

Tiết tướng quân có vẻ ngỡ ngàng trong chốt lát, như hiểu ra gì đó, liền trở lại nghiêm nghị như lúc ban đầu.

Ít nhất Mộ Minh Trạch thấy đề phòng trong mắt ông nhạt bớt đi, còn có chút cảm giác, xấu hổ?

Tên Lam Bính ngu xuẩn này lại nói cái gì rồi?

"Một cái kí hiệu này thì làm được gì chứ, toàn những lời lừa đảo! Tôi đã nghi ngờ từ đầu rồi, một dị năng giả Mộc hệ làm sao vó thể điều khiển tâm trí được! Cấp thấp còn chẳng được nói gì tới tang thi cấp cao. Anh mắc mưu thì một mình anh chịu đi, còn bị thứ này lừa gạt, liên lụy tới quân đội bọn tôi. Cái thứ kinh tởm như tang thi còn muốn tiếp xúc với con người à, tôi nhổ vào!"

Tiết Minh gần như hét lớn cả lên, làm mấy binh sĩ phía sau cũng lập tức trở lại tư thế phòng vệ, chỉ cần chờ lệnh sẽ tấn công kẻ địch trước mặt.

Tiết Minh thấy thế, gan cũng lớn hơn một phần. Ngần này binh lính, còn không đủ giết chết một con tang thi nhỏ bé sao.

"Cậu ta nói cái quái gì vậy, em nghe chẳng hiểu." Cao Thành Ưng đột nhiên lên tiếng.

"Hừ, toàn mấy lời vô tri, anh cũng chẳng hiểu." Cao Thành Võ tiếp lời.

"Trí thông minh thấp, không cần cố gắng hiểu làm gì." Thẩm Phong dùng cách nói kháy chọc tức như thường lệ, không thể phủ nhận cậu thật sự có thiên phú về khoản này.

"Mấy người nói gì cơ? Mẹ nó, mấy người mới là kẻ ngu đấy! Còn đi tin tưởng cái loại tang thi này có tính người cơ, toàn là giả vờ giả vịt."

Tiết Minh bị chọc tức, không nhịn được cãi lại.

"Có vẻ mấy lời khi nãy tôi nói cậu nghe chẳng lọt chút nào nhỉ? Anh ấy có lý do gì để lừa tôi chứ." Lam Bính vẫn còn cầm tay Mộ Minh Trạch xoa nắn, chỉ bố thí cho mấy người quân đội ngu xuẩn kia một ánh mắt khinh bỉ như nhìn mấy kẻ thiểu năng trí tuệ.

"Còn đứng đó, tấn công đi. Đừng để mấy tên phản bội cùng con tang thi ghê tởm kia chạy thoát." Tiết Minh vốn trước giờ kiêu ngạo, quen với những lời ong bướm xung quanh, nào chịu nổi mấy câu khinh thường, lập tức hạ lệnh.

"Tôi đã nói rồi, không phải vì tình nghĩa xưa hay bị lừa gì hết đâu, anh ấy hoàn toàn không cần làm vậy mà." Lam Bính thở dài, còn mấy người Thẩm Phong còn cười ra tiếng.

Đầu Tiết Minh lập tức bị cơn đâu tập kích, cậu quỳ rạp xuống đất, ôm cái đầu như muốn nức ra từ bên trong, tiếng rên rỉ khẽ bật ra từ kẽ răng.

Mấy người lính phía sau, ngoại trừ những người có dị năng biểu hiện giống Tiết Minh ra, còn lại đều ngã lăn ra đất, ôm đầu la hét thống khổ, có người còn chảy cả máu mũi.

Còn đứng được chỉ có mấy người Nguyệt Ảnh, cùng với lão tướng quân đang khiếp sợ nắm lấy vai cháu mình.

Tiếng tang thi phía xa vẫn luôn im ắng bỗng dưng gào thét trở lại, còn điên cuồng và ghê rợn hơn cả thường ngày.

Tiết Minh gắng gượng nhìn lên, bắt gặp một đôi mắt xám sâu thẳm sắc lạnh, thơ ơ nhìn xuống như nhìn một loại côn trùng yếu ớt.

Hắn bình tĩnh cụp mắt, không một biểu cảm thừa thãi nào xuất hiện trên mặt anh, tựa như một bóng ma hư ảo, mờ mịt.

Sức mạnh gần như áp đảo dâng lên cuộn cuộn ánh lên trong đôi mắt hắn, lẳng lặng giương cao nanh vuốt bén nhọn.

Cơn ớn lạnh chạy dọc thân thể, bản năng kêu gào trong tuyệt vọng, đây là tang thi bậc vương giả, chạy, không kịp, sẽ chết, tất cả đều sẽ chết hết!

"Nếu anh ấy muốn, chỉ cần 1 phút thôi, cả căn cứ khổng lồ này sẽ chất đầy xác thịt vào nhuộm đỏ bằng máu tươi, trở thành bàn tiệc cho tang thi mà các người vẫn hay nghĩ là ghê tởm và thấp kém."

"Chỉ cần 1 ánh mắt, sẽ không còn gì cả, giống căn cứ B thành vậy. Các người có muốn thử không?"

- -----------------

Tiểu kịch trường:

Lam Bính (vẻ mặt nghiêm túc): Tôi là bất đắc dĩ thôi.

Tay xoa xoa nắn nắn bóp bóp tay Mộ Mộ không buông.

Diễn viên quần chúng:???

Đội viên Nguyệt Ảnh:????

Tiết Minh: Bất đắc dĩ cái rắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK