Đó là một cái trại nhỏ, có vẻ là một loại điển hình của người dân Lương quốc.
Ta cũng không có tâm tình để nhìn ngắm, chỉ lặng im theo chân hắn vào trong.
Tuy không có ai ở trong, nhưng vật dụng lại đầy đủ, dường như chủ nhân của nó chỉ mới rời khỏi.
Sau khi thay y phục nữ nhân Lương quốc, ta nằm dựa xuống giường nhỏ một góc, nặng nề khép mi mắt lại. Thiên Vũ cũng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn đều đều. Lấy một tấm áo choàng lên người ta, sau đó liền ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.
Xung quanh rõ ràng là một màu tối đen, nhưng ta lại không thể ngủ được.
Từng hình ảnh quen thuộc, phụ hoàng, mẫu thân, Hạ Kì làm ta như muốn vỡ tung, không thể nào bình tĩnh lại.
Ta nhớ mẫu thân thay ta uống chén rượu độc đại thần dâng lên năm ta bảy tuổi. Nhớ thân thể lạnh lẽo của bà năm đó, nhớ phụ hoàng đau khổ ôm ta cùng mẫu thân vào cái đêm tuyết đầy trời , Lưu Hạ Kì nhìn ta đầy bất đắc dĩ.
Ngày tiễn ta lánh nạn đến Vân quốc, phụ hoàng như già đi hàng chục tuổi. Ta biết, ông rất thương ta. Nếu không đã chẳng hy sinh nhiều như thế vì ta. Trên mặt dần ướt đẫm, nước mắt như không thể kìm nén trào ra.
Kí ức này làm ta bối rối, thì ra bao nhiêu năm qua ta đã vô tư quên đi tất cả một cách vô tâm như thế, hoảng hốt, sợ hãi bao phủ ta. Ta không biết nên đối diện với thứ gọi là sự thật này như thế nào. Mọi chuyện đến quá đột ngột, không báo trước cuốn ta vào một mớ hỗn độn này.
Ta tham luyến những ngày qua, vẫn là một Tâm Như không vướng tới quyền lực, một đời làm sát thủ, không cần là công chúa Hàn Châu của Ngạo quốc sẽ tốt hơn chăng?
Những tiếng nức nở dần không kìm được mà bật ra khỏi đôi môi đã gắt gao cắn chặt, ta ngồi bật dậy, không muốn nghĩ thêm nữa.
Ta cũng đã thích nghi được với bóng tối, định nương theo ánh trăng ra ngoài đi dạo một chút, chợt giật mình nhìn bóng Thiên Vũ đứng nhìn theo chỗ hở của trại dưới ánh trăng chiếu vào.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, lo lắng nhất từ trước đến nay. Ta biết rõ hắn đang lo lắng điều gì. Nhưng đồng thời đối diện với hắn cũng có phần khó xử. Đối với hắn, dù là ta của mười năm trước hay bây giờ đầu có tình cảm đặc biệt, nhưng đến cả tính mạng ta còn không thể tự đảm bảo, nói gì đến tư tình đây?
Thiên Vũ như thể cảm nhận được ta đang quan sát, quay đầu lại, thoáng nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra. Hắn thắp nến lên,không gian lập tức bừng sáng. Ta vội vàng nhắm mắt lại một lúc. Khi mở ra, Thiên Vũ đã cúi xuống sát mặt ta, hắn khẽ nâng cằm ta lên, thì thầm: “ Không được khóc. Ta đã hứa với phụ hoàng của ngươi rồi.”
Ta vô thức cắn môi, không để tiếng khóc bật ra, Thiên Vũ cũng không chịu để yên, nhất quyết bỏ môi ta ra. Đang chuẩn bị gắt lên với hắn thì Thiên Vũ đã nhanh chóng đứng dậy, tiến đến gương đồng lớn duy nhất trong phòng, quay lại gọi ta: “ Tới đây.”
Tuy cảm thấy khó hiểu, ta vẫn đến cạnh hắn. Vừa đến nơi vai đã bị ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh đó, nhìn thẳng vào gương đồng bóng loáng.
Thiên Vũ lôi ra một túi đồ, bày dụng cụ khó hiểu lên bàn, thở dài: “ Năm đó muốn huấn luyện ngươi, không ngờ lại đến nhanh như vậy.”
Ta biết cha dạy võ công là sợ ngày này sẽ đến, xem ra những năm tháng ta mất trí nhớ, mọi chuyện vẫn ngấm ngầm diễn ra. Cuối cùng cũng không thể che mắt người của Sơn Cốc.
Nhìn bàn tay Thiên Vũ dao động trên khuôn mặt ta, chợt cảm thấy vô cùng bi ai. Mấy ngày trước ta còn phân vân về tình cảm đối với hắn , mọi chuyện đã rối tung lên.
Thấy ta có vẻ phân tâm, hắn than nhẹ một câu: “ Ta vẫn nhớ ngày ngươi mới đến Vân quốc, còn to gan dám cắn ta.”
Nhớ lại ngày đầu tiên gặp Hạ Thiên Vũ năm ấy, ta cũng phải mỉm cười. Tất cả kỉ niệm đẹp đó đã bị chôn vùi cùng bát thuốc hắn cho ta uống, quên đi tất cả. Ta vẫn tin rằng mình là nữ nhi bị trượt chân xuống giếng mà mất trí nhớ của Lã gia. Nhưng tất cả những gì họ cố gắng làm để bảo vệ ta cũng không tránh được kết cục này. Ngày phụ hoàng gửi gắm ta tới Vân quốc chạy trốn, có lẽ đã là tia hy vọng cuối cùng.
Khi ta còn đang chìm trong suy nghĩ miên man về quá khứ, động tác của Thiên Vũ đã dừng lại. Ngẩng mặt lên nhìn , ta liền đông cứng toàn thân. Khuôn mặt này…
Mũi nhỏ khéo léo, miệng đỏ như ngậm son, mắt đen to linh động, lông mày như họa…
Là một bậc khuynh quốc khiến ta còn ngây ngẩn.
Thiếu đi ba phần phong tình của Tương Hà, lại tăng bảy phần linh khí.
Ta chưa kịp thốt lên, Thiên Vũ đứng phía sau đã lên tiếng giải đáp: “ Đó là khuôn mặt của Hàn Châu ngươi.” Khẽ thở dài như nuối tiếc, hắn lùi lại. Ngồi xuống bàn trà gần đấy trầm ngâm.
Đưa tay lên sờ khuôn mặt lạ lẫm, hơi khó chịu muốn xé nát mặt chính mình ra. Nếu đây cũng chỉ là một lớp da giả, có phải tất cả sẽ được giải quyết không?
Ta đã từng tò mò về dung mạo của bản thân, nhưng cũng không mong đợi mọi chuyện như thế này. Nó gần như bức ta phát điên.
Quay sang Thiên Vũ im lặng nãy giờ, ta tò mò hỏi: “ Tại sao lại hủy đi lớp dịch dung?”
Hắn cũng không nhìn thẳng vào ta, quay về phía khác nhàn nhạt trả lời: “ Không còn tác dụng nữa.”
Không còn tác dụng nữa, không còn tác dụng nữa!
Câu nói như xoáy thẳng vào vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh của ta. Thế nào gọi là không còn tác dụng nữa?
Ta không đi theo Lưu Hạ Kì, có lẽ cũng vì một nỗi sợ vô hình. Sợ huynh ấy sẽ giết ta. Dù như thế nào, họ đã để ta sống đến hôm nay, vẫn không chấp nhận được việc ta sẽ chết, không rõ vào ngày nào. Có thể chỉ là ngay ngày mai thôi.
Thiên Vũ cũng bỏ mặc ta, hắn của 7 năm trước đã hứa sẽ luôn bảo vệ ta. Ta trở nên sợ hãi, ta cũng chỉ là một người bình thường, không thể tin được chỉ sau một ngày, tính mạng của mình đã rơi vào nguy hiểm như vậy.
Không khống chế được lao tới trước mặt Hạ Thiên Vũ, thét lớn: “ Tại sao vừa nãy không giết ta đi? Nếu biết không thể tại sao không giết ta đi?”
Thiên Vũ như là vô cùng giận dữ đứng dậy, đẩy mạnh ta ngã xuống giường bên cạnh. Hắn dùng hai chân kẹp chặt ta, bàn tay ghìm chặt hai tay ta xuống đến mức không thể nhúc nhích, gầm lên: “ Bao nhiêu bản lĩnh rèn luyện bảy năm qua, ngươi vứt đâu hết rồi? Ta đã nói sẽ bỏ mặc ngươi sao? Nếu ta nói vậy, ngươi sẽ buông xuôi và chờ chết một cách vô dụng như vậy à? Lã Tâm Như, ngươi chỉ được đến thế thôi sao?”
Ta biết bản thân như vậy là rất vô dụng, vô cùng hèn nhát. Nhưng ta thực sự sợ, đây không phải là sát thủ bình thường, là người của Sơn Cốc! Ta rất ít khóc, đơn giản vì cảm thấy việc khóc làm mình trở nên yếu đuối, bây giờ chợt cảm thấy uất ức vô cùng, nước mắt chảy dọc theo má xuống cằm, lạnh buốt: “ Ta không phải Lã Tâm Như, Ta là Lưu Hàn Châu, là kẻ lẽ ra phải chết từ lâu rồi.”
Rồi như không chịu được mà hét lên với hắn: “ Ta sợ, ngươi có hiểu hay không.” Nước mắt tiếp tục chảy xuống, ta nói nhỏ: “ Rất sợ.”
Hạ Thiên Vũ vẫn trừng mắt với ta, hắn kéo ta dậy, lắc mạnh hai vai ta đến đau nhức: “ Ngươi không nhớ đã trải qua những gì có được hôm nay hay sao? Một Lưu Hàn Châu bảy tuổi có thể trải qua nhiều khó khan đe dọa mà kiên cường sống, ngươi sao lại không thể? Mẫu thân ngươi hy sinh vì một nữ nhân yếu ớt như ngươi sao?”
Nghe hắn nhắc đến mẫu phi, ta càng thêm hận chính mình. Bà đã chết vì ta, vì chén thuốc lẽ ra ta phải là người uống ngày đó.
Thiên Vũ không nói gì nữa, ôm ta vào lồng ngực ấm áp của hắn. Nhưng cái lạnh buốt từ nội tâm ta vẫn không được sưởi ấm. Gục đầu xuống, ta chỉ nghe được tiếng nói cuối cùng của hắn, rất nhỏ nhưng hữu lực, giống như ra lệnh, lại giống như khẩn cầu: “ Ngươi phải sống.”
Đêm, lại chìm trong im lặng. Cái im lặng khiến người ta thấp thỏm không yên, ám ảnh, lạnh lẽo.
Sáng tỉnh dậy, Thiên Vũ đã rời đi, ta chợt cảm thấy hoảng hốt. Vừa xuống giường, hắn đã quay lại, mang theo con gì đó được nướng cháy đen đưa cho ta: “ Ăn tạm đi, sau đó rời đi.”
Trải qua chuyện hôm qua, ta cũng đã bình tĩnh hơn, tự nhủ với mình dù sao cũng phải đối mặt. Trong lòng ta cũng có một hy vọng nhỏ, ta có thể vượt qua đợt truy sát này thì cần phải cố gắng. Nhận lấy một phần đùi, ta nhanh chóng ăn một cách qua loa, mặc dù thứ thịt này đắng ngòm.
Cuộc đời ta, vốn định trước muôn vàn vị đắng.
Chương Ngoại truyện 2: Kí ức lãng quên.
Ta sinh ra trong nhung lụa gấm vóc, là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Ngạo quốc.
