Phó Kim Hủ hết cách với hai người này, họ với Bành Thiên Hòa vốn không ưa gì nhau, cho nên ra sức giày vò đồ của cậu ta.
Dạo này cô không hề gặp Bành Thiên Hòa. Cậu ta là người như thế nào hay cậu ta muốn làm gì cô cũng không thể hiểu được.
Thôi quên đi, chuyện này không quan trọng… Thiệu Hàn Việt nói không sai, việc học mới quan trọng.
Cùng lắm thì lần sau nếu gặp lại Bành Thiên Hòa sẽ trả lại tiền mua gối ôm cho cậu ta, coi như là không nợ nần gì nhau nữa.
“Trước khi vào học thầy muốn thông báo thay đổi lịch học. Ngày mai là thứ Bảy, vì vậy Nhà trường quyết định giờ tự học tối nay sẽ kiểm tra đồng phục, đầu giờ sáng thứ Hai cũng sẽ kiểm tra.” Đầu giờ Toán, thầy Lưu đứng trên bục giảng nói.
Phó Kim Hủ vẫn biết trường có đội cờ đỏ, mà nhiệm vụ của đội cờ đỏ rất nhiều, ví dụ như đứng trước cổng trường kiểm tra đồng phục học sinh vào mỗi buổi sáng trước giờ truy bài buổi sáng và sau giờ tự học buổi tối, các quy định về kiểu tóc cùng nhiều thứ khác. Ngoài ra, việc kiểm tra giờ truy bài của các lớp là công việc phải luôn cố gắng làm nhưng không hề được cảm ơn.
Đặc biệt là buổi sáng bình thường đã phải dậy sớm, nhưng các bạn cờ đỏ còn phải dậy sớm hơn. Cũng may cứ mỗi tuần mỗi lớp sẽ thay nhau làm việc này.
Tiết tự học thứ hai của buổi tối, Phó Kim Hủ cầm thời khóa biểu trên tay.
“Bọn mình phải xếp hàng vào thứ Hai.” Phó Kim Hủ nói với Thiệu Hàn Việt, người bên cạnh ồ một tiếng, cầm bút giải bài tập Toán cho cô.
“Cậu dậy sớm được không?” Phó Kim Hủ lại hỏi.
Tay Thiệu Hàn Việt đang cầm bút bỗng khựng lại, tại sao cậu phải dậy sớm?
“Lần trước tớ thấy trước cổng trường, các bạn đeo băng tay màu đỏ đứng xếp hàng, nhìn như đang đón khách vậy.” Phó Kim Hủ cười nói: “Tớ còn đang nghĩ nếu tới lượt lớp mình thì sẽ thế nào, không ngờ lại đến sớm thế này… Thứ Hai tôi không ở nhà cậu, cậu nhớ dậy sớm đó.”
“Không dậy nổi.”
Mỗi lần tới lúc phải đi xếp hàng, như hồi lớp mười, cậu và đám Lệ Dương Vinh toàn để người khác làm giúp. Bắt cậu dây sớm đi “đón khách” là chuyện không thể nào.
“Không dậy nổi? Hay là tớ sẽ gọi điện cho cậu?”
Thiệu Hàn Việt nghiêng đầu nhìn cô, đây là cái gì…
“Nếu tớ gọi rồi mà cậu vẫn không dậy nổi, thì lúc cậu bị thầy mắng đừng có trách đó.”
“Này.” Thiệu Hàn Việt trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Vậy cậu gọi nhiều lần đi.”
“Hả?”
“Gọi nhiều cuộc.”
“Được được, nhưng cậu phải nghe điện thoại đó.’
Thiệu Hàn Việt nhìn cô: “Được.”
Đồng ý xong Thiệu Hàn Việt lại tiếp tục làm bài tập, làm một lúc, bỗng sững người.
Cậu vậy mà lại đồng ý dậy sớm đi “đón chào khách”???
***
Chủ nhật hôm đó Điền Thục Hoa mới về nhà, cho nên Phó Kim Hủ lại ở nhà họ Thiệu thêm một ngày.
Ngày thứ Bảy của cô vẫn như bao ngày khác, không làm bài tập cũng đọc sách, còn Thiệu Hàn Việt ngủ đến giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong thì ngồi ở phòng khách chơi game.
“Thiệu Hàn Việt.” Phó Kim Hủ đi ra khỏi phòng, đứng ở cầu thang gọi cậu.
Thiệu Hàn Việt vẫn tiếp tục chơi, ừ một tiếng.
