Chiếc chài bên dưới đang rạo rực muốn thoát khỏi nơi chật chội, gò bó. Anh cởi áo vứt xuống sàn rồi lại kéo khóa quần, để lộ vật to lớn đang ngóc đầu đứng thẳng. Nhìn công cụ gây án đang tiến dần đến nơi tư mật rồi lại cọ xát bên ngoài búp hoa khiến cô bị dọa đến sợ hãi.
Cô chẳng dám tin thứ to dài sừng sững kia có thể trót lọt đi vào bên trong đường hầm nhỏ chật hẹp.
- Đừng mà, tôi xin anh...
Lời van xin trong vô vọng của cô chẳng có chút tác dụng, anh đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp, tay còn lại không ngừng đưa cây gậy dài lả lướt trêu đùa bên ngoài búp hoa đang khép hờ.
Cô đưa tay cố che chắn vùng tam giác trong vô vọng, anh lập tức giữ chặt lấy hai tay cô chỉ bằng một bàn tay to lớn, hành động cọ xát mỗi lúc càng thêm kịch liệt.
- Cô bảo tôi đừng làm gì?
Anh cố tình hỏi khó, muốn xem cô bối rối, ngại ngùng lẫn bất lực khi bị dồn vào đường cùng.
- Đừng...
Cô ngập ngừng, ánh mắt đọng lệ nhìn anh, hình ảnh người yêu cũ ngọt ngào, trong trẻo cùng sự phản bội bất ngờ khiến anh càng muốn giày vò cô để trả đũa.
Anh ấn đầu chày vào cửa hang, cô hoảng hốt muốn đưa tay ngăn chặn nhưng không thể, bí bách đường cùng, cô thốt lên như một lời van xin khẩn thiết:
- Đừng đút vào mà, tôi xin anh.
Nhìn cô chống cự yếu ớt, con thú trong anh như được đánh thức. Bây giờ đã lôi được cô lên giường, anh cũng chẳng ngại nói ra những điều khiêu khích đối phương:
- Cô đã từng van xin đàn ông khác nhưng cái cách cô van xin tôi chưa?
Đối với cô, câu hỏi này là một sự xúc phạm nhân cách nặng nề. Chuyện của anh và Cố Mãn Đình, cô thật sự chẳng biết gì cả, vậy mà anh vẫn nhất quyết khẳng định cô chính là cô ấy và không ngừng mang chuyện cũ ra để giày vò, sỉ nhục cô.
- La Cung Bách, anh... anh là đồ khốn.
Kể từ khi gặp anh, đây là lần đầu tiên cô mắng anh, bởi vì hành động lẫn lời nói của anh đã quá đáng đến mức cô không thể nào chấp nhận được.
Anh nắm lấy tóc cô, hai gương mặt kề cận nhau ở khoảnh khắc rất gần, Cung Bách gằn giọng:
- Cô dám gọi thẳng tên tôi sao? Hôm nay cô hư thật, rất đáng bị phạt.
Anh đã đè cô trên giường, xé toạc trang phục của cô, đến khi cô mắng anh, Cung Bách lại dày mặt bảo cô đáng bị phạt. Người đàn ông này thật sự quá vô lý.
Vừa nói hết câu, anh dứt khoát đưa máy khoan vào nơi sâu thẳm. Đoàn tàu to lớn chỉ vừa thâm nhập đã khiến cô đau đến thấu trời. Búp hoa nhỏ giãn nở đột ngột, cảm giác bên dưới đau rát dữ dội. Vách thịt khít chặt, ôm sát cây gậy to lớn khiến việc di chuyển vào ra trở nên khó khăn.
Cô không kiềm được trước cơn đau buốt, cứ thế mà rơi nước mắt.
- Đau quá, rút ra đi mà, xin anh.
Anh nhìn vùng thầm kín bên dưới tiết ra chất dịch màu đỏ, dính cả đao kiếm vừa xuất trận tiến vào trong hang sâu. Cung Bách không khỏi bất ngờ, anh khẽ nhíu mày, trong đầu lúc này xuất hiện những suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Kề từ ngày Cố Mãn Đình rời bỏ anh đi theo người đàn ông khác cho đến khi anh gặp Lạc Xuyên và cho rằng cô chính là tình cũ, anh cứ đinh ninh cô đã không còn trong trắng. Cung Bách nghĩ một người phụ nữ phụ bạc như cô, dễ dàng vứt bỏ tình cảm sâu đậm để đến bên người mới thì chắc chắn sẽ rất buông thả, chẳng thiết tha giữ gìn hai chữ tiết hạnh.
Tâm trạng anh rối bời, Cung Bách bắt đầu suy nghĩ về chuyện liệu cô có phải là Cố Mãn Đình hay không? Phải chăng ngay từ đầu anh đã nhầm lẫn nhưng vẫn luôn cố chấp tự cho mình là đúng?
Cô bật khóc vì đau, lúc này anh lại cảm thấy có lỗi, cảm xúc hỗn độn bủa vây lấy anh. Cung Bách thay đổi thái độ từ giận dữ, thô bạo sang ôn nhu, dịu dàng. Anh hôn lên môi cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:
- Thả lỏng một chút sẽ hết đau thôi.
Lời anh nói nghe thật nhẹ nhàng nhưng nào biết cô đau đến thế nào. Lạc Xuyên chẳng còn sức để mắng anh nữa, bây giờ cô vừa giận vừa đau điếng người khi bị cưỡng đoạt mạnh bạo.
Cô chẳng những không nín mà còn khóc nhiều hơn, vừa mất đi lần đầu, vừa bị anh xúc phạm và giở trò thô bạo, cô nghĩ đến liền thấy giận trong lòng.
- Ngoan, nín đi.
Dù anh dỗ thế nào cô vẫn không nín khóc, Cung Bách chần chừ nhưng rồi vẫn quyết đưa đoàn tàu rút lui khỏi hang sâu mặc dù vẫn chưa được thỏa mãn.
- Tôi dừng lại rồi, cô đừng khóc nữa có được không?
Cô vẫn không trả lời anh, bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần. Anh kéo chăn đắp cho cả hai, Lạc Xuyên nằm quay lưng về phía anh. Cung Bách vòng tay ôm lấy cô, tuy nhìn có vẻ thắm thiết nhưng cả hai lại rơi vào tình huống căng thẳng, khó xử.
Anh hơi nhỏm người dậy rồi chạm nhẹ vào cổ tay của cô, chợt anh nhận ra hai cổ tay nhỏ nhắn đều bị bầm tím do lúc nãy anh đã siết quá chặt. Cung Bách chạm tay vào vết bầm, cô bị đau liền giật tay lại, anh ôm cô kéo sát vào lòng rồi hỏi nhỏ bên tai cô:
- Còn đau không?