Phụ hoàng cùng mẫu phi vô cùng thương yêu ta, dung túng còn hơn cả hoàng huynh. Điều này làm Lưu Hạ Kì nhiều phen vò đầu bứt tai, nhìn rất thú vị nhé.
Nhưng hoàng huynh cũng rất chiều chuộng ta, luôn đi chơi khắp nơi cùng ta.
Các tỷ muội lại có vẻ không ưa ta lắm, họ chẳng bao giờ chơi đùa. Nhưng ta mới không cần, chỉ cần phụ hoàng, mẫu phi cùng hoàng huynh là đủ.
Ta từng trải qua ngày tháng vô lo vui vẻ như thế.
Năm ta bảy tuổi, có pháp sư từ Sơn Cốc xuống thăm Ngạo quốc. Ta không rõ Sơn Cốc có gì ghê gớm, nhưng phụ hoàng luôn dặn ta tránh xa vị pháp sư đó, không được gây họa.
Ta cùng hoàng huynh nghe từ các cung tỳ bàn tán về vị pháp sư đó vô cùng lợi hại, cả hai đều cảm thấy rất tò mò muốn nhìn thấy ông ta. Do bản tính nghịch ngợm từ nhỏ, ta đã nhất quyết đòi cải trang đi tìm vị pháp sư bí ẩn kia.
Lưu Hạ Kì tuy có sợ phụ hoàng mắng nên còn phân vân, nhưng nghe ta vỗ ngực: “ Phụ hoàng thương muội nhất, sẽ không trách phạt đâu.” Cùng với việc huynh ấy thật ra cũng rất tò mò về lão pháp sư kia, liền cùng ta cải trang tiến đến điện dành cho người ngoại tộc ở tại hoàng cung.
Huynh ấy cẩn thận dùng nước bọt thấm ướt một lỗ nhỏ trên cửa, nhìn thấy trong điện là một lão nhân gia râu tóc bạc dài, vận tử y có những vòng tròn đen trắng kì dị. Tuy nhiên, đứng chỗ chúng ta không thể nhìn rõ dung mạo lão, liền tiến đến phía cửa lớn, rón rén cẩn thận hé một khe nhỏ ngó vào.
Hạ Kì đứng phía trước chắn hết tầm nhìn của ta, chẳng thấy được gì, ta muốn đẩy hoàng huynh sang một bên, không ngờ lại đẩy hụt huynh ấy ngược vào trong phòng, vấp phải thanh chắn gỗ ở cửa khiến ta cũng nhào vào theo.
“ Rầm” một cái, ta thành công ngã trên lưng Hạ Kì, huynh ấy đợi ta lồm cồm bò dậy, cũng đứng lên theo, khuôn mặt đỏ bừng bừng, chính là bộ mặt mỗi khi chuẩn bị mắng ta. Định bụng làm mặt hối lỗi lấy lòng huynh ấy thì một tiếng thét lớn nhắc nhở chúng ta: “còn một người nữa ở đây.”
Ta cùng hoàng huynh đồng thời nhìn lại, chỉ thấy lão pháp sư khuôn mặt co lại nhìn chằm chằm về phía ta, vai lão run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm “ nghiệt chủng, nghiệt chủng”. Tuy không hiểu lão ta đang nói về điều gì, nhưng những lời đó như có chú thuật làm ta cảm thấy rét lạnh toàn thân, không có phản ứng gì.
Sau đó, Hạ Kì cũng đưa ta về tẩm cung của mẫu phi khi ông ta đột nhiên gấp rút chạy vụt khỏi phòng. Hướng lão ta đi, là phía tẩm điện nghỉ ngơi của phụ hoàng.
Mấy ngày sau, trong cung dường như không còn như trước, ai nấy đều mang tâm trạng thấp thỏm, khiếp sợ. Không một cung nữ nào chịu chơi cùng ta.
Ấm ức chạy tới cung Cẩm Tước của mẫu phi, nhưng khi nghe ta kể về đám cung nữ hỗn xược, bà cũng không nói gì.
