Thấy hắn trở về với vẻ hốt hoảng, mặt đỏ bừng, Thẩm Phong nhíu mày, đặt sách xuống, lo lắng hỏi: "Anh Mộc, anh làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra à?"
"Không, không có việc gì đâu. Đã thống kê xong số vật tư kia rồi à?" Mộ Minh Trạch bình ổn lại hô hấp, ép xuống cảm giác trong ngực, hỏi Thẩm Phong.
"Vâng, đã xong rồi ạ. Đám Hình Cương đã đi rút xăng hai chiếc xe theo lời anh nói rồi. Lúc nãy thấy anh có việc nên không hỏi, tại sao phải rút xăng ra vậy ạ? Mấy ngày tới không đi kiếm vật tư nữa ạ?"
Mộ Minh Trạch đang tính trả lời, Lam Bính không biết khi nào đã đi vào, đứng sau lưng hắn giành trả lời trước: "Ừm, không ra ngoài. Anh Mộc Hàn đang tính đổi thành xe quân đội, đang thương lượng với bên trên."
Mộ Minh Trạch rùng mình, cảm giác được ánh mắt của cậu đang nhìn mình. Sự việc khi nãy như một thước phim tua lại trong đầu hắn, hành động và lời nói của Lam Bính, mang sự ái muội không rõ ràng. Hắn chỉ có thể tiếp tục thôi miên mình, là mình nghĩ quá nhiều thôi, cậu ấy chỉ là hờn dỗi mình không quan tâm cậu ấy nữa thôi.
Thẩm Phong không để ý đến sắc mặt biến hoá của Mộ Minh Trạch, nghe Lam Bính trả lời, liền hỏi lại: "Xe quân đội à, vậy thì thật tốt, chỉ cần 1 chiếc là cả đội đều đi được, chứa cũng được nhiều vật tư hơn. Vả lại nó cũng cứng cáp hơn xe bình thường nhiều."
"Xe quân đội cơ à. Cũng chỉ có đội trưởng của chúng ta mới nghĩ ra được." Hình Cương tay cầm hai can xăng đi vào, theo sau là Cao Thành Võ và Cao Thành Ưng.
Cao Thành Võ: "Ngầu thế, em đã muốn lái thử xe quân đội từ lâu rồi. Là một trong những lý do em chọn làm quân y đấy." Thành Võ lái xe rất khá, xe chở vật tư luôn là để cậu ta và em trai thay phiên nhau lái.
"Chắc chỉ có đội Nguyệt Ảnh chúng ta mới lái xe quân đội thôi, là độc nhất đó. Xem ra tối khi ở ngoài căn cứ có thể an tâm hơn một chút rồi." Cao Thành Ưng lắc lắc can xăng trên tay, cười hưng phấn.
Có bọn họ pha trò, Mộ Minh Trạch dần quẳng việc lúc nãy ra khỏi đầu, cười rồi nói dự định tiếp theo của mình: "Tiếp theo chúng ta sẽ không rời khỏi căn cứ. Tôi sẽ lo bên quân đội, các cậu tranh thủ tập luyện nhiều vào. Sau khi có xe có thể chúng ta sẽ đi khá lâu đấy." Chuyến đi sau chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều, hắn không yên lòng, nhưng chỉ có thể cố hết sức giúp những người này thôi.
Mọi người cũng không có dị nghị gì, đều nghe theo Mộ Minh Trạch.
Đơn yêu cầu trao đổi lương thực lấy xe quân đội của Nguyệt Ảnh được phê duyệt vào ngày hôm sau. Mộ Minh Trạch dùng 10 cân (khoảng 5 kí) gạo và một số ít nhu yếu phẩm để đổi, thuận lợi có được xe quân đội cùng 3 lít xăng.
Mấy ngày sau, mây âm u giăng đầy trời, bắt đầu mưa. Mưa kéo dài mãi chẳng dứt, không mạnh thêm cũng không yếu đi, làm lòng người nặng nề hơn hẳn. Mộ Minh Trạch nhìn cảnh sắc qua màn mưa ủ dột, rất nhiều người thấy mưa liền đem đồ ra hứng nước.
Hình Cương có hỏi, xem có cần hứng nước không, hắn chỉ nói, thứ nước này không sạch sẽ, không cần hứng.
Năm ngày trôi qua, cuối cùng mưa cũng nhỏ dần, rồi dừng hẳn. Thế nhưng mây đen vẫn không rút đi, như tấm màng mờ đục bọc lấy bầu trời, ngăn mất cả ánh sáng mặt trời ấm áp. Mộ Minh Trạch thở dài, tâm trạng không tốt lắm, giờ thì không còn 'khung giờ vàng' để đi kiếm vật tư nữa rồi.
