Trải qua bao chặng đường mệt mỏi, ngày chúng ta về đến doanh trại của Vân quốc, quân lính nhất quyết không cho vào. Nam nhân đứng cạnh ta môi mỏng mím chặt, rồi đột nhiên cười “ha” một tiếng nhạt nhẽo. Ta không hiểu hắn cười cái gì. Càng không hiểu một người như Hạ Thiên Vũ sao lại không khống chế được cục diện, đáng lẽ nên sắp xếp ổn thỏa trước khi đi.
Tên binh sĩ này hiển nhiên không biết Thiên Vũ là ai, hắn cũng chẳng muốn biết, cứ chắn ngang ba người bọn ta. Ta cùng Vương Chi Ảnh lúc này đã cải nam trang, trở thành hai tên lính bé người, đen nhẻm.
Khi chúng ta chưa kịp nói thêm gì, một tên có vẻ chức vụ cao hơn chạy đến, nóng tính quát: “ Bọn chúng là ai? Nếu là nội gián mau bắt lại, dân thường không có việc miễn quấy nhiễu.”
Miệng nói như thế, nhưng đã có vài tên nhanh chóng tiến đến cầm dây thừng muốn bắt chúng ta lại. Vương Chi Ảnh đẩy ta một cái, tay nàng đã cầm chắc kiếm. Thiên Vũ lại bất ngờ quay người, nhìn bọn ta, ý tứ sâu xa. Nhưng ta cũng chẳng hiểu hắn muốn làm gì, lại vứt thanh kiếm duy nhất trên người xuống, giơ tay chịu trói.
Ta và Vương Chi Ảnh còn đang ngơ ngác cũng nhanh chóng bị trói lại, rút mất kiếm. Ta trong trạng thái khó hiểu bị giam vào một góc toàn rơm, bẩn thỉu.
Đợi cho bọn người kia đi rồi, ta mới quay sang hỏi Thiên Vũ lúc này vẫn đang nhìn theo kẽ hở của những cây gỗ ra ngoài: “ Tại sao không bố trí người đón?”
Hắn trả lời như chỉ tiện miệng thốt ra: “ Có.” Sau đó quay lại nhìn ta, khuôn mặt có biểu cảm tự giễu ta chưa thấy lại kể từ ngày hắn say rượu gọi ta Hàn Châu: “ Vậy ngươi nói xem, tình huống này là gì?”
Ta làm sao mà biết được, chỉ biết nói: “ Thuyền lật trong rãnh nước.”
Vương Chi Ảnh nãy giờ duy trì trầm mặc, nhưng khuôn mặt lộ vẻ bất an, lúc này ngập ngừng nhìn Thiên Vũ: “ Chủ tử, liệu thái hậu..”
Hạ Thiên Vũ quay lại nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng: “ Đến cả ngươi cũng nhận ra, trẫm có phải là quá hồ đồ không?”
Cả ba người cùng không nói gì, ta thở dài một hơi. Tuy không hiểu chuyện gì giữa thái hậu và hoàng thượng, nhưng làm gì có chuyện hắn không nhận ra âm mưu tạo phản. Chỉ có một lời giải thích dễ hiểu nhất đó là hắn để mặc cho họ làm vậy.
Đây chắc chắn là muốn giả như hoàng thượng tử trận nơi sa trường, đưa vương gia Hạ Thiên Bình lên ngôi. Khoan nhắc tới Hạ Thiên Bình cũng là một thành viên trong Huyền Thiên sơn trang, chỉ là bọn hắn vốn là cùng một mẫu thân, cũng không phải màn nhận con thừa tự gì đó, sao thái hậu lại muốn đạp Thiên Vũ xuống? Tự nhiên ta có cảm giác mình chính là nguyên nhân đẩy Thiên Vũ vào tình cảnh này. Nếu không liều mạng đi cứu ta, hắn cũng không bị người ta thừa cơ dàn dựng.
Có lẽ nhận ra ta đang nghĩ lung tung, Hạ Thiên Vũ thu lại vẻ thờ ơ, xoa đầu ta như trẻ con: “ Nếu ta không mắt nhắm mắt mở cho qua, kẻ nào có thể manh động chứ?”
Ta cảm thấy hắn có một nỗi buồn khó nắm bắt, giống như đang thật sự chờ đợi tình thân từ mẫu thân ruột thịt dành cho mình, một tiểu hài tử đáng thương. Nghĩ thế, ta quên mất có cả Vương Chi Ảnh đang ngồi đây, không biết ăn được gan hùm beo gì mà chẳng hè ngượng ngùng ôm eo hắn.
