Tân Mạc Ngôn ngồi lặng yên bên bệ cửa sổ hút một điếu thuốc rồi mới tới chỗ y tá để hỏi thăm nơi Tân Lam Nguyệt đang lẩn trốn.
Bệnh viện này là do Tập đoàn Tân Thị gây dựng, cho nên Tân Lam Nguyệt đã liên kết với y tá bệnh viện làm loạn, nhưng chuyện đêm qua là tội không thể tha thứ được.
“Két…” Cánh của được mở ra, Tân Mạc Ngôn nhìn thấy Tân Lam Nguyệt và Thư Nha đang ngồi trên giường bệnh cười nói.
“Bố !” Nhìn thấy Tân Mạc Ngôn, Thảnh Bảo quay người lại leo xuống giường chạy tới xà vào lòng anh.
Tân Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn Tân Lam Nguyệt, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo khiến Thư Nha khẽ rùng mình.
“Ai đưa cho cậu thuốc đó?” Tân Mạc Ngôn ổn định lại cảm xúc, ôm Thư Nha ngồi trên ghế, anh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tân Lam Nguyệt.
“Ông tơ bà nguyệt cho, tặng cho những người có duyên.” Tân Lam Nguyệt thấy anh trai mình khí thế hừng hực nhưng cậu vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
“Cho cậu cây diêm thì cậu dám ăn gam báo sao? Lại còn hại tôi nữa?” Giọng điệu của Tân Mạc Ngôn trở nên lạnh lùng.
“Chỉ là một ngọn lửa có thể tạo thành đám cháy, hơn nữa người bỏ thuốc không phải là em mà là con của anh.” Tân Lam Nguyệt nhún vai, nhanh chóng vứt bỏ trách nhiệm sang cho Thư Nha.
Tân Mạc Ngôn nhíu mày cuối xuống nhìn Thư Nha đang ở trong lòng mình.
“Chú Trạch bảo Thư Nha bỏ chút đồ vào trong đồ uống, để bố và mẹ sẽ sinh cho Thư Nha một em gái, Thư Nha muốn có em trai và em gái nên Thư Nha đã đổ tất cả vào.”
Ánh mắt của Thư Nha sáng ngời, gương mặt thành khẩn nhìn Tân Mạc Ngôn, sắc mặt của Bố càng trở nên lạnh lùng, cậu bé cứng họng suýt nữa khóc.
“Thư Nha…” Tân Mạc Ngôn cố gắng thu lại cảm xúc, đau lòng ôm lấy Thư Nha, tự trách vì sự vắng mặt của bản thân trong sáu năm qua, và hơn thế là sự vui mừng khi cảm nhận được sự tồn tại của con trai của mình.
Tân Lam Nguyệt tặc lưỡi, gật đầu đọc thơ, của phòng bệnh lại được mở ra, Thiên Hân Vũ bước vào với đôi mắt sưng húp.
“Mẹ!” Thư Nha vui vẻ hét lên, chuẩn bị nhào vào lòng Thiên Hân Vũ.
“Thư Nha, đi về nhà với Mẹ!” Giọng Thiên Hân Vũ đầy nức nở, giống như nghẹn lời vì đã khóc rất lâu.
Cô đã vô tình tìm hiểu được ai là người đã gây mê cô, giờ đây cô chỉ muốn mang con đi khỏi nơi này, rời xa Tân Mạc Ngôn.
“Em trai và em gái của Thư Nha đâu?” Thư Nha nhìn sau lưng Thiên Hân Vũ nghi ngờ hỏi.
“Cái gì?” Thiên Hân Vũ không hiểu gì nhíu mày, Tân Lam Nguyệt trên giường bật cười, hình như quên mất chính mình là kẻ gây ra chuyện, Tân Mạc Ngôn bên cạnh cũng không nhịn được, đưa tay che miệng Thư Nha, để cậu bé không nói ra những lời nói “ngây thơ” này.
“Ô…” Thư Nha né tránh, ôm lấy chân của Thiên Hân Vũ nói: “Đêm qua bố và mẹ không phải là đi tạo ra em trai và em gái cho Thư Nha sao?”
Mạt Tiểu Bảo lảo đảo suýt nữa không đứng vững, Tân Mạc Ngôn nhanh nhẹn đứng dậy đỡ lấy cô, nhưng Thiên Hân Vũ gần như sợ hãi lập tức né tránh, gương mặt trở nên trắng bệch.
“Đừng đụng vào tôi!” Lời mà cô muốn nói với Tân Mạc Ngôn chỉ có Bố n chữ này.
Tân Mạc Ngôn thấy những dấu vết mình đã để lại trên cơ thể trắng ngần của cô, vô cùng lo lắng.
“Đừng dọa con …” Tân Mạc Ngôn nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong ánh mắt có những cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Thiên Hân Vũ không thèm để ý tới Tân Mạc Ngôn, cô xoay người ôm lấy Thư Nha vào lòng rồi kéo ra cửa.
“Bố …” Thư Nha hơi hoang mang, cậu bé gọi Tân Đăng theo bản năng.
“Không được gọi nữa! Thư Nha!” Đầu óc Thiên Hân Vũ sắp vỡ tung, cô đau đớn nên giọng điệu cũng hơi thay đổi: “Mẹ đưa con về Pháp, để con tìm bố , người này không có quan hệ gì với chúng ta hết!”
Nghe thấy Thiên Hân Vũ nói vậy, trái tim Tân Mạc Ngôn như bị ngàn cây kim đâm vào, anh giữ lấy cánh tay của Thư Nha, nói một cách thẳng thắn: “Anh chính là bố của Thư Nha, bố của nó chỉ có thể là anh.”
“Anh buông tay ra!” Thiên Hân Vũ hét ầm lên: “Thư Nha là của tôi, Thư Nha là của tôi!”
Người đàn ông này, là người mà cô hận không thể băm vằm anh ta, anh ta không có tư cách làm cha của cục cưng!