Lam Bính thấy hắn như vậy, rất đau lòng. Mấy ngày nay tâm trạng anh ấy đều không tốt, là không thích mưa sao? Hay anh ấy lo lắng chuyện gì đó? Cậu đã thử thăm dò, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cậu cũng không biết phải làm sao.
Mộ Minh Trạch đang rất rối rắm, theo kịch bản, ngày mưa tạnh, nhóm của hắn sẽ ra ngoài kiếm vật tư như đã định, cũng là ngày 'hắn' chết.
Nhưng Mộ Minh Trạch hắn còn chưa muốn chết đâu! Lấy gì đảm bảo sau khi hắn chết mọi việc sẽ diễn ra như trong kịch bản, không có vấn đề gì phát sinh chứ? Hắn thật sự không muốn đi nhận mệnh lĩnh cơm hộp, nhưng không như vậy thì nam chính sẽ không thể thức tỉnh dị năng được.
Suy đi tính lại, vẫn là đi theo cốt truyện đi. Hắn đã có chuẩn bị rồi, cho mọi người làm quen với việc sinh tồn bên ngoài, nâng cao thể chất và năng lực phản xạ, xe quân đội, thu thập đầy đủ vũ khí và thức ăn... Mộ Minh Trạch đã làm tất cả rồi, chỉ có thể coi xem ông trời đối xử với hắn thế nào thôi.
Tối hôm đó, Mộ Minh Trạch ra quyết định, mưa đã tạnh, tất cả chuẩn bị đồ, nghỉ ngơi sớm, sáng sớm hôm sau xuất phát. Tâm trạng ỉu xìu do ngấm nước mưa mấy ngày nay của cả nhóm nhất thời bị thổi bay. Cả đám mặt mày hưng phấn cả lên, nhanh chóng chuẩn bị đồ, sau khi kiểm tra qua lại xong xuôi, liền đi ngủ lấy sức.
Mộ Minh Trạch, người khi nãy cảnh cáo mọi người không được thức khuya, giờ lại bị mất ngủ. Không thể trách hắn được, một người khi biết ngày mai mình sẽ chết, còn là chết trong miệng đám tang thi, thử hỏi người đó có thể ngủ được không?
Mộ Minh Trạch vắt tay lên trán suy nghĩ, nếu hắn còn sống thì không có việc gì, nhưng nếu lỡ hắn hy sinh luôn thì sao, có phải nên chừa lại hậu chiêu để dẫn đường cho nam chính không nhỉ?
Dù sao cũng lỡ mất ngủ rồi, thôi thì làm việc gì đó giết thời gian vậy. Nghĩ tới đó, Mộ Minh Trạch nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không phát ra tiếng động, lục lục balo, lấy ra một quyển sổ ghi chép, là của nguyên chủ bỏ vào trước khi hắn xuyên đến.
Mấy trang đầu viết về kế hoạch ngày, kế hoạch hoạt động,...bằng nét chữ mềm mại đẹp đẽ, có thể thấy rõ chủ nhân của quyển sổ này là một người cẩn thận tới nhường nào.
Quyển sổ vẫn còn rất nhiều trang chưa đụng tới, vừa hay hắn có thể tận dụng. Mộ Minh Trạch nương theo ánh trăng, lấy gối đầu làm mặt phẳng để viết, cuối đầu hí hoáy viết những thứ gì đó.
- -------
Sáng hôm sau, thực ra chỉ sáng hơn ban đêm một chút, vẫn không có ánh mặt trời, đội Nguyệt Ảnh dậy rất sớm, vệ sinh đơn giản và ăn qua loa bữa sáng, sau đó hứng trí bừng bừng đi xuống chỗ để xe.
Lam Bính vừa đi ra khỏi cửa, thì bị Mộ Minh Trạch gọi giật lại, có chuyện quan trọng cần nói. Lam Bính thật sự rất vui mừng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, sau sự thất thố ngày hôm đó của hắn, hai người mới được ở riêng với nhau.
Đuổi mấy người hóng chuyện đi trước xong, Mộ Minh Trạch làm như không thấy đôi mắt sáng ngời lấp lánh của người kia, bình tĩnh đưa ra một quyển sổ, trấn định nói: "Cuốn sổ này chứa nội dung rất quan trọng, vì anh tin tưởng nên giao nó cho cậu, phải bảo quản thật kĩ đấy." Không chỉ vì tin tưởng thôi đâu, mà còn vì cậu là nhân vật chính đó.
Lam Bính đưa tay nhận lấy, tò mò như một đứa trẻ định lật ra xem, bổng có một bàn tay đè lên tay hắn, ngăn hắn mở ra.
Mộ Minh Trạch: "Bây giờ không được mở. Chỉ khi nào cậu gặp bế tắc, mà không có anh ở cạnh, thì hãy đọc nó."
Lam Bính còn đang vui vì được Mộ Minh Trạch chạm tay, lại nghe thấy anh nói vậy, mặt lập tức trầm xuống: "Thế thì em không cần nó đâu." Nói xong liền tiện tay ném cuốn sổ lên giường Mộ Minh Trạch.
Mộ Minh Trạch chưa kịp phản ứng thì tay hắn truyền tới xúc cảm ấm nóng. Lam Bính thời cơ, đảo khách thành chủ, trở tay nắm chặt lấy tay Mộ Minh Trạch, nhìn hắn nói: "Em không cần nó đâu. Nếu anh luôn ở bên cạnh em, chẳng phải nó không có tác dụng gì sao."
"Vì vậy, anh sẽ luôn ở bên cạnh em nhé?" Câu nói mang theo âm điệu nhẹ nhàng, như khẩn cầu lại như lời thì thầm của người tình, rót vào tai Mộ Minh Trạch, khiến nó nhuộm một sắc đỏ diễm lệ.
Hắn như bị phỏng mà rụt tay lại, dùng tay kia xoa xoa, lùi về phía sau một bước nói: "Sau này sẽ cần, cứ giữ cẩn thận đi." Nói xong liền bước nhanh ra cửa, không quay đầu.
Lam Bính đứng tại chỗ, con ngươi xẹt qua một tia u ám. Cậu nhìn quyển sổ bị quăng trên giường kia, nhịn xuống cảm xúc muốn xé rách nó, quay đầu bước ra ngoài. Anh Mộc Hàn của cậu, vậy mà lại nghĩ đến việc rời xa cậu, đương nhiên là, không thể.
- -------
Việc kiếm vật tư và giết tang thi đã trở nên quá quen thuộc, ngoại trừ việc tang thi có chút hơi nhanh và mạnh hơn bình thường, thì mọi chuyện vẫn suông sẻ.
Suốt cả ngày, Mộ Minh Trạch luôn tránh nói chuyện riêng hoặc ở riêng với Lam Bính, không khí giữa hai người rất căng thẳng, đến người thiếu tinh tế nhất trong đội là Cao Thành Ưng cũng nhận ra. Áp suất thấp toả ra từ cả hai phía, làm những người còn lại rõ là rất tò mò lại không dám hỏi.
Tối đó là phiên gác của Lam Bính và Thẩm Phong. Hai người im lặng ngồi, không ai nói chuyện hay làm việc riêng gì khác. Thẩm Phong vẫn là không nhịn được, dò hỏi: "Này Lam Bính, ông với anh Mộc cãi nhau sao? Tôi thấy hai người không giống như bình thường."
Thẩm Phong cũng chỉ là hỏi ra để thoả mãn tính hiếu kì, vốn không mong đợi câu trả lời của Lam Bính, đột nhiên nghe Lam Bính nói: "Là do tôi, khiến anh ấy nổi giận rồi. Anh ấy không muốn thân cận với tôi nữa, ông nói xem, tôi phải làm sao đây?"
Thẩm Phong sững sờ, không nhận ra ngữ điệu hơi không đúng trong câu nói, nhiệt tình hỏi lại: "Là chuyện nghiêm trọng lắm không?"
Giọng Lam Bính nghe không có chút tinh thần nào: "Chắc là...cũng không nghiêm trọng. Chỉ là...do tôi hơi quá đáng, chọc tới anh ấy sinh khí. Cả ngày nay tôi đều cố gắng xin lỗi, nhưng đến một cái liếc mắt anh ấy cũng không cho tôi. Hình như, tôi thật sự gây hoạ rồi." Cậu dựa ra sau, cả người buồn phiền mệt mỏi thấy rõ.
Thẩm Phong thấy vậy, ngốc luôn. Cậu chưa bao giờ thấy Mộ Minh Trạch thật sự tức giận, tới mức không nói chuyện như bây giờ, không biết Lam Bính đã làm cái gì nữa.
"Ông đừng buồn, anh Mộc có khi chỉ là giận dữ tức thời thôi. Ngày mai tôi cố gắng kéo mấy người kia đi, ông tranh thủ làm lành với anh Mộc đi." Thẩm Phong an ủi nói.
Lam Bính cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai chân, ừm một tiếng rất khẽ. Thẩm Phong thở dài, vỗ vỗ lưng bạn của mình vài cái. Ở nơi Thẩm Phong không thấy, khoé miệng Lam Bính nhếch lên tạo thành hình cung tuyệt đẹp.
- -------
Mộ Minh Trạch tự nhiên thấy là lạ, không biết vô tình hay cố ý, đám người Thẩm Phong luôn tìm cớ để cách xa hắn. Lam Bính thì ngược lại, cứ mặt dày sáp lại bên hắn. Trong nguyên tác cũng không có thiết lập thuộc tính dính người, nam chính đây là bị hắn chăm phế rồi sao?
Mộ Minh Trạch cũng không quan tâm nữa, tập trung tinh thần tìm vật tư, sự cảnh giác luôn duy trì ở mức cao nhất.
Trong nguyên tác không đề cập tới thời gian và địa điểm, làm hắn dù biết sắp có chuyện gì xảy ra, cũng không có cách nào đề phòng được.
Hai ngày trôi qua không có việc gì, không xuất hiện tốp đông tang thi, cũng không xuất hiện con tang thi biến dị nào. Bọn họ cũng thu thập được kha khá đồ hữu dụng, chỉ tiêu đặt ra cơ bản đã hoàn thành.
Lúc Mộ Minh Trạch đang phân vân có nên tiếp tục không, dù sao nam chính vẫn chưa kích phát được dị năng, thì Hình Cương lên tiếng, nói là muốn đi một nơi
"Nhà máy lọc dầu, gần khu vực quy hoạch đô thị mới. Đây là tin tức quý giá tôi khó khăn lắm mới lấy được đấy." Hình Cương cười khà khà nói.
"Nhà máy lọc dầu à, không tệ đâu. Đầu trừ để chúng ta dùng ra, cũng có thể lấy làm vật trao đổi với bên quân đội, lấy mấy thứ vũ khí hữu ích hơn. Chỗ đó khá xa căn cứ, chắc chưa có đội nào tới đó đâu." Thẩm Phong xoa xoa cằm, suy xét kỹ lưỡng.
Mọi người sau đó nhìn Mộ Minh Trạch, đợi hắn ra quyết định. Dầu đương nhiên hắn không chê nhiều, vả lại khu vực đó đang thi công nên ít người, buổi tối nhà máy cũng không có ai, tang thi sẽ không quá nhiều.
"Đương nhiên là phải đi, tôi còn cần một số đồ chỗ quân đội đây." Mộ Minh Trạch thoải mái nói, nam chính chưa có dị năng, sao hắn có thể về được, vừa hay có một cái cớ tốt.
Mọi người hớn hở xuất phát, hướng tới nhà máy lọc dầu. Cả đường thuận lợi, đôi khi vì tiếng ồn mà có mấy con tang thi bám theo, đều bị Cao Thành Ưng lái xe cắt đuôi hoặc đâm chết cả.
Xe dừng trước cổng vào, cả đội cẩn trọng xuống xe. Xung quanh khá yên tĩnh, không có con tang thi nào, nhưng tính cảnh giác vẫn luôn không giảm.
Mộ Minh Trạch định dẫn đầu đi vào, lại bị Lam Bính nắm tay kéo ra sau, dành đi trước. Mộ Minh Trạch cũng không nói gì, vung tay ra rồi lùi về sau bọc hậu. Bên trong nhà máy là những thiết bị khổng lồ, những bình đựng dầu lăn lóc ở trên đất, cùng một vài cái xác dưới đất.
Mộ Minh Trạch nhìn mấy cái xác, có một suy đoán. Là xác tang thi, bị đập bể đầu bằng một vật nặng, hẳn là có người từng ở đây.
Đúng lúc này, từ sau thùng chứa dầu thô to lớn, vang lên một tiếng động nhỏ, mọi người nhanh chóng đề phòng. Lam Bính cùng Hình Cương, lặng lẽ đi đến chỗ thùng chứa, cầm chặt vũ khí trên tay.
"Đừng, chúng tôi không phải tang thi, là người thường!" Tiếng nói từ sau thùng phát ra, là giọng đàn ông, cứng cõi trầm thấp.
Mộ Minh Trạch ra hiệu cho hai người dừng lại, đoạn lên tiếng hỏi: "Là người? Sao lại trốn ở đây? Anh nói 'chúng tôi' nghĩa là còn những người khác nữa sao?"
