“Nói gì đi chứ! Có làm mà không có chịu, đúng là cái đồ không có trách nhiệm!”
Tiêu Dư An nghe thế xong, cơ thể run lên một cái, sau đó đột nhiên chạy đi.
Đám nhóc con ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Tưởng Tiêu Dư An chạy trốn, chúng nó liền muốn chạy theo túm cậu trở về.
Mộ Minh Trạch vẫn ngồi đó thờ ơ nhìn theo. Hắn biết Tiêu Dư An không chạy trốn, với tính cách đó của cậu không lý nào lại chạy trốn cả.
Quả nhiên, phương hướng cậu chạy chính là tới bên cạnh hồ nước.
Sau đó cậu tung người, nhảy xuống hồ trước sự kinh ngạc của đám nhóc con.
Mộ Minh Trạch cũng không chạy lại. Hắn biết cậu sẽ không xảy ra việc gì, mà hồ nước cách đây cũng khá gần, với chiều cao này, hắn có thể quan sát được toàn cục.
Tiêu Dư An mất một lúc mới nổi lên được, cái đầu vốn mềm mại hơi xù bị nước làm cho ướt sủng, trông giống mấy con cún tội nghiệp bị rơi xuống nước.
Cái đầu đó nhấp nhô, chậm chạp khó khăn tiến tới chỗ trái bóng. Sau khi đã lấy được nó, cậu giống như đã hơi kiệt sức, dùng trái bóng như một cái phao để đầu nổi lên được khỏi mặt nước, lại bơi chậm rãi vào bờ.
Tiêu Dư An bò lên bờ. Mấy đứa nhóc nhìn cậu chật vật như vậy thì có hơi bối rối, đưa tay muốn đỡ cậu lên, nhưng đều bị cậu tránh thoát.
Mộ Minh Trạch ngồi bình thản nhìn tất cả, giống một khách qua đường hóng hớt kịch vui mà thôi.
“Trả các cậu.” Nhóc Tiêu Dư An đưa trả trái bóng cho bọn nhóc, nắm một góc áo vắt nước.
“Cậu...” Tên nhóc to xác lúc đầu nhìn Tiêu Dư An, không khỏi nói: “Cậu đâu cần nhảy xuống, chỉ cần đi tìm mấy dì...”
Tiêu Dư An không nghe cậu ta nói. Cậu lắc mạnh đầu, nước văng ra khắp nơi, bắn cả vào những người khác. Sau đó không nói gì cả, bỏ về bên cạnh gốc cây, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Mộ Minh Trạch.
Cậu không lập tức cầm sách lên đọc tiếp, mà ngồi đó nhắm mắt, để gió hong khô cậu trước.
Mộ Minh Trạch nhìn cậu, sau đó liếc mắt nhìn mấy đứa nhóc đằng xa. Tụi nó đã không còn hứng chơi bóng nữa, đứng một lúc đều lục đục theo con đường đất gần đó đi hết.
Hắn không nhìn thấy bọn chúng đi về đâu bởi hàng cây cổ thụ quá cao đã chắn mất, nhưng hắn cũng có suy đoán mơ hồ rồi.
Đến khi không còn thấy bóng dáng đứa nhóc nào nữa, Mộ Minh Trạch mới quay lại nhìn nhóc Tiêu Dư An.
Cậu ướt sủng ngồi đó, mắt đã nhắm lại từ khi nào, tựa cả người vào thân cây, nhìn rất chật vật.
Mộ Minh Trạch thầm nghĩ, ướt sủng cả người thế kia, không biết khi nào mới khô nữa.
Cả hai ngồi sóng vai thật lâu, tận hưởng khoảng thời gian bình lặng này.
“Nhóc thật đúng là không biết chăm sóc bản thân chút nào. Vậy mà sau này lại muốn làm bác sĩ, chăm sóc cho sức khỏe người khác cơ đấy.” Mộ Minh Trạch đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ khoảng lặng này.
