“Sao lại gọi là Lâm trang?”
“Vì ông chủ của nó họ Lâm.”
Phó Kim Hủ nghẹn lời: “… Đúng là tùy tiện.”
Thiệu Hàn Việt cười, trả tiền xuống xe.
Phó Kim Hủ đi theo cậu tiến gần cổng, đến lúc đứng trước cổng Lâm trang quả thực nhìn thấy đủ loại trò chơi dưới tầng: đánh bài, mạt chược và các loại bài khác… Nó chẳng khác nào sòng bạc nhưng trông lại to hơn sòng bạc và lộn xộn hơn rất nhiều.
“Cậu đừng vào, đứng chờ ở ngoài này đi!” Thiệu Hàn Việt chỉ mấy hàng quán bên cạnh Lâm trang: “Ở ngoài này có nhiều quán ăn vặt lắm, quán Oden[1] bên phải cũng được, nếu thấy chán thì vào đó ăn nhé!”
Phó Kim Hủ ngoái đầu nhìn sang: “Cậu đến đây không phải đánh nhau chứ?”
Thiệu Hàn Việt cốc nhẹ trán cô: “Có phải tôi không đi đánh nhau cậu mới cổ vũ phải không?”
“Nào có…”
“Qua bên kia ngồi đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ừm.”
Thiệu Hàn Việt dặn dò xong thì đi lên, Phó Kim Hủ nhìn theo tới khi bóng dáng cậu khuất sau lối rẽ mới đeo ba-lô lên đi ra ngoài.
Đi về hướng dãy hàng quán ăn vặt, cô đến quán Oden mà Thiệu Hàn Việt đã nói.
“Cô bé, cháu muốn ăn gì?” Chủ quán Oden là một ông chú có dáng người vạm vỡ nhưng ăn nói rất nhẹ nhàng.
Phó Kim Hủ ngồi lên cái ghế chân cao: “Có món nào ngon ạ?”
“Ha ha, nếu hỏi chú thì đương nhiên cái nào cũng ngon rồi.”
Phó Kim Hủ cười xấu hổ: “Vâng, chú thấy món nào ngon nhất thì lấy cho cháu ba xiên ạ!”
“OK.”
Bình thường Lâm trang có rất nhiều học sinh tới nhưng hầu hết đều là học sinh của THPT Mười Ba. Có điều hôm nay là Chủ nhật nên hơi vắng.
Phó Kim Hủ ăn xong ba xiên thịt tiếp tục ngồi đợi, song Thiệu Hàn Việt vẫn chưa ra. Càng chờ đợi càng chán, thế là cô bèn lấy sổ chép từ đơn trong cặp ra xem lại.
“Cô bé, cháu học trường nào vậy?” Chủ quán Oden nhàn rỗi hỏi cô.
Phó Kim Hủ ngước mắt lên, trả lời: “Gia Anh ạ!”
“Gia Anh à, Gia Anh tốt Gia Anh tốt lắm, chú nhìn là đã biết cháu không giống đám học sinh trong trường THPT Mười Ba này mà!”
Phó Kim Hủ thoáng ngạc nhiên: “Chú đoán ra được ạ?”
Cô không mặc đồng phục mà.
“Ha ha, tất nhiên rồi, bởi vì cháu ngồi đây một lúc mà lại còn giở sách ra xem… Chú bán ở đây bao nhiêu năm cũng chưa thấy cảnh này bao giờ.” Chủ quán đáp: “Con người mà, dễ bị môi trường ảnh hưởng lắm, trường thế nào thì học sinh thế ấy!”
Phó Kim Hủ chỉ cười, không đáp.
Chuyện này cô không thể gật bừa, dù sao mỗi nơi mỗi người mỗi cảnh, có người này người nọ, cũng sẽ có những người cố gắng.
“Cô bé, có ăn thêm không?”
“Không ạ, cháu cũng hơi no rồi!” Phó Kim Hủ lại tiếp lời: “Chú ơi, Oden nhà chú ngon lắm!”
“Hahaaa, tất nhiên rồi.”
“Chú ơi, cho cháu năm xiên.” Bên cạnh vang lên giọng nam, có khách nữa đến.
Phó Kim Hủ quan sát chủ quán chào hỏi khách rồi lại tiếp tục học từ mới.
Tiếng chủ quán vang lên: “Nhóc con, lâu lắm rồi không thấy đến.”
“Đợt vừa rồi cháu bận chút việc.”
“Làm sao? Đánh nhau à, hay là bị thương?”
“Chú nói gì thế, cháu bị thương làm sao được!”
“Vâng vâng vâng, chú thì lợi hại rồi… Đây!”
Bạn nam nhận đồ ăn rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Phó Kim Hủ, ăn được mấy phút thì cậu ta gọi điện thoại: “Chúng mày có nhanh lên không hả, tao đây ngồi ăn cả tiếng rồi đây này!!!”
Phó Kim Hủ: “…”
“Mẹ nó! Tạm biệt gì mà lắm thế… Cái gì? Thật hay giả? Trị hắn đi!”
Người bên cạnh kích động đến nỗi ném xiên thịt vào trong cái bát trước mặt làm nước canh văng ra tung tóe! Phó Kim Hủ ở gần đó nên bị bắn nước vào tay đang cầm vở.
“Á…” Nước canh nóng làm cô giật mình kêu lên.
“Đậu má nó!” Hình như người bên cạnh cũng nhìn thấy, vì vậy cậu ta vừa nói chuyện điện thoại vừa tìm khăn giấy: “Không nói nữa không nói nữa, chúng mày nhanh lên… Tao phải cúp máy đây.”
“Này, cầm lấy cầm lấy!” Người kia nhét khăn giấy cho Phó Kim Hủ.
“Thiên Hòa, cháu làm vở của người ta ướt hết rồi kìa, lau không hết đâu.” Chủ quán chép miệng, quan tâm hỏi han: “Cô bé, cháu có bị bỏng không?”
Bành Thiên Hòa không quan tâm lắm: “Cháu không cố ý mà, ai bảo ngồi đây ôn bài! Chuyện cười à?”
Vừa dứt lời cô gái trước mặt lập tức ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đen long lanh như mắt nai không biết có phải bị bỏng hay không mà đo đỏ. Thế mà bây giờ cô trông rất tươi tắn, vẻ mộc mạc trắng trẻo lại càng tăng thêm phần xinh xắn hoạt bát.
Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá!
Tay cầm khăn giấy của Bành Thiên Hòa dịch chuyển, mắt nhìn thắng lên: “Ê, cậu bị bỏng hả?”
Phó Kim Hủ thầm nghĩ hỏi thừa à.
Cô nhận lấy khăn giấy, cẩn thận lau vở: “Vẫn ổn!”
“Ê, cậu cũng lau tay đi!” Bành Thiên Hòa nói: “À không không, rửa qua với nước là được, cậu qua đây đi!”
Nói xong thì đưa tay kéo cô, Phó Kim Hủ bị bất ngờ, lảo đảo người ngã xuống ghế: “Ê…”
“Bên này có vòi nước, nhanh lên, để lâu sẽ bị rộp đó!”
“Tớ, tớ không cần…”
“Thế không được đâu.”
“Tớ, không phải… Cậu, cậu buông ra!” Phó Kim Hủ hất mạnh tay ra bằng hết sức mình, cuối cùng mới rút được ra: “Cậu đang túm tay tôi đó!”
Bành Thiên Hòa thốt à lên, ngoảnh lại thì thấy cô gái mặt mũi đỏ bừng.
“…”
“… Tôi có thể tự làm được.”
Bành Thiên Hòa nhìn chằm chặp gương mặt trắng trẻo hồng hào của cô, lòng bàn tay vẫn còn lưu độ ấm. Cậu chàng ngẩn người một lúc lâu, không hiểu sao có cảm giác mặt nóng bừng: “A, a, vậy, vậy cậu xử lý đi.”
Phó Kim Hủ nhìn cậu ta, không nói chuyện mà đi thẳng đến chỗ vòi nước.
Phó Kim Hủ rửa xong quay lại, người kia vẫn ngồi đó.
“À, cậu không sao chứ?”
Phó Kim Hủ cúi đầu thu dọn sách: “Không sao.”
“Vừa rồi do tớ không cẩn thận, xin lỗi nhé!” Bành Thiên Hòa nhìn cô vài lần: “Rất xin lỗi.”
“Không sao.”
“Thế này đi, tớ đền tội với cậu, cậu muốn ăn gì tớ sẽ trả tiền.”
Phó Kim Hủ lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Không được, tớ không thích thiếu nợ người khác! Chú ơi, cho cậu ấy một phần khác đi ạ!”
Phó Kim Hủ từ chối: “Không…”
“Làm sao vậy? Cậu không thật lòng muốn nhận lời xin lỗi của tớ à?”