Không gian im ắng, không có tiếng trả lời, hình như đối phương vẫn còn đề phòng hắn. Mộ Minh Trạch đổi giọng điệu, từ lạnh lùng áp bức sang ôn hoà nói: "Chúng tôi chỉ đến lấy dầu, không có ý khác. Đội chúng tôi có sáu người, tới từ căn cứ quân sự ngoại ô thành T này." Hắn chủ động tiết lộ một số thông tin, làm mồi câu.
Quả nhiên, giọng người đàn ông lại vang lên, đầy kinh ngạc: "Căn cứ quân sự? Là căn cứ số 7 á? Nơi đó cách đây rất xa, các người thế nào lại ở đây được?"
Mộ Minh Trạch vẫn ôn hoà đáp: "Tôi đã nói rồi, chúng tôi cần dầu, nên mới tới đây." Người đàn ông không lên tiếng nữa, Mộ Minh Trạch cũng không nói gì, nhà máy khôi phục tĩnh lặng.
Sau một lúc, Mộ Minh Trạch thở dài, cố ý nói lớn giọng: "Mặc kệ họ, không làm uy hiếp gì với chúng ta được. Nhanh chóng lấy nhiều dầu nhất có thể, rồi trở về căn cứ thôi, tôi tin các cậu không muốn bị tang thi vây quanh đâu nhỉ?"
"Khoan, đợi đã." Một lúc sau, một người đàn ông tầm trên 30 mươi tuổi, mặc áo công nhân lao động bước ra. Theo sau anh là hai người nam khá trẻ tuổi, cùng một nữ nhân tóc ngắn hơi xoăn nhẹ, cũng đồng dạng mặc đồng phục công nhân.
Mộ Minh Trạch ra vẻ mất kiên nhẫn, gắt gỏng hỏi lại: "Có chuyện gì?" Mấy người Lam Bính cũng phối hợp bày ra khuôn mặt doạ người, tay thì cầm lấy mấy cái can rơi vãi trên đất lên, làm như chuẩn bị lấy dầu vậy.
"Các, các anh nói có căn cứ, ở đó có quân đội đúng không? Hãy đưa chúng tôi tới đó cùng với!" Một người thanh niên trong số họ lên tiếng, giọng thì quyết liệt nhưng thân thể lại không nhịn được run rẩy.
"Ồ, đưa mấy người theo cùng sao?" Nhìn bọn họ run rẩy, Mộ Minh Trạch thật sự nghĩ không ra, bộ mình đáng sợ như vậy à? Nhưng lỡ diễn rồi, làm cho chót vậy. Nghĩ thế hắn dùng giọng lưu manh nói: "Vậy, mấy người làm gì để trả công cho tôi chứ?"
Mặc bọn họ tái mét, nhìn như sắp không đứng được nữa rồi. Mấy người Nguyệt Ảnh nhìn hắn bất đắc dĩ, ánh mắt như hỏi hắn diễn như vậy, không sợ chơi chết người ta à? Mộ Minh Trạch liếc qua, ngầm ra hiệu bọn họ nhanh đi lấy dầu đi, hắn không muốn dây dưa với mấy công nhân kia đâu.
Sau đó nhanh như chớp quay lại nhìn đám người kia, dưới ánh mắt trầm trồ của mấy 'đàn em dưới trướng', nói lạnh lùng: "Đừng nói mấy câu như nghĩa vụ hay lòng thương xót với bọn tôi. Đây là tận thế đó, các người nghĩ mấy thứ đó sẽ đáng giá bao nhiêu, hửm? Còn không bằng một thanh lương khô hay một nắm gạo nữa là."
Hình Cương cùng hai anh em sinh đôi đang khiên đồ ra xe thoáng liếc nhìn hắn, nếu hai tay không bận việc thì chắc chắn đã vỗ tay ầm ầm rồi. Thẩm Phong đang hứng thùng nhướng cao mày, hơi bất ngờ. Lam Bính cười khẽ một tiếng, không ngờ người cậu theo đuổi lại có nhiều tài năng đến thế.
"Thế, các người, các người muốn chúng tôi làm gì, mới dẫn theo chúng tôi?" Cô gái duy nhất trong bốn người lên tiếng, có vẻ khá dũng cảm nha, may là không phải cái loại ẻo lả mít ướt, đụng tí là khóc rống lên dụ cả đám tang thi lại trong tiểu thuyết.
