Thiên Vũ nhìn thoáng qua tờ giấy, giọng lạnh nhạt:" Ít ngày nữa liền hồi cung, chuyện này sẽ có người khác lo."
Ta ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xám ngoét của Thiên Vũ, ta cũng không làm sai gì, sao lại thay người?
Hành động này có vẻ không lí trí cho lắm. Nhưng người như Thiên Vũ, lại có gì chi phối hắn sao? Ta lắc đầu cười thầm, chắc chắn là hắn dự tính gì đó.
Ngồi xe ngựa về phủ, ta lập tức đi về hướng vườn thuốc ở hậu viện.
Thực ra, ta luôn thầm quan sát đám nha hoàn trong phủ. Dù sao đi nữa, ta vẫn tò mò về vị cô nương là nghĩa nữ của Tiền ngự y, tung tích nàng có phần bí ẩn lại càng làm cho người ta nghi ngờ.
Tuy đã che giấu rất giỏi, nhưng ta vẫn nhận ra sơ hở. Có một nha hoàn tướng mạo bình thường, nhưng khắp người lại toát lên vẻ thanh cao, quý phái. Mỗi khi chăm sóc thảo dược, dều lộ vẻ chân trọng toát ra từ xương cốt như bản chất, không hề gượng ép giống đám nha hoàn khác.
Cước bộ dừng lại ở cửa vòm dẫn đến sân sau, ta lặng lẽ đứng trong khóm trúc nhìn ra. Quả nhiên chỉ một lát sau, nha hoàn kia đã xuất hiện. Nàng ta luôn chăm sóc thảo dược rất đúng giờ.
Công việc diễn ra hết sức bình thường, ta đang thầm nghĩ có nên giả vờ đi qua hỏi chuyện hay không thì nhạy cảm bắt được có tiếng xé gió trong không khí, người sắp tới không nghi ngờ gì chính là một cao thủ!
Dường như nàng cũng đã nhận ra, nhưng lại không hề hoảng hốt, bình tĩnh phủi đất bám trên váy, đứng dậy.
Ta nhìn cô nương này tuy quần áo bám chút bùn đất, trán đã chó chút mồ hôi nhưng lại càng tôn nên sự thanh nhã, không nhiễm bụi trần.
Một lát sau, từ phía cây cỏ thụ xuất hiện một bóng người màu đen từ từ tiến đến, nhìn xung quanh một lượt. Ta có cảm giác khi nhìn về chỗ ta đang lấp, người đó đang cười, dù không nhìn thấy khuôn mặt qua lớp khăn che, nhưng cảm giác bất an vẫn rõ rệt vô cùng.
Cũng không ngó nhìn quá lâu, hắc y nhàn nhã tiến tới gần cô nương kia, mở giọng đùa giỡn: " Đường đường là công chúa lại đây trồng thảo dược, thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Nói xong, y tiến đến gần vị cô nương kia, tay định vén lọn tóc bị xõa xuống trước ngực của nàng ra thì bị gạt sang cùng tiếng nói tở rõ vẻ không hài lòng của nàng: " Thôi những lời lẽ nhàm chán đó đi. Ta không có thời gian tán gẫu máy lời khách sáo cùng ngươi."
Y cũng không tỏ thái độ gì khi bị từ chối, ngược lại tầm mắt đảo về chỗ ta đang đứng, làm như cung kính mà mở lời: " Thần phi nương nương, mời ra ngoài cùng hàn huyên. Đứng trong đó quả thật có chút bất tiện."
Ta vốn đã đoán được hắn nhận ra sự hiện diện của ta, gạt khóm trúc sang, bước ra.
Cô nương kia có chút kinh ngạc nhìn ta, như buột miệng mà hỏi: " Thực sự là Thần phi nương nương?"
Ta nhàn nhạt nhìn nàng, không trả lời. Chắc chắn nàng có biết ta, nếu không sẽ không kinh ngạc như vậy. Công chúa? Xem ra thân phận của nàng phức tạp hơn ta nghĩ.
Dường như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hắc y nam tử kia nhanh chóng giải đáp nghi ngờ của ta: " Nàng là Triệu Yến Thư (*), công chúa của Lương quốc."
Sau khi nghe lời nói của y, cả ta và vị cô nương kia đều ngạc nhiên nhìn y, nhưng ngay sau đó, nàng đã cười nhẹ, đáp lời: " Ngươi là người phương nào, lại xuất hiện ở đây hồ ngôn loạn ngữ? Tiểu thư của chúng ta sao lại có thể là Thần phi nương nương, còn nữa, ngươi vừa nói ai là Lương quốc công chúa?"
Y vẫn giữ bộ dạng bất cần, lại " chậc" một tiếng mới nói:" Yến Thư, nàng cần người này." Nói xong, cũng không đợi bị phản bác mà phi thân biến mất. Chỉ để lại tiếng xé gió trong không khí.
Ta nhìn nàng vẫn đang đứng bất động, mày liễu hơi nhăn lại như đang tức giận, lại như cân nhắc, ta biết khó có thể hỏi gì thêm, quay người định bước đi.
Ngay lúc ấy, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần hùng khí ngăn cản bước chân của ta: " Lã cô nương, phải chăng có biết người vừa rời đi?"
Ta toàn thân chấn động, quay lại nhìn thấy cô nương vừa nãy còn do dự giờ đây ánh mắt đã đầy sự kiên cường quyết tâm mãnh liệt. Dù vẫn chưa hiểu mọi chuyện nhưng trong lòng lại âm thầm bội phục nàng. Thật ra, ngay khi nghe nhắc tới Lương quốc công chúa, lại nhận thức nàng chắc chắn có biết ta, ta đã chắc chắn một đáp án: Ninh tiệp dư.
Hai người đều có những cử chỉ của Lương quốc, ngay cả hào khí toát ra cũng mạnh mẽ như hương vị nồng nhiệt của chốn thảo nguyên khó che dấu. Chỉ là ta không hiểu lý do đằng sau tất cả chuyện này.
Thấy ta nhìn nàng, có lẽ cũng đã đoán ra ta biết được thân phận mình trong cung, nàng vẫn đợi ta trả lời câu hỏi vừa rồi.
Không vội trả lời, trong lòng ta thầm cân nhắc, bước tới bộ bàn đá ở góc sân, nhìn xung quanh một lát, đợi nàng.
Triệu Yến Thư cũng hiểu ý, tới đối diện ta ngồi xuống. Lúc này, ta mới hỏi: " Tại sao ta lại phải biết?"
Nàng cũng không hề hoảng hốt mà trả lời, giọng đều đều bình tĩnh : " Vì hắn chính là Lương Thiên Bảo."
Chỉ một câu nói đơn giản cũng là lòng ta gợn sóng. Lương Thiên Bảo. Có lẽ rất ít người chưa từng nghe tới đại danh của hắn. Kẻ này xuất thân huyền bí. Y là người có thể tính toán được thiên cơ, biết rõ số phận từng người. Võ công của y cũng không đơn giản, y hôm nay được chứng kiến, quả là danh bất hư truyền.
Nhưng lời nói của y trước khi rời khỏi là sao? Triệu Yến Thư cần ta?
Thật ra, ta có biết vị Lương quốc công chúa Triệu Yến Thư bị lưu lạc ở Vân quốc một thời gian dài. Có lẽ nàng đích thực đã từng là con nuôi trong Tiền phủ. Nhưng quay lại đây sau khi đã nhận Lương quốc quả là không hợp lí.
Ta chưa đoán được ý định của đối phương tuy nhiên cũng bắt được một tia hoang mang trong mắt nàng, hỏi thẳng : '' Công chúa nói với ta như vậy là có ý gì?"
Như đã chấn tĩnh lại, nàng nhìn ta bằng con ngươi trong suốt mạnh mẽ, thẳng thắn trả lời: " Ta có việc muốn nhờ cô nương giúp."
Ta định khéo léo từ chối, nhưng nhìn qua ánh mắt kiên định của nàng, cũng không muốn vòng vo, biết mình khó lòng bỏ qua việc này, đành nói : " Ít nhất nên cho ta biết ta cần làm gì để giúp người?"
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, thảo dược trong sân mang theo mùi hương thanh mát vấn vít bên mũi, giờ khắc này, khi nhìn vào mắt đối phương, ta có một cảm giác thân thiết khó hiểu.
Cũng không trầm ngâm quá lâu, môi nàng nhếch lên một nụ cười tự tin : " Ta muốn tới U Viên các."
Tâm khẽ động, nàng muốn tới U Viên các? Để làm gì? Xem ra Triệu Yến Thư khẳng định ta biết đường tới đó. Đương nhiên chỉ là dò hỏi, ta cũng không có lí do phải nói với nàng.
Nhận thấy sự nghi hoặc trong mắt ta, nàng lên tiếng giải thích : " Một vị bằng hữu cũ đã từng sống ở đó, chỉ là muốn thăm lại."