Phó Kim Hủ nhìn tên con trai mạnh mẽ trước mặt mà hết cách, cười: “Không phải.”
“Không có thì cậu ăn đi, cho tớ chút mặt mũi.”
Một phút sau, Phó Kim Hủ nhìn Oden bày trước mặt, lại ngước mắt đánh giá chàng trai vài lần.
Chàng trai cạo trọc đầu, trên đỉnh đầu còn có vạch vạch chéo bụi bặm. Dáng vẻ khá ưa nhìn chỉ là hơi dữ dằn, nhưng mà… Cậu ta biết xin lỗi vậy chắc không phải người xấu.
“Ăn tự nhiên nhé!”
Ánh mắt lấp lánh của chàng trai cứ nhìn mình chăm chăm khiến Phó Kim Hủ chỉ biết đồng ý ăn một miếng.
Thế là cậu con trai cười hài lòng: “Cậu tên là gì? Trường chúng ta, à không… Tớ hình như chưa từng gặp cậu.”
Phó Kim Hủ đang định trả lời, đúng lúc này nghe thấy một giọng nam la lên từ xa: “Anh Thiên ơi, ở đây!”
Phó Kim Hủ vô thức ngoảnh ra nhìn, vừa thấy đã choáng váng.
Tóc Đỏ???
Đây không phải là tên tóc đỏ mà Thiệu Hàn Việt đụng phải trong ngõ nhỏ ư?
“Anh Thiên, thế nào, người em đều gọi tới rồi.” Tóc Đỏ tiến lên: “Thằng Thiệu Hàn Việt chắc chắn vẫn ở trong đó.”
“Con mẹ nó chứ, làm sao biết! Tốc độ của mày có thể chậm hơn không! Tao đây ngồi đến mông sắp…” Bành Thiên Hòa đang nổi giận đùng đùng bỗng nhiên khựng lại, sực nhớ ra gì đó liền quay sang nhìn Phó Kim Hủ thái độ dịu hẳn: “Đươc rồi được rồi, cử người vào xem nó có còn trong đấy không!”
“Ơ, vâng… Sao…” Tóc Đỏ nhìn người bên cạnh Bành Thiên Hoà mà ngẩn ngơ: “Ớ, đây là…”
Phó Kim Hủ đờ người, cúi đầu chăm chú ăn.
Bành Thiên Hòa bực bội: “Đây cái gì, còn không đi đi?”
“Không phải, cô gái này là bạn gái Thiệu Hàn Việt mà?”
Phó Kim Hủ chối ngay tức thì: “Không phải!”
Bành Thiên Hòa rướn cao giọng: “Cái gì?”
Tóc Đỏ quan sát thật cẩn thật: “Phải mà, chính là cậu ta. Anh Thiên còn nhớ lần trước em gặp phải Thiệu Hàn Việt không, lần đó em với các anh em bị đánh bầm dập là vì cô gái này.”
Phó Kim Hủ sững sờ: “Cậu đừng nói lung tung, lần trước rõ ràng là các cậu gây sự trước!”
Tóc Đỏ không quan tâm: “Anh Thiên ơi, quá đúng lúc! Bắt cô nàng này uy hiếp thằng Thiệu Hàn Việt đi, để xem nó có sợ không?”
Bành Thiên Hòa khó tin nhìn Phó Kim Hủ: “Cậu là học sinh của Gia Anh à? Bạn gái Thiệu Hàn Việt à?”
“Tôi là học sinh Gia Anh, nhưng không phải là bạn gái cậu ta.” Phó Kim Hủ bực bội trả lời: “Đại ca à, tôi với cậu ta chỉ là bạn hết sức bình thường…”
“Không cần biết các người là quan hệ gì, cứ bắt đi đã. Anh Thiên nói gì đi, đừng từ bỏ cơ hội tốt thế này.”
Bành Thiên Hòa trầm ngâm.
Phó Kim Hủ: “Người anh em, cậu nghe tôi nói đã…” …”
Tóc Đỏ chêm lời: “Anh Thiên ơi, đừng nghĩ nữa! Mau lên đi anh, lát nữa mà thằng Việt ra thì không hay đâu.”
Bành Thiên Hòa nhìn Phó Kim Hủ bằng ánh mắt phức tạp: “Đi… Cứ thế trước đã.”
“Vâng.” Tóc Đỏ hào hứng đặt tay lên vai Phó Kim Hủ: “Cậu qua đây… Á! Anh Thiên, sao lại đánh em?”
“Con mẹ nó, tay mày để bạy bạ đâu đấy! Cút sang một bên!” Quát xong rồi nhìn sang Phó Kim Hủ, Bành Thiên Hòa dịu sắc mặt: “Cậu đi theo tớ, khụ, yên tâm, đợi Thiệu Hàn Việt đến sẽ cho cậu đi.”
Phó Kim Hủ chửi thầm trong lòng, lý lẽ quái quỷ gì vậy! Nằm không trúng đạn à!
“Ờ mà… cậu chưa ăn hết kìa!” Bành Thiên Hòa thấy cô không lên tiếng bèn cầm cặp sách và Oden giúp cô: “Tớ cầm giúp cậu, cậu vừa đi vừa ăn.”
Phó Kim Hủ: “…”
Tóc Đỏ trố mắt: “???”
Đại ca ơi, anh ân cần thế làm gì vậy? Hiện tại là “bắt cóc con tin” mà!
**
Thiệu Hàn Việt giải quyết chuyện cho Lệ Dương Vinh xong, rời khỏi khuôn viên Lâm trang đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Lệ Dương Vinh xuýt xoa: “Mẹ ơi, mày gây sự ở đâu không gây lại gây ở trong Lâm trang, tao không biết là bọn đó không dễ chơi thế mà… Công phu sư tử ngoạm, mẹ nó.”
Người bị chửi là bạn của Lệ Dương Vinh, hôm nay lúc đánh cược đã đánh nhau, không chỉ làm bị thương người khác mà còn đập vỡ nhiều đồ vật. Gần đây Lệ Dương Vinh nghèo đến mức không có nổi vài trăm đồng, không giúp giải quyết được, cho nên đành phải nhờ Thiệu Hàn Việt.
“Xin lỗi…”
“Cút nhanh nhanh đi, còn có lần sau đừng hòng gọi tao.” Lệ Dương Vinh đá văng người.
Cậu chàng không để ý đến cậu ta nữa, khoác vai bá cổ Thiệu Hàn Việt: “Mày không có một xu dính túi mà đi được à?”
Thiệu Hàn Việt thấy đây là điều bình thường: “Tiền ở chỗ cô bạn cùng bàn, tao lấy đâu ra.”
Lệ Dương Vinh cười toe toét: “Vừa nãy mày có bảo Hủ Hủ đến rồi mà sao không đưa vào?”
“Chuyện rắc rối này kéo cô nàng làm gì, để cô ấy ngồi ở ngoài ăn cái gì đó rồi.”
“Ồ, thế cơ à?”
Thiệu Hàn Việt vừa nói chuyện vừa quan sát mấy cửa hàng ăn vặt, nhưng mà, không thấy bóng dáng Phó Kim Hủ đâu.
“Chạy đâu rồi nhỉ?”
Lệ Dương Vinh ngạc nhiên: “Hả? Không ở đó à, hay là về trước rồi?”
Thiệu Hàn Việt nhăn mặt.
Đúng lúc này, di động trong túi vang lên, Thiệu Hàn Việt lấy ra xem, là Phó Kim Hủ.
“Bảo cậu chờ mà lại chạy đi đâu vậy…”
“Ê Thiệu Hàn Việt! Bọn tao ở trong khu rừng phía sau công viên chờ mày, chỉ được đến một mình! Nếu mày không dám hoặc mang theo người khác, bọn tao sẽ giết chết bạn gái mày!”
Là giọng của tên Tóc Đỏ? Tại sao điện thoại của Phó Kim Hủ lại ở trong tay tên đó?
Tim Thiệu Hàn Việt thắt lại, đang định nói thì nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, cơn giận bùng phát:
“Là bạn học, bạn gái cái gì!”
“Không phải… Anh Thiên, cô ta là bạn gái.”
“Cô ấy nói là bạn cùng lớp, mày nghe không hiểu à?”
“… Anh Thiên ơi, hiện tại cái đó không quan trọng.”
“Rất quan trọng! Làm người phải cẩn thận, mày biết không hả!”
“…”
Tút tút tút…
Cuộc gọi bị ngắt.
Thiệu Hàn Việt mắng nhỏ một câu: “Đến công viên!”
Lệ Dương Vinh thấy Thiệu Hàn Việt đột nhiên sầm mặt, giật mình hỏi: “Hả? Sao thế?!”
“Túi tiền bị chúng nó cướp đi rồi!”
“Hả?”
_____________
Chú thích
[1] Một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.
Hết chương 15