"Mấy người trước tiên giới thiệu bản thân đi, sau đó tôi sẽ suy xét." Mộ Minh Trạch ngồi lên băng chuyền ở gần đó, vắt chéo chân chống cằm, cả người toát ra vẻ nguy hiểm. Thật ra có nói gì thì hắn cũng định dẫn mấy này về căn cứ, suy cho cùng vẫn là con người với nhau. Đội cũng là đi hai xe, thêm người không phải vấn đề quá lớn.
Bọn họ nghe thấy có cơ hội thoát khỏi chỗ này, dù vẫn có chút sợ sệt nhưng vẫn giới thiệu rõ ràng tên và khả năng của mình. Cũng không có gì đặc biệt, Mộ Minh Trạch cũng không để trong lòng, hỏi để có cớ đưa bọn họ theo cùng mà thôi.
"Được rồi, nói tôi biết sao các người vẫn còn sống sót tới bây giờ?" Đây là điều hắn thật sự quan tâm, không lẽ trong số mấy người này, có Clavis?
"Chúng, chúng tôi là công nhân trực ca đêm ở đây. Vì một số chuyện riêng, tính lén quản lý mở tiệc, nên chuẩn bị khá nhiều đồ ăn. Chúng tôi nghe tiếng gào giữa đêm, lại không biết có chuyện gì, nên một người từng trong số bọn tôi, về nhà lấy đồ. Sau đó chúng tôi nhận được điện thoại từ anh ấy, kể cho chúng tôi tình hình, sau đó thì ngắt liên lạc." Cô gái duy nhất lên tiếng đáp, giọng nức nở.
Mộ Minh Trạch nhìn bọn họ, có vẻ đã mấy ngày chưa ăn no, cũng may xung quanh đây không có nhiều người, buổi đêm công nhân đều về hết, nên mấy người này mới còn sống. Mộ Minh Trạch nhìn anh em Thành Ưng và Thành Võ vừa xong việc đang đi vào, liền tiện tay giao đám người kia cho họ luôn.
Thẩm Phong đi tới, nói khẽ bên tai Mộ Minh Trạch: "Đội trưởng, cho họ đi cùng à?"
Mộ Minh Trạch nhỏ giọng trả lời: "Ừm, dù sao cũng đi hai xe, tiện đường cứ đưa bọn họ về đi. Đêm nay ở lại, sáng mai lại xuất phát. Cậu sắp xếp cho bọn họ một chút, đừng gây chuyện."
Thẩm Phong gật đầu, tự nhiên thấy ớn lạnh, quay ra sau nhìn chỉ thấy Lam Bính đang trò chuyện vui vẻ với mấy công nhân kia, hơi khó hiểu. Mộ Minh Trạch nhìn theo, thấy cảnh tượng tương tự, lòng cảm khái đúng là thiết lập nam chính, dễ thu hút người khác.
Lam Bính giống như cảm nhận được, quay lại nhìn hắn, vẫy tay híp mắt cười. Cậu nói thêm mấy câu với bọn họ, rồi chạy bước nhỏ đến chỗ Mộ Minh Trạch. Thẩm Phong giống như đọc được gì trong mắt Lam Bính, hiểu mà rời đi sắp xếp công việc.
Mộ Minh Trạch nhìn người đang chạy tới, tim hẫng một nhịp, ngơ ngác nhìn cậu, không phát hiện Thẩm Phong đã đi rồi. Lam Bính đến trước mặt hắn, nụ cười vẫn không thay đổi. Mộ Minh Trạch nghĩ mình điên rồi, lại cảm thấy khi Lam Bính cười với mình, rất khác những người khác.
Lam Bính hài lòng nhìn vành tai người kia đỏ lên mà không hay biết gì, nụ cười càng tươi hơn: "Anh, hồi nãy anh siêu quá, anh từng tham gia câu lạc bộ kịch sao?"
Mộ Minh Trạch nghe vậy ho hai tiếng, chớp mắt lấy lại bình tĩnh, nhớ tới chuyện lúc trước, không nhìn Lam Bính nữa đáp: "Không có, là tự phát huy." Xong liền quay đầu đi thẳng luôn ra xe kiểm tra dầu.
Hắn vừa đi, nụ cười Lam Bính cũng không còn, cậu sờ khoé miệng, ra vẻ hơi mất mát. Anh ấy giận thật lâu nha, làm gì để dỗ anh ấy về lại bên mình đây. Cậu đứng một lúc lâu, rồi nụ cười bình thường lại hiện ra, đi giúp Thẩm Phong và hai anh em sinh đôi bên kia.
Mộ Minh Trạch đi ra xe, thấy Hình Cương còn đang loay hoay, tiến lên hỏi: "Chưa xong à, có vấn đề gì sao?"