Bằng hữu? bằng hữu của nàng lại sống trong cung sao? Ta đang muốn từ chối thì nàng tiếp lời : " Đổi lại, sẽ cho người bảo vệ mẫu thân của ngươi."
Ta liền cười một tiếng, hỏi lại : " Mẫu thân ta sao lại phiền tới công chúa bận tâm bảo vệ? Bà chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ đã lui về dưỡng già mà thôi."
Nàng nghe ta nói vậy vẫn giữ nguyên ý cười, nhìn thẳng vào mắt ta: " Ngươi là người rõ nhất mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Ta đương nhiên hiểu mẫu thân chính là điểm yếu của ta, chuyện này đã sớm lộ ra sau vụ thái hậu đem bà ra uy hiếp ta kia. Nếu một ngày nào đó, có kẻ đem bà ra uy hiếp ta lần nữa, hẳn là sẽ rắc rối. Thật ra, ta từng có ý nghĩ muốn người của Huyền Thiên sơn trang bảo vệ bà, nhưng lại tự hiểu Thiên Vũ sẽ không làm những chuyện như vậy. Điều kiện trao đổi nàng đưa ra khá hấp dẫn. Nhưng ta cũng không thể dễ dàng như vậy, không thể loại bỏ trường hợp lại đưa điểm yếu của mình vào tay giặc.
Triệu Yến Thư tiếp tục hứa hẹn: " Ta đảm bảo chuyện này bằng danh dự cả đời."
Xung quanh chúng ta, gió đã ngừng, không khí yên lặng nghiêm túc như bị ảnh hưởng bởi sự tự tin tuyệt đối từ nàng. Ta thực sự muốn cùng người này kết thành bằng hữu nếu như thân phận ta của nàng chỉ đơn giản là lữ khách giang hồ, ánh mắt trong sạch của nàng, phong thái của nàng đều làm người khác cảm thấy dễ chịu. Quan sát một hồi, ta mới lên tiếng: " Danh dự của công chúa không thể hứa vào việc vặt vãnh như vậy được, thật không cân xứng. Ta chỉ cần một kim bài của Sơn Cốc phái là được."
So với lời hứa của nàng, có được kim bài của Sơn Cốc phái chính là an tâm sống tới già. Sơn Cốc phái là một môn phái nổi tiếng giang hồ, mỗi sát thủ của họ đều đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần, nhưng lại không bao giờ can thiệp vào cuộc chiến tranh giành quyền lực, hiển nhiên là sự lựa chọn không tồi.
Ngay sau đó, nàng đã đặt lên bàn một kim bài khắc hình đại bàng giang cánh nổi bật dưới ánh nắng, giọng nói thêm vài phần âm lượng : " Người đã yên tâm rồi chứ?"
Ta cầm miếng kim bài kia lên, hàn khí như xâm nhập từng tấc thịt. Mặc dù không rõ nàng là bạn hay thù nhưng ta muốn tùy tiện duy nhất một lần. Coi như làm tròn chữ hiếu đi.
Tuy lần tới U Viên các lần trước đi khá nhanh nhưng ta có trí nhớ khá tốt, có thể nhanh chóng mô tả lại cho nàng. Sau đó hai người chúng ta đều đi, mỗi người đã đạt được mục đích riêng. Nhưng ta thực sự có phần thưởng thức nữ tử này, nàng ta có đủ cơ trí và bình tĩnh như vậy, chắc chắn không phải là nữ nhân tầm thường.
Trên đường quay trở lại khêu phòng, trong đầu ta lại hiện lên hình bóng vị công chúa khác của Lương quốc, Triệu Huyền Đình. Đó là người đã cho ta thưởng thức điệu múa câu hồn người Lương, nhưng trên người nàng lại không có được trí tuệ cùng khí chất như Triệu Yến Thư.
Lần gặp mặt này tuy là ngoài dự kiến nhưng lại có thu hoạch ngoài dự kiến, công chúa của Lương quốc xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ?
Giật mình đứng lại giữa đường, hình dáng quen thuộc kia khiến ta ngạc nhiên vô cùng. Ninh tiệp dư!
Chẳng trách nàng lại có thói quen của người Lương quốc, giọng nói hào sảng, phong thái tự tại như vậy! Là nàng.
Xem ra ngay từ đầu nàng đã muốn tiếp cận ta, nhưng có vẻ vừa nãy mới quyết định hỏi chuyện U Viên các . Vậy mục đích sau cùng của nàng là gì đây?