Ta khó hiểu ngẩng lên nhìn bà, ngạc nhiên vô cùng khi thấy mắt mẫu phi đong đầy nước mắt, rưng rưng nhìn ta. Bắt gặp ánh mắt tò mò khó hiểu của ta, bà vội vàng cụp mắt xuống, hiền từ xoa mái tóc ta rối tung lên: “ Hàn Châu ngoan, mẫu phi nhất định xử tội đám cung nữ hỗn xược đó.”
Ta quên bén mất chuyện vừa rồi, trong mắt lúc này chỉ có đôi mắt buồn rầu của mẫu phi. Ngập ngừng đưa tay lắc lắc áo bà, thấp thỏm hỏi: “ Mẫu phi, có phải Hàn Châu hư nên người không vui? Nữ nhi sẽ không làm phiền mẫu phi nữa?”
Bà vội vàng ôm lấy ta, đặt ngồi trên đùi, mẫu phi ghì chặt làm cả người ta đau nhức. Một lúc sau, ta đã cố gắng ngọ nguậy muốn thoát ra, mẫu phi lại càng ôm chặt làm ta có chút sợ hãi.
Khi ta sắp không chịu nổi nữa, tiếng thông truyền của Hình công công vang lên: “ Hoàng thượng giá lâm.”
Mẫu phi chỉ kịp thả ta xuống, phụ hoàng đã vén rèm bước vào. Nhìn thấy ta,phụ hoàng không như mọi lần đều sảng khoái cười lớn, hôm nay lại phảng phất có nét buồn giống mẫu phi. Nhất định ta đã làm gì khiến phụ hoàng cùng mẫu phi ghét bỏ. Trong lòng chắc chắn là lão pháp sư hôm đó đã đến mách lẻo với phụ hoàng, thầm bĩu môi ghét bỏ ông ta.
Phụ hoàng không nói gì với ta, chỉ dùng ánh mắt khác lạ nhìn ta một hồi, sai cung nữ đưa ta về.
Ngồi trong điện Trà Lân loay hoay cả buổi chiều, ta quyết định sẽ chuộc lỗi với phụ hoàng, tự tay thêu một khăn tay tinh xảo tặng người. Tủm tỉm nhìn chiếc khăn đầu tiên hoàn thành, tưởng tượng vẻ mặt vui vẻ kinh hỉ của người khi nhìn thấy nó, liền lén lút trốn cung nữ một mình chạy tới điện Thanh Long, định bụng đem bất ngờ cho người.
Trốn trong lùm cây trước cửa điện, đợi phụ hoàng gặp đám quan lại xong sẽ đi về tẩm cung của mẫu phi như thường ngày,ta chạy ra tặng phụ hoàng có phải là rất thông minh đúng không? Đắc ý mỉm cười, ta háo hức chờ.
Đợi mãi mới có tiếng mở cửa, lại là đám cung nữ mang trà vào, sắc trời dần tối, trong bụi cây xuất hiện càng nhiều côn trùng nhỏ cắn ta rất ngứa.
Mệt mỏi đưa tay lau mồ hôi trên trán, ta tự nhủ cố gắng một chút,nghĩ đến phụ hoàng, lại kiên nhẫn ngồi thêm.
Một lúc sau, những cung nữ kia cũng đi ra ngoài, xì xào to nhỏ gì đó. Ta tò mò đi theo họ, liền loáng thoáng nghe được vài câu.
Có cung nữ nói: “ Ngươi thấy không, Thượng Thư đại nhân đã nói, Pháp sư Sơn Cốc thấy được nhị công chúa chính là đại họa, không nên xuất hiện.”
Ta không nhìn rõ vẻ mặt họ, chỉ nghe từng tiếng bàn luận khác xôn xao hỗn loạn truyền tới, đại loại như ta sẽ chết ra sao, quan lại đang phản đối ta.
Tai ta dần chỉ nghe được âm thanh ù ù kì dị, ngây ngốc nắm chặt chiếc khăn trên tay, tiến đến gần điện Thanh Long, tai áp vào cố gắng lắng nghe, mắt dần phủ hơi nước, nỗi sợ hãi không tên dâng lên.
Hình công công phát hiện ta nghe lén, định tiến tới thì bị hoàng huynh ngăn lại,
huynh ấy chăm chú quan sát ta. Ta đứng lặng người nghe tiếng dập đầu xin giết ta vang trong điện, nghe tiếng phụ hoàng giận dữ quát lên quăng vỡ một thứ gì đó. Cho đến khi bàn tay Hạ Kì lành lạnh chạm vào má ta, mới nhận ra mình đã khóc.
Ta cũng không rõ những ngày sau đó đã trôi qua như thế nào, chỉ nhớ mẫu thân luôn ôm ta trong lòng cả ngày lẫn đêm, ta cũng không nói một câu nào.
Không phải là không muốn nói, nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại cảm thấy như bị nghẹn lại ở cổ họng, ta cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, nhưng lại không rõ mình sợ điều gì.
Cho đến khi nhìn thấy phụ hoàng đến với khuôn mặt mệt mỏi cùng bất lực, ta đã ngây ngốc như thế không biết bao nhiêu ngày.
Hạ Kì cũng ở đó, huynh ấy không như mọi ngày chêu chọc cưng chiều ta, chỉ đơn giản đứng cạnh phụ hoàng nhìn đến khi ta sợ hãi quay mặt rúc vào ngực mẫu thân.
Mẫu thân đưa ta đi thay y phục rực rỡ màu đỏ ta đã không mặc từ lâu, tự tay búi tóc ta thành Vân Tiên búi nho nhỏ trên đầu.
Ta ngơ ngác nhìn vườn hướng dương tàn thu lại từ góc rèm mẫu phi vén lên.
Không khí trong kiệu trầm mặc khiến ta càng thêm hoang mang. Cho tới khi tiếng Hình công công the thé vang lên, phụ hoàng cùng mẫu phi chuẩn bị bước xuống, cả người chợt run rẩy không ngừng túm chặt áo mẫu phi, uất ức nghẹn ngào khó nói trong tiếng nấc: “ Mẫu phi, có phải Châu nhi sẽ hại tới phụ hoàng cùng hoàng huynh hay không? Tại sao họ lại ghét con như vậy? ... Con ..... con... hứa sẽ không trốn đi chơi mà. Mọi người đừng ghét bỏ con.” Lắp bắp nói xong cũng không kìm được mà khóc òa lên.
Mẫu phi nhìn phụ hoàng rồi vội vàng bế thốc ta lên, dịu dàng vỗ vỗ đều đặn sau lưng ta: “ Hàn Châu không khóc, nào, sao con có thể hại phụ hoàng được ? Châu nhi thật xinh đẹp đáng yêu như thế tuyệt đối là người sẽ yêu thích.”
Ta dụi dụi mặt trong lòng bà, ngập ngừng hỏi lại: “ Thật ạ?” Nhưng họ muốn ta chết đi cơ mà.
Mẫu phi càng ôm chặt ta hơn, khẳng định : “ Đương nhiên là vậy.”
Ta có chút tin tưởng hơi bình tĩnh lại nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Theo bước chân vào chính điện Huyền Vũ, tất cả quan lại đều nhìn ta chằm chằm đến khi đã ngồi ngay ngắn cạnh mẫu phi làm cả người ta phát lạnh .
Đây là lần đầu tiên tới điện Huyền Vũ, ta tò mò nhìn xung quanh cung điện được mọi người truyền tụng là nơi uy nghiêm nhất Ngạo quốc này. Lại lén lút nhìn phụ hoàng ngồi trên ghế rồng, bắt gặp ánh mắt ông đang hướng về phía ta.
Ta chột dạ cúi đầu xuống, nhàm chán dùng hai chân nhỏ cọ mũi giầy vào nhau nghịch ngợm một chút.
“ Cạch” tiếng đặt chén trà của cung nữ vang lên, nghe dị thường chói tai trên điện, ta ngẩng đầu lên nhìn, cung nữ vừa mang trà tới nhìn rất sợ hãi, nhanh chóng lùi xuống .
Nhìn khắp điện một lượt, tất cả đều đang nhìn về phía ta ngồi, cả mẫu phi, phụ hoàng cùng hoàng huynh cũng nhìn ta, mắt mẫu phi đã đỏ hoe nhìn như sắp khóc.
Ta chợt lúng túng, chân tay dư thừa không biết nên đặt vào đâu, liền cầm chén trà lên uống. Họ vẫn theo dõi nhất cử nhất động của ta, đến khi môi ta chạm vào trà, chén đột nhiên văng mạnh xuống dưới, vỡ “choang” một tiếng làm kinh động tất cả mọi người.
Kinh ngạc nhìn mẫu phi đang run run đứng bên cạnh, ta lo sợ khẽ gọi: “ Mẫu..” chưa kịp nói hết, bà đã vòng tay ôm chặt ta, khóc lớn. Những kẻ đang quỳ ở dưới dường như lúc này mới sực tỉnh, nhìn nhau một hồi lắc đầu.
Lúc này, một lão tóc đã điểm bạc vận quan phục đỏ sậm đứng dậy, tiến ra chính giữa quỳ xuống hô lên: “ Hoàng thượng, Sơn Cốc đã truyền đạt đây là sự khoan dung cuối cùng dành cho chúng ta, xin người hãy nhanh chóng hoàn thành.” Lão ta nhìn Hình công công một cái, lập tức có một cung nữ khác mang thêm một chén trà tới.
Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ta chỉ cảm nhận được cánh tay đang ôm ta của mẫu phi run lên, nước mắt càng ồ ạt chảy xuống.
Lúc tiếng chiếc chén sứ được đặt xuống bàn, tất cả đại thần đều hô lớn: “ Xin Ninh phi nương nương vì Ngạo quốc mà suy xét.”
Mẫu phi vẫn kiên quyết ôm chặt ta, ta cũng run rẩy vòng tay ôm lại bà, chỉ cảm thấy bất an vô cùng. Tới khi có hai vị thái giám tiến tới muốn lôi bà ra. Mẫu phi mới chịu đứng dậy. Nhưng ta lại ôm cứng lấy bà, rất lo sợ.
Mẫu phi quỳ xuống ôm ta thêm một lát, rồi nhanh chóng cầm chén trà trên bàn lên. Một ngụm uống sạch!
Ta trơ mắt nhìn bà ngã xuống ngay trước mặt, phụ hoàng cùng hoàng huynh đều chạy tới ôm mẫu phi dậy. Ánh mắt bà vẫn nhìn về phía ta, tiếng thì thào yếu ớt nhưng rõ ràng: “ Châu nhi, không sợ.”
Cho tới khi phụ hoàng giận dữ hét lên với đám quan lại ở dưới, bế mẫu phi rời khỏi, ta vẫn ngồi cứng ở đó.
Từng tốp quan lại lắc đầu rời khỏi điện. Xung quanh nhanh chóng vắng lặng.
Ta không dám đứng dậy đi tìm mẫu phi. Chỉ nhớ tới khuôn mặt bi thương của bà lúc ngã xuống. Bà vẫn tốt đúng không? Chỉ là không cẩn thận trượt chân ngã mà thôi! Phải, đúng rồi, mẫu phi thật là khờ.
Ta không hiểu sao mình lại khóc, hoàng huynh đau lòng nhìn ta, ôm ta vào lòng: “ Hàn Châu, huynh đưa muội về điện.”
Đưa tay bấu chặt áo huynh ấy, ta nói nhỏ: “ Muội muốn gặp Mẫu phi.”
Ta nhìn được huynh ấy đang nôn nóng. Sau khi cân nhắc một lúc, dứt khoát bế ta về phía cung Cẩm Tước.