"Không có gì, khi nãy Thành Võ chạy ra, bảo cậu sẽ cho đám người kia theo cùng. Vì vậy tôi liền sắp xếp chỗ một chút, tiện cho bọn họ ngồi." Hình Cương tay không dừng lại, miệng trả lời hắn.
Mộ Minh Trạch: "Ừm, cũng nên sắp xếp một chút. Sáng mai xuất phát rồi, vào sớm ăn cơm nhé."
"Được, xong ngay đây." Hình Cương cười nhe răng với hắn. Mộ Minh Trạch cũng cười đáp lại, sang bên xe kia, lấy thức ăn cùng mấy chai nước rồi đi vào trong.
- -------
Tối đến, cả đám tụ tập lại, ăn uống rồi nghỉ ngơi. Việc gác đêm tối nay do Hình Cương và Mộ Minh Trạch đảm nhận. Thế mà lúc ra vị trí, Mộ Minh Trạch lại bất ngờ thấy Lam Bính đang ngồi đấy.
Lam Bính thấy hắn, cười như mọi khi, như ánh dương vậy. Mộ Minh Trạch liếc xéo qua chỗ Hình Cương, thấy anh cười xin lỗi, rồi nhanh nhẹn cầm chăn chuồn mất, hắn chỉ đành buồn bực ngồi xuống.
Lam Bính nhìn hắn không rời, thấy hắn không bỏ đi mà ngồi xuống bên cạnh mình, lúc này mới thở ra một hơi, dè dặt nói: "Là em chủ động đổi ca với anh ấy, vì biết anh chắc chắn sẽ không chịu đổi. Anh, anh đừng giận."
"Nếu cậu sợ tôi tức giận như thế thì ban đầu đã không bày ra mấy trò này rồi, đừng tưởng tôi không biết mấy trò vặt ấy. Nói, cậu có việc gì với tôi?" Giọng điệu lạnh lùng mang theo tức giận, Mộ Minh Trạch lấy ra một quyển sách, mắt không nhìn Lam Bính một cái mà nói.
Lam Bính thuận tay lấy đi quyển sách kia, nhìn người kia xù lông liếc mình, cười nói: "Em làm mấy cái kia không phải vì muốn dỗ anh hết giận sao? Tại anh không cho em cơ hội xin lỗi mà. Còn nữa, anh đừng đọc sách, không đủ sáng."
Mộ Minh Trạch hơi giật mình, lời Lam Bính nói như trách mình không có lương tâm, sau đó lại còn tỏ ra quan tâm mình. Không đúng, rõ ràng là thằng nhóc này sai trước mà, sao biến thành mình là người sai vậy!
"Tôi làm gì mặc tôi, cần cậu quản à!" Mộ Minh Trạch dơ tay giật lại quyển sách. Hắn rất muốn bỏ đi, nhưng việc gác đêm không phải chuyện đùa, đành nhẫn nhịn ở lại. Ngày mai, hắn nhất định không tha cho cái tên khốn nạn Hình Cương kia!
"Được được, em không quản anh, là em xin anh đừng làm tổn thương mắt mình, được không? Anh giận, có thể đánh em, mắng em, nhưng đừng không để ý em, được không?"
Mộ Minh Trạch lại lần nữa không nhìn thấu chàng trai trước mặt, cậu ấy dùng đôi mắt có cảm xúc hắn chưa bao giờ thấy, câu nói hắn chưa bao giờ nghe, cùng nụ cười chỉ dành cho một mình hắn, mê hoặc hắn, dụ dỗ hắn sa vào bẫy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại "ừm" nhẹ một tiếng. Mắt người kia nhanh chóng sáng bừng lên, nụ cười rạng rỡ: "Anh vậy là tha lỗi cho em rồi sao?" Kích động trong lời nói bộc lộ hết ra ngoài.
Mộ Minh Trạch giật mình, ý thức mình vừa làm gì, mặt nhanh chóng đỏ lên, quay đầu không nhìn cậu nữa. Cái thứ hào quang nam chính chết tiệt, còn nhìn nữa hắn có khi cả chính mình cũng bán đi luôn mất.
Lam Bính nhìn Mộ Minh Trạch, anh ấy sao lại có thể dễ thương đến thế chứ! Cậu dơ tay muốn đụng tới, nhưng nhanh chóng rụt về. Không được, còn quá sớm, lại sẽ doạ anh ấy mất, cứ từ từ thôi.
