Ông nội của Lạc Chính Lâm cuối cùng sau khi gặp được Thiên Hân Vũ và Thư Nha không lâu thì đã chút hơi thở cuối cùng, ông mỉm cười nhắm mắt ra đi.
Lễ tang ba ngày sau đã kết thúc, Thiên Hân Vũ muốn đưa Thư Nha về Thành phố Kim Hoa.
Cả nhà họ Viêm đều biết Thiên Hân Vũ và Lạc Chính Lâm đang diễn dịch nên đương nhiên cũng không ai có ý giữ cô lại.
Lạc Chính Lâm vẫn đang phải lo việc hậu sự trong nhà, chuẩn bị để cho lái xe tiễn Thiên Hân Vũ và Thư Nha nhưng cô nhất quyết đòi tự mình ngồi xe về.
“Hân Vũ, cảm ơn em...hạnh phúc nhé.” Lời nói của Lạc Chính Lâm tràn đầy cảm tình sâu sắc, Thiên Hân Vũ thực sự không quen.
“Anh cũng vậy nhé.” Thiên Hân Vũ ôm Lạc Chính Lâm một cái sau đó ngồi lên xe khách.
Mấy ngày hôm nay, Tân Mạc Ngôn dùng công việc bận rộn để làm tê dại bản thân, anh cố gắng quên đi nỗi nhớ đối với Thư Nha và Thiên Hân Vũ.
Nghĩ lại đã mấy ngày qua đi rồi mà Thiên Hân Vũ không hề có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nhắn về cho mình, Tân Mạc Ngôn vừa tức vừa bực mình,
Khi đó anh còn hòa nhã chúc cô lên đường bình anh, mấy ngày nay đáng lẽ thỉnh thoảng cô cũng phải liên lạc với anh chứ?
Chuông điện thoại vang lên, là một số máy lạ.
Tân Mạc Ngôn đang định tắt máy đi nhưng nhìn lại thì báo cuộc gọi đến là ởThành phố Bình Thành, anh hơi nheo may lại rồi bắt máy.
“Hai mẹ con em cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi à?” nhấc máy lên là anh bộc phát liền nói như vậy với giọng vui mừng.
“Anh Tân, tôi là Lạc Chính Lâm.” đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông.
Tân Mạc Ngôn đơ người ra, Lạc Chính Lâm? cái tên này nghe rất xa lạ.
Liên tưởng tớiThành phố Bình Thành, Tân Mạc Ngôn mới đột nhiên hiểu ra thân phận của anh.
“Anh Viêm tìm tôi có việc gì?” Tân Mạc Ngôn không còn giọng vui mừng nữa, anh hỏi.
“Hân Vũ đã về tới nơi chưa?” giọng nói Lạc Chính Lâm có chút lo lắng.
Tân Mạc Ngôn ngây người ra: “Chẳng phải cô ấy đang ở chỗ anh à?”
“Sáng nay cô ấy cùng với Thư Nha ngồi xe khách về Thành phố Kim Hoa rồi, nhưng điện thoại không cách nào gọi được, tôi đã tới bến xe hỏi, bến xe trả lời hôm nay chuyến xe từThành phố Bình Thành về Thành phố Kim Hoa xảy ra tai nạn....”
Phía đầu dây bên kia vẫn đang nói, Tân Mạc Ngôn chỉ ngây người ra tắt điện thoại đi, sau đó nhanh chóng bấm gọi số của Thiên Hân Vũ.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....” tiếng nói tổng đài vang lên bên tai anh hết lần này tới lần khác.
Tân Mạc Ngôn vội vàng chạy tới bến xe khách Thành phố Kim Hoa hỏi, quả nhiên có một chuyến xe gặp phải tai nạn trên đường cao tốc, lại còn là tai nạn liên hoàn.
Đi ra từ bến xe, Tân Mạc Ngôn nghiến chặt hai răng, anh nắm tay đấm vào thân cây, đôi lông mày cau lại như thể không gì còn có thể làm anh đau đớn hơn.
Nói đúng hơn thì cú đấm vừa làm anh đau không bằng một phần nỗi đau trong tim anh lúc này.
Ngày hôm đó anh đã nói với Thiên Hân Vũ những gì?
“Còn về làm gì nữa? Có bản lĩnh thì thì đừng bao giờ quay lại.”
Là anh đã nguyền rủa Thiên Hân Vũ đừng bao giờ quay lại....
Đầu óc Tân Mạc Ngôn lúc này vô cùng hỗn loạn, anh lấy chìa khóa xe lái thẳng lên đường cao tốc, hai đầu của tuyến đường xảy ra tai nạn đã bị ngăn lại, các xe chạy từ đầu kia chạy lại cũng bị tắc ở phía đầu đường bên kia.
Tân Mạc Ngôn xuống xe, muốn đi bộ về phía đó nhưng đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
“Vợ và con trai tôi đang ở trong xe, xin hãy để tôi vào tìm bọn họ....” Tân Mạc Ngôn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi như thể sắp bùng ra.
Phía cảnh sát nhất quyết không chịu cho anh vào, hết chiếc xe cứu thương này tới chiếc khác từ trong khu tai nạn được chạy ra.
Tân Mạc Ngôn vội vàng nhướn đầu lên nhìn vào trong xe qua cửa sổ, nhưng không nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nào.
Anh vừa cảm thấy vui mừng nhưng cũng vừa cảm thấy bất an.
Anh tranh thủ lúc cảnh sát đang ngăn những người hác lại anh liền cúi xuống chui vào trong và chạy thật nhanh về phía xe tai nạn.
“Anh kia! Bên trong rất nguy hiểm, anh không thể vào trong được!” một cảnh sát đuổi theo anh và kêu lên.
“Người nhà tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi bắt buộc phải vào trong!” Tân Mạc Ngôn lớn tiếng nói, vừa nói anh vừa chạy thẳng một Mạth.
Mùi khói càng lúc càng trở nên nồng nặc hơn, hôm nay rõ ràng trời nắng mà sương mù lại dày đặc bao phủ bốn xung quanh.
Tiếng khóc tiếng gọi càng lúc nghe càng rõ, mùi tanh của máu và mùi dầu mỗi lúc một rõ ràng hơn.
“Thiên Hân Vũ! Thư Nha!” con tim của Tân Mạc Ngôn như muốn vỡ ra, anh bất lực hét lớn.