Nhóc Tiêu Dư An vẫn bất động, không đáp lời.
Mộ Minh Trạch cũng không để ý, tiếp tục nói: “Cái miệng của em lợi hại như vậy, sao còn mệt bản thân nhảy xuống nước làm gì chứ?”
Tiêu Dư An vẫn không đáp lời. Mộ Minh Trạch bĩu môi, làm bộ mất hứng. Sau đó hắn vươn tay nhặt lên cuốn sách sinh học nằm giữa hai người.
Hắn lật vài trang sách, trông có vẻ tùy ý nhưng thực chất hắn dùng lực rất nhẹ, giống như không muốn để lại giấu vết của mình trên quyển sách vậy.
Hắn không đọc, mà chỉ không mục đích lật từng trang sách một. Tiếng lá cây bị gió lay xào xạt, hòa cùng tiếng trang sách cọ qua nhau, nhất thời không thể phân biệt được.
“Sao anh biết tôi muốn làm bác sĩ?”
Mộ Minh Trạch không nhìn qua người vừa nói, chỉ cười đáp: “Anh thấy em đọc quyển sách này, mạnh dạn đoán thôi.”
Tiêu Dư An mở mắt, nhìn hắn với cặp mắt khinh bỉ như nhìn kẻ ngốc: “Đây không phải sách về y học, chỉ là sách về sinh học, anh dựa vào đâu mà đoán? Hay anh không biết đọc?”
Mồm miệng đúng là độc thật.
“Nhưng anh đoán đúng đúng không?” Tiêu Dư An không đáp, Mộ Minh Trạch thấy vậy cười nhẹ: “Không trả lời tức là anh nói đúng phải không? Chứng tỏ anh trai rất siêu nha.”
Mộ Minh Trạch có thể cảm nhận được, sau khi hắn nói hết câu, đôi mắt đen to tròn kia đã chuyển từ ‘nhìn kẻ ngốc’ sang ‘nhìn kẻ tự luyến’ rồi.
Hắn chỉ lắc đầu thở dài, sau đó quay người nhìn thẳng cậu, tay phải cầm sách đưa tới vẫy vẫy: “Trả em.”
Tiêu Dư An liếc hắn mấy cái, xong cũng cầm lấy, xoay người lại bắt đầu đọc.
Mộ Minh Trạch sờ sờ mũi, đang định nằm xuống nghĩ cách bắt chuyện, lại nghe Tiêu Dư An tự dưng chủ động hỏi: "Anh cũng muốn trở thành bác sĩ hả?"
Mộ Minh Trạch ngơ ngác, tiếp đó tự nhiên hơi muốn cười, nhưng lại sợ nhóc thú nhỉ nào đó nổi giận, chỉ có thể vất vả nhịn xuống.
"Không đâu. Làm bác sĩ mệt chết đi được." Hắn ép xuống tiếng cười sắp vụt ra khỏi miệng, trưng khuôn mặt tự cho là điềm nhiên, nhưng ý cười vẫn lập loè trong mắt: "Sao em lại nghĩ vậy?"
Tiêu Dư An nhìn hắn, sau đó quay đi làm bộ dạng không để ý đến Mộ Minh Trạch nữa mà đọc sách.
Mộ Minh Trạch lần này không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn.
Tiêu Dư An nhìn người lăn lộn cười dính đầy cỏ lên quần áo kia bằng ánh mắt nhìn kẻ dở hơi, xong vành tai lại đỏ bừng, bại lộ hết cảm xúc của cậu, bán đứng cậu hoàn toàn.
"Anh là nhà văn, là tiểu thuyết gia mạng." Mộ Minh Trạch cười đến mức sắp tắt thở, hoà hoãn mấy hơi mới nói: "Làm nhóc thất vọng rồi."
Vẻ mất mát thoáng qua trên gương mặt nhóc Tiêu Dư An, nhưng vẫn mạnh miệng: "Vốn tôi cũng chẳng có hy vọng gì."