Trước cửa chính điện Nhã Lan, thái giám cùng cung nữ đều quỳ gối gào khóc. Hai mắt Lưu Hạ Kì đỏ lên, bước chân khựng lại.
Đến khi nhìn thấy Phụ hoàng đứng lặng bên giường Mẫu phi, huynh ấy quay người đưa ta về điện Ngọc Đàm.
Lưu Hạ Kì không đi bộ nữa, huynh ấy dùng khinh công lao bạt mạng trên nóc điện. Ta biết hoàng huynh học võ, nhưng chưa bao giờ dùng tới.
Đêm, ta giật mình tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi.
Nhanh chóng tụt khỏi giường một cách vô thức, ta đã đứng trước điện Nhã Lan.
Bước từng bước qua màn trướng trắng toát, Mẫu phi vẫn nằm ngay ngắn trên giường như lúc chiều. Ta co người lại vì lạnh, Mẫu phi không đắp chăn, trời lạnh rồi.
Gắng sức kéo chăn lên đắp cho bà, ta run lên khi chạm vào cánh tay lạnh toát của Mẫu phi. Cẩn thận nằm gối đầu lên, áp mặt vào bàn tay lạnh lẽo của bà, thổi phù phù đợi chúng ấm lên một chút.
Ta ngân nga một giai điệu không tên mẫu phi từng hát ru , lại kể vài câu chuyện xưa được nghe. Vẫn không hề thấy buồn ngủ, đưa mắt ra cửa, phụ hoàng đứng trong bóng tối, chỉ có ánh mắt thủy chung nhìn về phía này.
Ta nhìn từng bông tuyết rơi sau lưng người, ôm chặt mẫu phi hơn một chút, thì thầm: “Tuyết rơi rồi.”
Phụ hoàng cuối cùng cũng bước về phía ta, ôm ta dậy, mặc kệ ta có gắng tách ra cũng vô dụng. Ông vuốt tóc ta, thì thầm vài câu làm cả người ta tê cứng.
Mẫu phi chết rồi.
Ta cũng không đủ thời gian tiếp nhận nỗi đau đớn ấy, chỉ thấy đầu “oanh” một tiếng thật lớn, dùng tất cả sức lực đẩy phụ hoàng, chạy vụt ra ngoài.
Xung quanh chỉ còn lại một màu đen cùng nỗi hốt hoảng không thể dừng lại quặn thắt lồng ngực. Ta dùng toàn bộ sức lực khóc thét lên. Kinh hoàng.
Bước chân lộn xộn đến trước điện Huyền Vũ đã đóng chặt, sân rồng rộng lớn vô cùng, ánh sáng yếu ớt của đèn lồng cũng đã bị gió tuyết lay động. Ta như bị chôn chặt chân xuống, không thể bước tiếp.
Từng bông tuyết phủ lên người ta , thậm chí mi mắt cũng lạnh toát, không thể khóc thêm, ta chỉ có thể gào lớn, tê tâm liệt phế.
Ngã nằm xuống giữa sân, cả người dần bị bao phủ bởi tuyết, lạnh đến thấm vào tim gan. Ta đã nghĩ, cứ như vậy mà chết đi cũng tốt. Mẫu phi không cần ta nữa rồi. Bà bỏ ta mà đi.
Đến khi mắt cũng khôg chịu nổi muốn khép lại, bóng một nam nhân cao lớn cúi xuống trước mặt ta.
Ta từng tự hỏi, nếu ngày đó hắn không đạp tuyết bước đến gặp ta, có phải tất cả đau đớn này sẽ kết thúc hay không? Nếu hắn không cho ta một chút ấm áp giữa ngày giá buốt năm ấy, chúng ta sẽ không bị cuốn vào những chuỗi ngày đau khổ sau đó?
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của ta. Hắn vẫn bất chấp tất cả đến gặp ta, để cả hai rơi vào hố sâu muôn trượng.
Không thể quay đầu hổi tiếc.