“Chúng tôi....” Thiên Hân Vũ hít một hơi thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
“Bọn con quen nhau từ sáu năm trước!” ngoài cửa truyền vào tiếng nói của Tân Mạc Ngôn, anh sải bước dài bước tới bên cạnh Thiên Hân Vũ và đặt tay lên vai cô, bàn tay anh cảm nhận được hơi thở không ổn định giống như vừa phải chạy một chặng đường dài của Thiên Hân Vũ.
“Vậy thì sao sáu năm trước lại không biết tới sự tồn tại của đứa trẻ?” Từ Thanh Thành chất vấn.
“Một lời khó mà nói hết, việc của con để tự con giải quyết, mọi người hãy đi trước đi.” Giọng nói của anh rành Mạth, dứt khoát, giống như thể đang nói với người không phải ba mẹ mình vậy.
“Con định giải quyết thế nào?” Tân Thần từ nãy im lặng không lên tiếng khẽ cười một cái, dường như vô cùng hứng thú với ba từ tự giải quyết của Tân Mạc Ngôn.
“Kết hôn.” Tân Mạc Ngôn không hề do dự, anh quyết đoán hơn bao giờ hết.
Thiên Hân Vũ hết sức ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tân Mạc Ngôn, người đàn ông này uống nhầm thuốc rồi à?
Từ Thanh Thành cũng bất ngờ với quyết định của Tân Mạc Ngôn, còn Tân Thần ngồi yên bất động khẽ nhoẻn miệng dường như rất hài lòng với quyết định của Tân Mạc Ngôn.
Thế nhưng, vừa nãy ông ta vứt tập ngân phiếu trước mặt Thiên Hân Vũ chẳng phải là muốn cô rời xa Tân Mạc Ngôn và Thư Nha sao?
“Ba, mẹ!” Thư Nha đột nhiên chạy thẳng vào ôm lấy chân của Thiên Hân Vũ và Tân Mạc Ngôn, cười vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.
Tân Thần hơi nghiêng người về phía trước, toàn bộ sự chú ý của ông ta hướng về phía Thư Nha, vừa nhẹ nhàng vừa hiền từ.
“Thư Nha?” Tân Thần khẽ gọi.
Thư Nha quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt người lạ, cậu bé liền hỏi: “Ông ơi ông gọi cháu à?”
Tiếng ông ơi đó làm cho Tân Thần không thể không cười, Từ Thanh Thành đứng bên cạnh cũng vậy.
Nhìn thân hình bé nhỏ đứng chưa tới bụng Tân Mạc Ngôn, lại còn khuôn mặt thanh tú đáng yêu giống hệt con trai mình, Từ Thanh Thành nhẹ nhàng nói: “Đó là ông nội con, tức là ba của ba con đấy!”
“Con chào ông nội, con chào cô!” Thư Nha cúi người xuống, lễ phép chào.
Từ Thanh Thành như không tin vào tai mình, bà ta đưa hai tay lên má sau đó cười không thể tươi hơn được nữa: “Ha ha....Thư Nha, ta là bà nội con, cũng là mẹ của ba con.”
“Bà nội xinh quá ạ! Xinh như mẹ của con vậy!”
Thư Nha nói giọng trẻ con non nớt, hai mắt sáng lonh lanh với khuôn mặt đầy sự thật thà.
Lời nói nịnh của cậu bé làm cho mặt Từ Thanh Thành đỏ cả lên, bà ta cười ha ha rồi xoa đầu Thư Nha, ánh mắt đầy sự yêu thương.
Chỉ một lúc sau, với sự ngây thơ đáng yêu của mình Thư Nha đã ngồi lên đùi Tân Thần thơm lên má đầy nếp nhăn của ông.
“Chúng ta nói chuyện nhé!” Thiên Hân Vũ biết lúc này mình không có cách nào để đưa Thư Nha đi, cô càng hiểu hơn dựa vào sức của mình cô thì không thể nào đối kháng lại với nhà họ Tân.
Nhưng Thư Nha là con cô, ai cũng không thể cướp nó đi được! kể cả phải mất đi tất cả cô cũng không thể để mất Thư Nha!
Hai người đi vào công viên của bệnh viện, ánh sáng chói chang len qua những tán lá chiếu xuống con đường rải sỏi lấp lánh như những vì sao.
“Quan hệ giữa anh và Thiên Khê Nghiên chỉ là quan hệ giữa ông chủ và người làm, mấy năm nay tiếp xúc cùng nhưng anh chưa từng đi quá giới hạn, nói đúng hơn là anh còn chưa từng nắm tay cô ấy.”
Tân Mạc Ngôn lên tiếng trước phá vỡ sự yên lặng, anh đứng dưới một gốc cây lớn nhìn Thiên Hân Vũ nói với vẻ thành khẩn.
“Điều này không liên quan gì tới tôi.” Thiên Hân Vũ nói lạnh lùng.
“Em là mẹ của con anh, cũng là vợ của anh sau này, đương nhiên em phải biết anh tiến triển đến mức nào với người bạn gái cũ chứ!” Tân Mạc Ngôn vẫn nhấn mạnh, ánh mắt kiên định.
“Đó là con tôi, không phải con anh!” Thiên Hân Vũ trừng mắt lên nhìn anh.
“Không có anh thì một mình em có thể sinh ra Thư Nha?” Tân Mạc Ngôn có chút bất mãn nheo mày lại.
“Tân Mạc Ngôn, có phải anh nên đi đến viện não chụp điện từ thử xem?” Thiên Hân Vũ tức giận mà không trút ra được.
“Anh nói nghiêm túc, anh muốn bù đắp cho những gì anh đã không làm được trong sáu năm qua.” Tân Mạc Ngôn thở dài một tiếng, nhìn vào thân hình mảnh khảnh của Thiên Hân Vũ, đột nhiên anh muốn ôm cô vào lòng.
“Anh biết là tôi không thể nào kết hôn với anh.” Thiên Hân Vũ ngẩn người ra nhìn Tân Mạc Ngôn với tâm trạng rối bời.
“Nếu em không đồng ý kết hôn thì anh sẽ dùng tới pháp luật để cướp đi quyền nuôi dưỡng thằng bé.” Tân Mạc Ngôn đột nhiên nói với ngữ khí cứng rắn,cùng với đó là nét mặt ảm đảm.