Tất nhiên đến khi nhận ra hành động đường đột của mình, mặt ta đã đỏ như cà chua. Thiên Vũ rõ ràng cũng bất ngờ, thế nhưng không đẩy ta ra. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Chi Ảnh, ta giống như phải bỏng vội vàng buông tay, xoay mặt ra sau, hận không hung hăng tát cho mình một cái.
Rõ ràng Hạ Thiên Vũ không muốn không khí trở nên ngượng ngùng, nói lảng sang truyện khác: “ Muộn nhất là trong đêm nay, họ sẽ gặp trẫm.”
Không có tiếng đáp lại, chúng ta trơ mắt nhìn đêm tối như chiếc màn che đi vạn vật, Thiên Vũ bị giải đi.
Lại một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau cũng không đợi được Thiên Vũ quay lại, Vương Chi Ảnh còn vội vàng hơn ta. Nàng lấy dao găm dấu trong tay áo cắt dây trói. Lúc ta nghĩ nàng sẽ cởi trói cho ta thì Vương Chi Ảnh lại nhìn ta hồi lâu. Ta chưa kịp hỏi gì, nàng đã tiến tới, chụp khăn vào mặt ta.
Không gian lần nữa chìm vào tối đen.
Trước khi hoàn toàn lịm đi, ta đột nhiên cảm thấy hoang mang vô cùng, cuộc đời ta giống như đi hết cái lưới này đến lưới khác, bao giờ mới thực sự thoát ra?
Rốt cuộc bản thân có năng lực gì khiến người ta nghi kị mà chính ta cũng không biết?
Mơ hồ tỉnh lại là lúc đang bị nhét vào trong bao tải. Chắc chắn lúc này ta đang ngồi trên xe ngựa, còn là một chiếc xe rất tồi tàn, xóc nảy làm bụng ta quặn lên.
Giọng Vương Chi Ảnh vang lên bên cạnh: “ Tỉnh rồi?”
Chắc chắn nàng đã nhìn thấy ta cử động, ta chỉ khẽ: “ừ.”
Chi Ảnh lại tiếp tục nói: “ Ngươi hẳn không biết sao mọi chuyện lại như thế này.” Dừng một lúc, như không thèm nghe ta đáp lại, nàng thì thào một mình: “ Ta cũng không lường trước được.”
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?” Ta chỉ có thể hỏi như vậy.
Nàng ta phá lệ có vẻ thoải mái hơn cả ta nghĩ: “ Ba ngày… cũng sắp đến nơi rồi.” Sau đó lại tiếp tục như độc thoại: “ Ta cũng mới biết thôi, chủ tử không phải con đẻ của thái hậu. Ngươi có biết gì không? Bích Liên công chúa cũng không phải nốt, nàng là người tiên đế để lại bảo vệ hoàng thường.”
Ta nhất thời không kịp tiêu hóa hết những gì nàng nói. Trong đầu không tự chủ được nhớ tới thái hậu đã từng nói mình trông giống Bích Liên công chúa, lòng lạnh lẽo.
Mặc kệ ta trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Vương Chi Ảnh lại tiếp tục: “ Thái hậu đã từng muốn liên thủ với Ngạo quốc nhưng thất bại, xem ra lần này còn có liên minh mạnh hơn.”
Bất giác ta bị cuốn vào câu chuyện của nàng: “ Sơn Cốc.”
Tuy Vương Chi Ảnh không nói thêm, nhưng đây hẳn là đáp án. Khi ta đang cố tìm sự liên hệ giữa những sự kiện này, Vương Chi Ảnh lại nói chuyện khác: “ Thật ra ta rất hâm mộ ngươi.”Nàng thở dài ngao ngán rồi nói tiếp: “ Gặp chuyện gì cũng có người sẵn sàng ra tay bảo hộ, nhưng ta cũng chán ghét dạng nữ nhân chỉ biết trông chờ vào người khác như ngươi.”
Dựa vào giọng điệu của nàng, hẳn là vẫn là đứng về phía Thiên Vũ, muốn cứu Thiên Vũ ra khỏi hiểm cảnh lúc này, lại bắt cóc ta đi, xem ra điểm đến tiếp theo của ta chẳng còn gì khó hiểu. Nhưng nàng có đánh giá quá cao giá trị của ta với Sơn Cốc hay không?