Sau đó phiền quay đầu lại tiếp tục đọc sách, cánh mi cụp xuống như nói rằng chủ nhân của nó đang rất không vui, làm cơn buồn cười khó khăn lắm mới bị áp xuống của Mộ Minh Trạch lại lần nữa rục rịch.
Mộ Minh Trạch thề, hắn đã cố gắng nhịn cười lắm rồi, nhịn đến sắp nghẹn chết luôn.
“Nhưng mấy kiến thức cỡ này anh vẫn trả lời được.” Hắn ngồi bật dậy, dựa sát về phía Tiêu Dư An, bị cậu đẩy ra đầy ghét bỏ.
Hắn cười cười, ngón tay thon dài chỉ chỉ vào trang sách, thành công hướng được sự chú ý của nhóc Tiêu Dư An ra khỏi mình.
“Câu đó đó.” Thứ hắn chỉ là mấy dòng chữ nhỏ viết bằng bút chì ở bên lề một đoạn giải thích về tuần hoàn máu, còn được phô trương mà chấm một dấu hỏi to ở phía sau.
“Anh biết trả lời đó.” Sau đó hắn chỉ về phía mình, tự tin nói.
Trong mắt nhóc Tiêu Dư An lại lóe ra ánh sáng, nhưng vẫn nhướng mày làm ra vẻ khinh bỉ: “Anh biết?”
Mộ Minh Trạch lập tức phối hợp mà tỏ ra ấm ức, sau đó liền một năm một mười giải thích tất cả về hệ tuần hoàn.
Hắn nói rất nhiều nhưng không nhanh, cũng không dài dòng, chỉ là kiếm các cách nói mà trẻ con có thể hiểu.
Thật may là Tiêu Dư An thông minh hơn mấy đứa nhóc cùng tuổi nhiều, nếu không hắn đã mệt chết rồi.
Hắn cũng tranh thủ lén nhìn nhóc con bên cạnh mình mấy lần, thấy đôi con ngươi to tròn của cậu đầy ánh sáng, lấp lánh tỏa ra sự vui vẻ không bị che đậy hay ngụy trang.
Nhóc không thành thật.
“Em hiểu rồi chứ.” Mộ Minh Trạch hỏi.
Tiêu Dư An cuối cùng cũng nở một nụ cười đúng nghĩa, không có khinh thường và giả tạo, là một nụ cười hồn nhiên và thuần túy.
“Hiểu là được rồi.” Mộ Minh Trạch cười với cậu một cái, sau đó lại nằm bò ra bãi cỏ tiếp.
Hắn gối hai tay ra sau đầu, nhắm mắt lại, chờ đợi.
Tiếng ve kêu đã ngừng từ khi nào, nhiều thêm mấy tiếng sóng nước.
Tâm trạng thư thái, gió mang mát thổi, không gian yên bình, rất dễ dàng để một người đi vào giấc ngủ.
Lúc Mộ Minh Trạch đang mơ màng chuẩn bị say giấc, một giọng nói như tiếng muỗi kêu vang lên, trong không gian này đặc biệt rõ ràng: “Bởi vì em có cảm giác rằng, anh rất giống em.”
Hắn mở mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.
Ngón tay cầm sách của Tiêu Dư An hơi dùng sức, làm đầu ngón tay trắng bệt. Cậu mím môi, tiếp tục nói: “Không biết tại sao lại nghĩ vậy đâu, anh đừng hỏi!”
Nói xong còn khẽ liếc Mộ Minh Trạch, vành tai hơi đỏ, nhưng mắt lại phát ra tín hiệu mong chờ rõ rệt.
Nhóc ngây thơ.
Hắn cười nhẹ một tiếng, nhóc này là đang trả lời câu hỏi của hắn lúc nãy, tại sao lại nghĩ hắn muốn làm bác sĩ sao?
“Ừm.” Hắn bật người dậy, nhích đến gần nhóc con đang thẹn thùng. Lần này, cậu không có bài xích hắn nữa.