Hai người sau đó không nói gì nữa, bầu không khí trở nên im lặng, hiếm lắm mới không nghe thấy tiếng tang thi kêu gào, Mộ Minh Trạch chậm rãi hưởng thụ. Vừa nghĩ như vậy thôi, bỗng tiếng gầm gừ của tang thi vang lên không ngừng.
Lam Bính cũng nghe thấy, hai người nhanh chóng lắng nghe, tiếng khá nhỏ, dường như còn ở xa. Trời lại quá tối, không cách nào xác định được số lượng của chúng.
Lúc này hắn mới nhớ ra, gọi vang trong đầu: "Hệ thống, 639, mau lên, xác nhận số tang thi và khoảng cách của chúng."
"Báo cáo, có khoảng 200 tang thi, cách đây 300 mét phía trước mặt, nghi vấn là do một tang thi cấp cao điều khiển." Hệ thống lâu rồi không xuất hiện, lên tiếng đáp.
Chết tiệt, gặp tang thi cao cấp rồi, tuyến chính bắt đầu rồi sao? Mộ Minh Trạch nhanh chóng quay sang, gấp gáp nói với Lam Bính: "Nhanh, đi gọi tất cả dậy, nhanh chóng rời khỏi đây!"
Hai người nhanh chóng chạy lại, gọi những người khác dậy, Mộ Minh Trạch nói qua loa tình hình, nhanh chóng gọi mọi người ra xe, để cặp sinh đôi lái xe, tức tốc rời đi.
Sau khi xác định an toàn rồi, không có tang thi đuổi theo, mọi người mới thở hắt ra một hơi, xe cũng chậm lại hẳn. Thẩm Phong lúc này mới nhìn Mộ Minh Trạch, nghi hoặc hỏi: "Đội trưởng, anh làm sao xác định chính xác được số lượng và vị trí tang thi vậy?"
Mấy người khác nghe thế cũng nhìn hắn tò mò theo, ngay cả Thành Ưng lái xe chở đám công nhân đi bên cạnh cũng không nhịn được quay đầu qua. Lúc nãy tình hình gấp quá, hắn lỡ miệng nói chi tiết tình hình, dù ít nhưng vẫn để Thẩm Phong bắt được, thất sách rồi.
Mộ Minh Trạch bất đắc dĩ, ngón tay khẽ vuốt nhẹ thái dương, ngập ngừng nói: "Để lộ mất rồi. Ừm, giải thích sao cho các cậu hiểu nhỉ? Là, ừm, tôi có một năng lực đặc biệt, có được lúc thoát khỏi đám tang thi ở thành K, nó giúp tôi biết được khá nhiều thứ. Lam Bính cũng biết, giờ nói với mấy cậu cũng không sao."
Lam Bính nhíu mày cực khẽ, gần như không thể phát hiện, thâm sâu nhìn Mộ Minh Trạch. Mấy người khác tỏ vẻ ngạc nhiên, kinh hỉ, sau đó là bất bình kêu gào: " Lam Bính cũng biết, thế mà đội trưởng không nói cho bọn tôi."
"Giữ bí mật như vậy, có phải không tin tưởng bọn tôi không?"
"Đội trưởng, anh thật quá đáng!"
Giữa muôn vàn lời oán thán, Mộ Minh Trạch chỉ biết cười trừ, cũng không có cách nào áp chế được oán khí của mấy người này, đành đứng yên chịu trận.
Tự nhiên hắn giật mình, cảm nhận được khí tức khủng bố, quay đầu nhìn ra đằng sau xe. Có một bóng 'người' lao rất nhanh trong bóng tối, tiến tới rất gần xe của hắn. Mộ Minh Trạch cảm giác không ổn, nhanh chóng chỉ huy: "Tăng tốc, tang thi cấp cao đến rồi."
Tiếng cười đùa dừng lại, xe bắt đầu chạy với tốc độ tối đa. Theo lời Mộ Minh Trạch, hai xe không đi về phía căn cứ, mà chạy lòng vòng trong thành phố. Nếu về căn cứ thì sẽ dẫn theo con tang thi cấp cao này, nó sẽ phát tín hiệu gọi lũ tang thi cấp thấp đến vây thành mất. Với năng lực hiện giờ của mấy người còn sống sót, chống lại tang thi triều là việc bất khả thi.
Con tang thi biến dị kia bám rất sát, trên đường còn không ngừng phát ra những âm thanh ghê rợn, điều khiển đám tang thi chặn đường bọn họ. Tốc độ của xe giảm đi đáng kể, rầm một tiếng, con tang thi cấp cao kia dùng sức bật kinh khủng, nhảy lên nóc xe của bọn Mộ Minh Trạch!