Vương Chi Ảnh nói chuyện ngày càng không đầu đuôi: “ Chủ tử đối với ngươi là luôn xưng ta. Có phải trong lòng cũng có ngươi không?” Tiếng cười khan của nàng lại truyền tới: “ Chắc là thế rồi, không ngại nguy hiểm mà cứu ngươi. Vậy nếu lần này ta bắt ngươi đi, hắn là hận ta đúng không?”
Nhận ra Vương Chi Ảnh hôm nay có điều gì bất thường, ta trở nên khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Nghe khẩu khí của nàng sao càng ngày càng giống người sắp chết như thế cơ chứ?
Có lẽ đã đến nơi cần đến , xe ngựa dừng lại, mắt ta cũng tiếp xúc với ánh sáng qua khe hở của miệng bao mở ra ngày càng rộng.
Nơi này hẳn không phải là nơi tập chung sát thủ của Sơn Cốc.
Thật ra ta thấy nàng hẳn là nên chặt đầu ta mang đến cho Sơn Cốc cho đỡ rách việc, mất công vận chuyển ta tới đây hay là còn muốn làm gì?
Bất ngờ chính là Hàn Duyệt Linh đang đứng trước mặt.
Nàng ta vẫn khuôn mặt trẻ con lúc này toàn thân hắc y nhưng không phải loại trang phục dạ hành, mà là đồ may tinh xảo của nữ nhân bình thường từ trên cao nhìn xuống ta. Ngược sáng quan sát nàng, nụ cười trên khuôn mặt trẻ con của nàng không hiểu sao khiến ta thấy kì dị khó hiểu.
Vương Chi Ảnh nói chuyện với Hàn Duyệt Linh: “ Người đã giao, cô hãy giữ lấy lời hứa của mình.”
Hàn Duyệt Linh nở nụ cười tươi như ánh mặt trời: “ Tất nhiên. Ngươi lựa chọn sáng suốt đấy. Nếu bây giờ đi tìm Hàn Cẩm Trạch cầu xin thì cũng xôi hỏng bỏng không mà thôi.”
Ta đoán Hàn Cẩm Trạch hẳn là chỉ Hàn thiếu chủ đứng đầu Sơn Cốc, nghĩ tới nam nhân lạnh lùng kia, ta cũng hiểu cho lựa chọn của Vương Chi Ảnh. Nhưng Hàn Duyệt Linh đâu có thể điều động Sơn Cốc, nàng ta sẽ giúp như thế nào. Đây là một cuộc giằng co thế lực ngầm đấy.
Vương Chi Ảnh nhanh chóng rời đi. Ta được đưa vào một căn phòng, hẳn là của Hàn Duyệt Linh. Nàng ta cho người xung quanh đều lui ra ngoài, nhìn ta vài lần nữa mới cất giọng: “ Lần đầu chính thức ra mắt, tỷ tỷ.”
Hai tiếng tỷ tỷ thanh thúy đánh mạnh vào tai ta, ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng: “ Ngươi nói gì?”
Ta và nàng hẳn chẳng quen thân đến mức xưng tỷ tỷ ở đây, vậy nàng có ý gì?
Hàn Duyệt Linh hài lòng với phản ứng của ta, ngồi xổm xuống bên cạnh, nâng cằm ta lên: “ Không phải bấy lâu vẫn không biết tại sao lại bị truy sát hay sao? Nếu nói chúng ta là tỷ muội song sinh, tỷ có tin không?” Sau đó bàn tay bất chợt xiết chặt cằm ta, ánh mắt như muốn xé rách khuôn mặt ta: “Hẳn là tỷ thấy chúng ta quá khác biệt?”
Nàng ta thả cằm ta ra, ung dung đứng dậy, đưa tay lột lớp mặt nạ bao trên mặt ra, ta hoàn toàn sững sờ.
Khuôn mặt đó… giống ta y đúc.
Nhưng nó cũng khiến người ta vô cùng khiếp sợ, nửa dưới từ ngang mũi trở xuống vặn vẹo khó coi như bị bỏng, khiến người ta có cảm giác nhìn thấy yêu quái.
Thấy ta khiếp sợ dường như cũng chẳng có gì mới mẻ, Hàn Duyệt Linh dí sát mặt nàng xuống gần ta: “ Thế nào? Không phải tên nhiều chuyện Lương Thiên Bảo chạy đến cứu chắc nửa bên trên cũng biến dạng rồi.” Sau đó nàng cười gằn: “ Chắc ông trời cũng muốn chúng ta nhận lại tình thân máu mủ nhỉ.”
Hai chữ tình thân nàng dường như là hung hăng phun ra cái gì rất bẩn thỉu.