“Câu này hả?” Mộ Minh Trạch chỉ chỉ vào một câu hỏi khác. Câu hỏi này được chấm đến tận 2 dấu chấm hỏi, chứng tỏ mức độ tò mò lớn hơn.
Tiêu Dư An cười rộ lên như ánh dương, không nóng bỏng đốt người như mặt trời vẫn còn trên đầu hai người bọn hắn, mà như độ ấm phát ra của mặt trời khi bình minh.
Mộ Minh Trạch cũng bất giác cười theo, hắn có cảm giác bây giờ mình giống giáo viên hơn là bác sĩ.
Bởi đó xuất hiện một cảnh tượng kì dị.
Trong cái nắng chói chang của mùa hè, bên cạnh hồ nước mát lạnh, dưới một góc cây to lớn xào xạc trong gió, có hai bóng người một lớn một nhỏ.
Đều trắng, đều đẹp, đều đang cười...thảo luận về nội tạng và cấu tạo cơ thể người.
Mà hai người trong cuộc cũng không có chút ý thức nào về chuyện này, nói chuyện đến hăng say.
Cho đến khi ánh sáng vàng hoá thành sắc màu cam đỏ, bóng tối rục rịch muốn bò ra ngoài, Mộ Minh Trạch mới giảng giải xong câu hỏi được chấm 3 dấu hỏi thứ 5.
Tiêu Dư An cặm cụi ghi chép, môi nở một nụ cười thoả mãn với những kiến thức đã được tiếp thu.
"Em không trở về sao?" Mộ Minh Trạch xoa nhẹ khoé môi nhức mỏi vì hoạt động quá nhiều, hỏi.
Nhóc Tiêu Dư An sững sờ ngừng bút, nhìn mấy vệt nắng ráng chiều ở khoảng trời xa xa, mím môi.
Mộ Minh Trạch thấy cậu không có động tĩnh, thở dài: "Hôm nay có cảm giác anh bị lỗ vốn thế nào ấy. Rõ ràng em chỉ trả lời anh có một câu, lại hỏi anh nhiều vấn đề như vậy..."
Hắn làm bộ ủy khuất, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Dư An.
"Tại anh chỉ hỏi có một câu..." Tiêu Dư An theo quán tính phản bác, một phần yếu thế cũng không chịu.
Mộ Minh Trạch cười cười: "Không thể nói thế được, vẫn tính là em nợ anh đi."
Tiêu Dư An nghe hắn nói, giống như hiểu được điều gì, hai mắt sáng lên nhìn lại hắn.
Mộ Minh Trạch đẩy đẩy vai cậu, nói: "Gặp lại sau."
Đợi cậu gật đầu xong, hắn cũng thoải mái tự nhiên nhắm mắt lại...
•••••••••••••••••••••••••••
Lần nữa mở mắt, Mộ Minh Trạch thấy mình đang đứng trước cổng của một trạch viện.
Hắn ngước đầu nhìn, cô nhi viện Thiên Tâm.
Hắn nhớ rõ, tên cô nhi viện này có một lần được nhắc đến trong tiểu thuyết gốc.
Đây là nơi ở trước đây của ‘Tiêu Dư An’.
Hắn nhìn thêm một lát, sau đó không cần mở cổng mà trực tiếp đi xuyên qua, vào bên trong.
Bên trong là sân tương đối rộng, có một cái cầu trượt đã khá cũ, hai cây sào phơi quần áo, còn lại đều là cây.
Mộ Minh Trạch dẫm lên đống lá rơi trên sân, bước đến tòa nhà khá lớn trước mặt.
Tòa nhà có vẻ đã lâu rồi chưa được tu sửa, tường đã tróc một mảng sơn lớn.
Mộ Minh Trạch loáng thoáng nghe bên trong truyền đến một giọng nữ chua chat, đang mắng mỏ một ai đó.
