• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: LÀM NGƯỜI VÔ HÌNH

“” Cứu sống và chăm sóc người bị thương là thiên chức của mỗi bác sĩ, nhân viên y tế ở hiện trường vốn đã quá ít, em nhất định phải ở lại.” Thiên Hân Vũ nghiêm túc nói, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ kiên định khiến Tân Mạc Ngôn hơi chút dao động.

Câu nói này, sáu năm trước cô ấy từng nói, hồi trước cũng từng nói.

“ Em... không được phép gặp nguy hiểm!” Tân Mạc Ngôn bóp chặt chiếc eo mảnh mai của Thiên Hân Vũ, ép cô phải cho anh một sự khẳng định rõ ràng.

“ Nhất định.” Thiên Hân Vũ gật gật đầu, đẩy Tân Mạc Ngôn ra.

Tân Mạc Ngôn dẫn Thư Nha ngồi lên xe của mình xong, anh nhẹ nhàng lấy miếng khăn ướt sát trùng lau bùn và vết máu trên mặt Thư Nha.

May thay những vết thương nhỏ kia đều là vết thương ngoài ra, sẽ không vì thế mà bị xấu đi.

Sốt ruột chờ đợi Thiên Hân Vũ quay lại một giây trôi qua mà cứ như một giờ, ở chỗ không xa truyền tới một tiếng vang đinh tai nhức óc, Tân Mạc Ngôn sợ giật bắn mình, anh bình tĩnh lại dằn dò Thư Nha ngồi trong xe , sau đó co cẳng chạy như điên thẳng tới chỗ hiện trường vụ tai nạn xe.

Một chiếc xe khách đã bốc cháy hừng hực, tất cả những người bị thương đều đã được chuyển tới khu vực an toàn, chỉ là một trong số những người chết lại bị lửa nuốt chửng.

Tân Mạc Ngôn tìm thấy Thiên Hân Vũ vẫn còn đang chạy ngược chạy xuôi, không cho tranh cãi nữa mà vác bổng cô lên chuẩn bị đi ra phía ngoài.

“ Tân Mạc Ngôn, anh đặt em xuống!” Thiên Hân Vũ kinh ngạc, vội vàng hét lớn.

“ Em cũng là người bị thương, không thể cứ chạy qua chạy lại nữa!” Trong lời nói của Tân Mạc Ngôn mang theo sự áp bức và mệnh lệnh không được phép chống lại.

Y tá bên cạnh bước tới, cũng khuyên nhủ Thiên Hân Vũ : “ Bác sĩ Mạt, vết thương trên chân cô bắt buộc phải tới bệnh viện để xử lý, nếu không sẽ nhiễm trùng đấy.”

Thiên Hân Vũ cố đứng vững, vén chiếc áo khoác trắng lên, lộ ra vết máu đỏ thẫm.

Đang chuẩn bị vỗ ngực nói không sao, kết quả hai mắt tối sầm ngất luôn đi...

Tỉnh lại một lần nữa, Thiên Hân Vũ đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, trên chân băng vải dày cộp , cả người đều yếu ớt vô cùng.

“ Tỉnh rồi?” Tân Mạc Ngôn ngồi trên ghế bên cạnh giường, đang lo lắng nhìn cô.

“Người bị thương đều thuận lợi chuyển tới bệnh viên rồi chứ?” Thiên Hân Vũ day day đầu , nhẹ giọng hỏi.

“ Em đã nằm trong bệnh viện rồi, còn nghĩ cho người khác.” Tân Mạc Ngôn sầm mặt xuống, lạnh lùng trách móc.

“ Em là bác sĩ...” Thiên Hân Vũ bất lực giải thích, Tân Mạc Ngôn đã thò đầu tới ngậm lấy đôi môi nhợt nhạt của cô.

Không giống với sự thô lỗ và cuồng nhiệt rước đây , chỉ có sự ấm áp và dịu dàng chậm rãi, giống như hôn và liếm láp một bảo vật hiếm có, động tác mệm mại như nước.

“ Em vừa là một người mẹ, còn là người phụ nữ lo liệu việc nhà chính của Tập đoàn Tân Thị” Vào lúc đó, Tân Mạc Ngôn lại nhẹ nhàng liếm lãnh địa vừa mới bị mình tấn công ban nãy, mê hoặc như thế mở miệng ra.

Hơi thở ướt át chạm vào đôi gò má của Thiên Hân Vũ, khiến cô hơi mất tập trung.

Nhìn sắc môi trắng bệch lúc đầu kia vì mình rội rửa mà biến thành màu đỏ, Tân Mạc Ngôn cúi đầu xuống tiếp tục dính lên, ôm chặt cô thêm và một nụ hôn đầy nồng nàn.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Thiên Hân Vũ vội vàng ra sức đẩy Tân Mạc Ngôn ra, người đàn ông trên người lại giống như để trừng phạt cô phân tâm mà cố ý gia tăng thêm sức mạnh của đôi môi.

“ Khụ khụ...” Là tiếng ho ngại ngùng của một người đàn ông.

Măt không biểu cảm nhìn người vừa tới.

Làn môi mỏng của Tân Mạc Ngôn nhếch nhếch lên tỏ ý chưa kết thúc, mặt không biểu cảm nhìn người vùa mới tới.

“ Hạo Bắc?” Thiên Hân Vũ vội vàng chào một tiếng.

“ Xin lỗi, tới không đúng lúc.” Lạc Chính Lâm đặt bó hoa tươi trong tay lên tủ đầu giường, mặt đầy áy náy nhìn Thiên Hân Vũ.

“...” Thiên Hân Vũ không biết bản thân mình nên tiếp lời gì.

“ Nếu đã tự mình hiểu, anh nên quay người đi ra ngoài đóng cửa lại.” Tân Mạc Ngôn không vui vẻ gì đang ở bên cạnh nói.

“ Tân Mạc Ngôn!” Thiên Hân Vũ trừng mắt nhìn anh một cái, tỏ ý cảnh cáo.

“ Vừa nãy vốn dĩ là bị anh ta cắt ngang mà, anh cũng chẳng nói sai!” Tân Mạc Ngôn mặt đầy cố chấp, bộ dạng này khiến Thiên Hân Vũ vừa giận vừa buồn cười.

Lạc Chính Lâm cảm thấy mình lại bị bơ, chỉ có thể tiếp tục họ nhẹ hai tiếng chứng tỏ cảm giác tồn tại.

“ Hân Vũ, có thể nói chuyện với em chút không?” Lạc Chính Lâm nhẹ nhàng hỏi.

“ Anh ra ngoài đi.” Thiên Hân Vũ chỉ chỉ Tân Mạc Ngôn, lại chỉ chỉ ra cửa.

“ Hai người cứ coi như anh tàng hình không tồn tại là được.” Tân Mạc Ngôn trực tiếp ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, đàng hoàng bịt tai lại.”

“ Thế tôi... thật sự xem anh là người vô hình.” Lạc Chính Lâm ngập ngừng trong chốc lát, khẽ mỉm cười.

“ Ừ ừ, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu.” Tân Mạc Ngôn xua xua tay, mặt sự trong sáng vô tư và không gây hại.

Chỉ là lời của Tân Mạc Ngôn vừa dứt, Lạc Chính Lâm cúi gập người xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Thiên Hân Vũ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK