- Sao cậu ba lại đến đây?
Anh bình thản bước đến trước mặt Tô Thẩm Dương rồi cất lời:
- Người hỏi câu đó, nên là cậu mới phải. Sao cháu lại đến đây?
Tô Thẩm Dương đã bị anh bắt bài nhưng anh ta vẫn cố gắng chống chế:
- Cháu đi đâu cũng cần báo cáo với cậu sao?
Gương mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, giọng nói nghiêm nghị đáp:
- Cháu đi đâu là việc của cháu, nhưng cháu cả gan mang người phụ nữ của cậu đi thì đừng trách cậu không nể tình người nhà.
Tô Thẩm Dương không ngờ anh có thể phát hiện ra nơi anh ta đưa cô đến lẩn trốn quá nhanh. Nếu so với anh, Tô Thẩm Dương chỉ là một con cừu non đang chập chững bước vào đời. Đầu óc tính toán, bày mưu tính kế của thiếu gia họ Tô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
- Lạc Xuyên không có ở đây, cô ấy cũng không muốn ở cạnh cậu. Cậu đừng phí sức tìm cô ấy nữa.
Anh đương nhiên không tin mấy lời qua loa muốn nhanh chóng đuổi người của cháu trai. Cung Bách nở nụ cười nhếch môi rồi đáp lời:
- Có hay không cứ vào trong xem thử là biết ngay mà.
Vừa nói dứt lời, anh chẳng chút chần chừ đã bước thẳng về phía cổng nhà, cổng không khóa nên anh dễ dàng đi vào trong. Tô Thẩm Dương vội đi theo anh, giọng nói của anh ta thể hiện rõ sự bất lực nhưng vẫn cố chấp:
- Cậu ba, cậu đừng làm loạn nữa, Lạc Xuyên không có ở đây đâu.
Bỏ ngoài tai lời của cháu trai, Cung Bách vẫn kiên quyết làm mọi chuyện cho ra lẽ. Đặt chân vào trong nhà gỗ, anh đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng gọi:
- Diệp Lạc Xuyên, tôi biết em đang ở đây, mau bước ra cho tôi.
Tô Thẩm Dương bối rối, dù rất muốn nhưng chẳng thể ngăn cản anh. Anh ta chỉ đành khẳng định lại một lần nữa:
- Cậu ba, cháu đã nói Lạc Xuyên không có ở đây. Cậu mau về đi.
Trước khi cất công chạy đến đây, anh đã cho người theo dõi Tô Thẩm Dương và được báo tin, vào ngày hôm qua, anh ta từ Tô gia lái xe đến căn nhà gỗ ở ngoại ô thành phố. Chính vì vậy Cung Bách đã theo định vị được trợ lý gửi để đến tận đây. Trùng hợp cùng lúc gặp Tô Thẩm Dương mang theo cả vali đến.
Anh đang nghĩ phải chăng cô đã có ý định sống cùng Tô Thẩm Dương như khi cô chung sống với anh? Điều này khiến anh như muốn phát điên lên. Cung Bách đau lòng vì người anh yêu lại nhẫn tâm buông tay anh, đã thế cô còn ngang nhiên đến với người đàn ông khác, trớ trêu thay đó lại là cháu trai ruột của anh.
- Cô ấy chắc chắn có ở đây!
Anh quát lớn tiếng, chưa bao giờ Cung Bách mất bình tĩnh và tức giận như lúc này. Chẳng đợi Tô Thẩm Dương kịp phản ứng, anh giận dữ bước đến một căn phòng rồi mở toang cửa, thì ra đây là phòng ngủ. Tuy nhiên anh vẫn chẳng thấy cô đâu cả.
- Cậu ba, cậu không được làm vậy.
Tô Thẩm Dương cũng nhanh chân bước đến, anh ta cứ ngỡ cô đang trốn trong phòng ngủ và đã bị Cung Bách phát hiện. Tuy nhiên khi nhìn vào phòng, anh ta hoang mang vì chẳng nhìn thấy Lạc Xuyên.
Trong lúc Tô Thẩm Dương đang cảm thấy bất an, anh đã tiếp tục truy tìm cô ở những vị trí khác trong căn nhà nhưng đều không thấy người đâu cả.
- Diệp Lạc Xuyên, em mau ra đây cho tôi.
Cung Bách tiếp tục cất tiếng gọi nhưng vô vọng. Từ lúc cô rời biệt thự đi theo Tô Thẩm Dương, anh đã nhiều lần gọi điện thoại cho cô nhưng Lạc Xuyên không nghe máy. Anh biết lần này cô đã hạ quyết tâm đá văng ạn ra khỏi cuộc đời của cô. Dẫu vậy La Cung Bách vẫn quyết tâm không từ bỏ người con gái đã nhiều lần khiến anh nặng lòng và hao tổn tâm sức.
Không thấy cô ở nhà, Tô Thẩm Dương bắt đầu nhận ra điều bất thường. Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cô, tuy nhiên chỉ nhận lại tiếng tút tút kéo dài.
Tô Thẩm Dương hoang mang, sắc mặt lập tức tái đi, anh ta bất giác thốt lên:
- Cô ấy… đã rời khỏi đây sao?
Lúc này Cung Bách đã mất dần sự kiên nhẫn, anh lao đến túm lấy cổ áo của Tô Thẩm Dương rồi gằn giọng:
- Lạc Xuyên đang ở đâu? Cháu đã giấu cô ấy ở đâu hả? Thằng nhóc chết tiệt!
Từ trước đến nay, Tô Thẩm Dương chưa từng thấy anh mất điềm tĩnh và nổi nóng đến mức này. Anh ta có thể thấy tình cảm mà Cung Bách dành cho cô thật sự rất nghiêm túc.
- Bây giờ… cháu cũng không biết cô ấy đang ở đâu.
Tô Thẩm Dương không gọi điện được cho cô nên cũng đang vô cùng lo lắng. Anh ta chỉ đành thú thật với Cung Bách. Diệp Lạc Xuyên đã đột ngột mất tích mà chẳng để lại chút dấu vết gì.
…
Chiếc xe ôtô dừng bánh trước cửa một quán bar còn đang đóng cửa vì hiện tại là buổi trưa. Cô gái xinh đẹp mặc trang phục đen, đeo chiếc mắt kính đen bí ẩn, cô tự tin tiến đến gần cửa quán bar.
Hai tên bảo vệ vừa nhìn thấy cô liền mở cửa:
- Chào cô Lily, đã lâu không gặp cô.
Cô gật nhẹ đầu, lạnh lùng đáp:
- Tôi đến để gặp boss theo lệnh gọi.
Bảo vệ lập tức mở cửa để cô vào bên trong. Cô gái đi thẳng một mạch xuống tầng hầm bí mật trong quán bar, dường như cô rất thông thạo đường đi nước bước và các cơ quan bảo mật ở đây.
Vừa vào đến tầng hầm, cô đã nhìn thấy tên boss đang ngồi trên chiếc ghế xoay, xung quanh hắn ta là những tên thuộc hạ trong tổ chức, ai nấy đều mặc trang phục màu đen, trông rất bí hiểm.
Cô lạnh lùng cất lời, chẳng thèm đoái hoài đến mấy tên thuộc hạ đang nhìn chằm chằm về phía cô:
- Boss cho gọi tôi.