Hắn liền lần nữa lợi dụng thể chất của mình, coi cánh cửa như không tồn tại, đi xuyên qua vào bên trong luôn.
“Con coi con xem, Tiêu Dư An. Có làm mà không có nhận, các mẹ dạy con như thế hả?”
Ừm, nghe rõ hơn rồi này.
Hắn dựa theo âm thanh, đến trước một căn phòng khá lớn không đóng cửa.
Mộ Minh Trạch cũng không có ý định đi vào, chỉ đứng khoanh tay dựa vào ngạch cửa, đánh giá căn phòng thoạt nhìn có vẻ là phòng ăn này.
Phòng được sơn màu vàng nhạt ấm áp, có khá nhiều cửa sổ, sạch sẽ và thông thoáng.
Có 5, 6 cái bàn dài ghép với nhau theo hang dọc thành hai dãy, bao xung quanh là rất nhiều ghế gỗ đơn.
Trên bàn còn có mấy khay thức ăn để đúng vị trí ghế ngồi, chia thành hai màu xanh lam và hồng đặt xen kẽ nhau.
Có vẻ màu xanh là của nam, hồng là của nữ.
Dụng cụ ăn đều là từ bạc, cho thấy nơi này kinh tế vẫn tương đối ổn, nhìn vào mấy món ăn đủ dinh dưỡng, cũng đủ chỉnh chu.
Thứ duy nhât không hài hòa với căn phòng này, chính là một vị trí khá gần cửa sổ, khay cơm nằm úp trên đất, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Mà trên ghế ở vị trí đó, một thân ảnh Mộ Minh Trạch không thể nào quen thuộc hơn đang ngồi, Tiêu Dư An.
Nhìn cậu có vẻ đã lớn hơn một chút, tầm 15, 16 tuổi, cũng cao hơn, sườn mặt cũng sắc nét hơn. Nhưng cùng với đó, khí tức âm u tỏa ra từ cậu cũng nặng hơn khi trước.
Thân ảnh đơn bạc bị bao vây bởi mấy đứa trẻ trạt tuổi khác. Mà đối diện cậu là người đàn bà vừa lên tiếng mắng nhiếc.
Người đàn bà này nhìn qua chắc đã trên 40 tuổi, mặc một cái đầm xám dài đã bạc màu, nhìn khá giống bà hang xóm nhiệt tình hiền lành.
Nhưng ấn tượng cũng chỉ đến từ vẻ ngoài, đều bị sắc mặt khó coi cùng giọng nói đanh thép của bà phá hủy.
“Tiêu Dư An, con coi con mà xem. Làm sai cũng thôi đi, còn không biết xin lỗi. Các cô dạy con như thế à? Còn không xin lỗi Y Y đi!”
Tầm mắt Mộ Minh Trạch hướng về cô gái nhỏ đang níu lấy góc áo bà ta.
Cô bé được gọi ‘Y Y’ này nhìn khá nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy hồng công chúa rất đáng yêu.
Cái váy nhìn qua khá đơn giản, nhưng thiết kế độc đáo, nhẹ nhàng bay bồng bềnh như vậy, giá trị chắc chắn không nhỏ.
Cô bé làm vẻ ủy khuất, nước mắt đầy mặt, đáng thương cực kỳ mà nhìn Tiêu Dư An, giọng nức nở: “Tớ biết cậu ghen ghét việc tớ được nhận nuôi chứ không phải cậu. Nhưng đây là cái váy tớ mới được cha mẹ mới tặng, cậu làm bẩn rồi, họ sẽ ghét tớ mất thôi.”
Quả thật, trên váy cô bé có một vết bẩn, to cỡ một nắm tay con nít, màu cam đỏ nổi bật trên nền váy hồng.
Mấy đứa nhóc xung quanh nghe thế, đều ầm ỉ hết cả lên, ồn ào chỉ trích Tiêu Dư An, còn một câu hai câu nói mẹ Vương trừng phạt cậu.
Người đàn bà gọi là mẹ Vương kia một bên vừa dỗ dành Y Y, vừa trừng mắt nhìn Tiêu Dư An.
Còn Tiêu Dư An, vẫn luôn nhìn khay cơm dưới đất.
Khay cơm màu xanh lam, là khay cơm của cậu.
Mộ Minh Trạch kì diệu mà hiểu được suy nghĩ của cậu lúc này.
Khay cơm của mình, làm bẩn váy của Y Y cũng là đồ ăn của mình. Làm sao để nói không phải lỗi của mình đây?
Mình còn chưa ăn no cơ mà.
“Tiêu Dư An, con đi dọn dẹp đi. Lát nữa ta sẽ phạt con sau.” Mẹ Vương giọng nghiêm khắc, sau liền quay sang dỗ dành Y Y, dẫn cô bé đi ra ngoài.
Bọn trẻ vây xung quanh cũng lũ lượt theo sau, lúc ngang qua Tiêu Dư An còn ném một ánh mắt xem thường cùng hả hê khi người gặp nạn.
Mộ Minh Trạch vẫn luôn đứng ở cửa, vừa lúc quan sát được mấy người này ở cự ly gần luôn.
Cô bé Y Y khóc thật sự thảm, nước mắt đầy mặt, đưa tay lên lau liên tục.
Mẹ Vương hết lời an ủi, nào là ‘Vết bẩn này giặt một chút là sạch’, rồi là ‘Vợ chồng Diệp gia sẽ không ghét con đâu’...
Thêm một đống nhóc con tùy tùng đi theo, cũng hết lời dỗ dành cô.
Bọn họ lướt qua Mộ Minh Trạch, nhanh chóng đi mất.
Mộ Minh Trạch nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười trào phúng.
Lúc nãy hắn để ý thấy, trên búi tóc của mẹ Vương là một trâm cài tinh xảo bằng ngọc.
Chất lượng không phải hàng tốt nhất, nhưng vẫn là thứ mà đồng lương ở cô nhi viện không thể mua được.
Hắn cũng không để tâm, cất bước đi vào phòng, một mạch lưu loát đến chỗ Tiêu Dư An.
Hắn cẩn thân tránh đi chỗ bị bẩn trên sàn, vòng qua đứng trước mặt cậu, khoanh tay lười biếng dựa vào cạnh bàn, im lặng nhìn cậu.
Lúc nãy hắn chỉ thấy được sườn mặt Tiêu Dư An, còn bây giờ hắn chỉ nhìn được đỉnh đầu.
Cậu vẫn luôn nhìn thức ăn trên sàn.
Tiêu Dư An rõ ràng có thể nhận ra sự tồn tại của hắn. Cậu khẽ nhúc nhích bàn chân, sau đó lại không có hành động gì khác.
Mộ Minh Trạch chú ý thấy, tầm mắt cũng chuyển xuống chân cậu.
Cậu mang giày thể thao màu xanh nhạt, bị chất cam làm bẩn, lỏng lẻo không ôm chân.
Có lẽ vì giày không có dây cột, hoặc là nói dây đã bị ác ý cắt đi, quá ngắn để có thể cột được.
Hắn lại đưa tầm mắt lên trên, nhìn tới tay áo cậu.
Tay áo bên phải Tiêu Dư An bị thấm bẩn hoàn toàn, còn lan xuống cả vạt áo trước ngực.
Tổng thể, nhìn thật sự thảm hại.
Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, lẩm bẩm: “Món hầm của dì Tả, còn chưa ăn được một muỗng nữa...”
Sau đó, Tiêu Dư An bắt đầu mở nút áo, cởi áo sơ mi bẩn ra, xong lại xếp gọn gàng, đặt lên ghế cậu vừa ngồi.
Tiếp đó cậu cởi luôn đôi giày đang mang, cũng đặt lên ghế.
Làm xong tất cả, lưu loát trơn tru quay người, đi về một góc, xách lại một cái xô đã có sẵn nước, và hai cái giẻ lau.
Tiêu Dư An đặt xô nước xuống, lại lấy một cái khăn hướng Mộ Minh Trạch đưa qua.
“Giúp em.”
“Anh cũng muốn giúp lắm, nhưng mà...” Hắn không nhận lấy khăn, mà đem tay vẫy vẫy qua lại cạnh bàn, biểu diễn một màn ‘xuyên đồ vật’ cho nhóc này xem.
Cậu nhóc nào đó liền ném cho hắn ánh mắt như nhìn kẻ vô dụng, cúi người tự mình lau dọn.
Mộ Minh Trạch nhìn tấm lưng khi cúi xuống của nhóc con, như ẩn như hiện mấy cái xương sườn. Thật ra cũng không quá gầy, chỉ là trông không quá khỏe mạnh.
“Nhóc thường xuyên như thế này à?” Nhìn động tác điêu luyện như đã làm vô số lần này của Tiêu Dư An, Mộ Minh Trạch bất giác hỏi.
Tiêu Dư An không nhìn hắn, cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ đáp nhỏ xíu: “Ừm, cũng thường.”
Tức là thường xuyên nhỉ.
“Món thịt hầm này rất ngon sao?” Mộ Minh Trạch tiếp tục hỏi.
“Cũng không hẳn. Tay nghề dì Tả không quá ổn định, lúc thì ngon lúc lại dở tệ. Hôm nay em không biết như thế nào.”
Sau đó lại một hồi im lặng.
“Cô bé kia tên đầy đủ là gì?”
“Y Y” Lúc sau, như suy nghĩ gì đó, cậu bổ sung: “2 ngày nữa sẽ tên Diệp Y Y.”
Lại im lặng.
“Em không làm đổ đồ ăn lên người con nhóc đó.”
“Anh biết.”
Lại im lặng.
Một người lau sàn, một người khoanh tay đứng nhìn.
“Miệng lưỡi em bình thường đều giảo hoạt, sao hôm nay không phát huy, mà lại im lặng?”
Đây là hắn thật lòng thắc mắc.
“Không có ích, cũng không cần thiết.” Tiêu Dư An cười cười: “Có lẽ còn vì lười nữa.”
Mộ Minh Trạch nhìn cậu, không cười theo cậu như mọi lần.
Hắn đột nhiên hiểu ra.
Vì nói ra không có ai sẽ tin tưởng, nên có nói cũng vô ích.
Vì mọi người xung quanh đều mặc định trong đầu rằng, cậu là người như vậy, nên giải thích là không cần thiết.
Vì tất cả sự phản khán, kêu gào, dảy dụa đều không hiệu quả, chỉ có mệt mỏi thể xác và tâm hồn, nên lười phản ứng.
Mộ Minh Trạch cứ tưởng Tiêu Dư An chính là một con báo, kiêu ngạo và hoang dã, chỉa móng vuốt và ranh nanh vào đối phương là một bản năng.
Nhưng hắn sai rồi, Tiêu Dư An giống một con nhím hơn.
Nhím có một cái bụng mềm mại, tâm nó cũng mềm mại y như thế. Nhưng nó quá nhỏ bé, không thể so với cáo giảo hoạt, rắn thâm độc hay các động vật khác.
Để tránh bị thương tổn, nó chỉ đành xù lớp gai nhọn lên để bảo vệ mình, bảo vệ chính phần thịt mềm của bản thân.
Lâu dần mấy động vật khác, kể cả có mang theo thiện ý tiếp cận nó đi nữa, nó vẫn sẽ xù bộ lông gai lên.
Dẫn đến, không còn con thú nào muốn lại gần nó nữa.
Nó sẽ chỉ còn một mình.
Cô độc mà sống.
••••••••••••••••••••••••••••••••••
Tâm sự cuối chương: Bận ôn thi quá mãi mới đăng được chương mới. Xin lỗi mọi người nhiều lắm (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)