“Cậu không làm bài tập à?”
“Rồi.”
Phó Kim Hủ len lén lườm cậu, tin được không?
“Làm rồi, vậy câu thứ hai trong đề Vật lý giải như thế nào?”
Thiệu Hàn Việt dừng lại: “Không nhớ, lát nữa sẽ đưa cho cậu.”
“Hả?” Phó Kim Hủ từ cầu thang đi xuống. “Nhưng mà đề Vật lý lần này toàn là câu hỏi trắc nghiệm mà?”
Thiệu Hàn Việt: “…”
Phó Kim Hủ cầm bài tập xuống phòng khách: “Cậu cầm lấy đi, hôm nay ít nhất phải làm được một nửa.”
“Sao cậu dám làm vậy với tôi?”
“Ai bảo cậu nói dối.”
Thiệu Hàn Việt thả điện thoại xuống ngoảnh lại nhìn cô.
Phó Kim Hủ giật thót nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Mau, nhanh lên nào.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô chằm chặp một lúc, ngay lúc Phó Kim Hủ cảm thấy mình không giả vờ được nữa, cậu bèn đứng dậy.
“Phiền phức.”
Hôm nay là thứ Bảy, sáng sớm Đường Nhân đã đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Nhà chỉ còn hai người bọn họ và bác Chu giúp việc.
Bác Chu thấy Thiệu Hàn Việt hôm nay lại ngồi làm bài tập trong phòng khách thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thế là bác vội vàng xuống bếp nấu món ngon cho hai người, dùng trái cây làm các món tráng miệng, đều là những món mà họ thích.
Mà Phó Kim Hủ học bài cùng Thiệu Hàn Việt mới sâu sắc cảm nhận được thế nào là trời sinh thông minh, thế nào là cố gắng chăm chỉ.
So với cô, khả năng tiếp thu của Thiệu Hàn Việt nhanh hơn nhiều, cậu ấy chỉ cần đọc sơ qua rồi làm thêm một ít bài tập là có thể hiểu toàn toàn, mà hiểu rất sâu sắc, không phải là kiểu hiểu đâu quên đó.
Cả tiếng Anh…
Cô cứ nghĩ cậu ấy chẳng bao giờ chịu học trong giờ tiếng Anh, chẳng bao giờ thi trên điểm trung bình. Nhưng sau khi thấy cậu làm bài thì nghe mười câu đúng cả mười thì cô mới biết, vỗ dĩ từ bé cậu đã được học tiếng Anh, căn bản không cần học trên lớp.
Hận.
“Cậu lo làm bài của mình đi, nhìn bài tớ làm gì!” Phó Kim Hủ vừa làm bài tập vừa phát hiện người kia không ngừng nhìn bài của mình, hơn nữa có vừa nhìn vừa chép, câu trả lời của cậu và cô giống nhau y chang.
“Không cho chép bài!” Phó Kim Hủ che đáp án.
“Chép một chút sẽ chết chắc?”
“Không.”
“Vậy thì bỏ tay ra.”
“Nhưng tôi không cho cậu chép.” Phó Kim Hủ tức giận: “Cậu nói dễ lắm mà, sao không tự làm đi?”
Thiệu Hàn Việt uể oải dựa người về phía sau: “Tôi không biết làm.”
“Xùy.”
“Thật sự không biết.”
“Không biết có thể hỏi tớ!”
Thiệu Hàn Việt ừ một tiếng, chỉ vào bài thi hỏi: “Câu này chọn đáp án nào?”
“…”
Hai người nhìn nhau, Phó Kim Hủ trợn mắt nhìn cậu, cảm thấy tức không thở được: “Chọn C! Không phải tất cả đều chọn C!”
Nói xong, thở hồng hộc quay người trở lại.
Thiệu Hàn Việt nhìn gò má của cô, buồn cười, sau đó cứ cười mãi không dứt. Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm thấy chọc Phó Kim Hủ tức giận quả thật rất vui.
Cô quay sang thấy Thiệu Hàn Việt rung chân, cười run cả người.
Thật sự mà nói, cô chưa bao giờ thấy cảnh này.
Chàng trai luôn luôn lạnh lùng, xung quanh luôn tỏa ra cảm giác muốn đánh người. Quen cậu ấy lâu như vậy, cho tới đây giờ đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười thoải mái như vậy.
Phó Kim Hủ ngây người: “Không làm được bài nên vui như vậy à…”
Thiệu Hàn Việt cố nhịn, nhưng gương mặt vẫn còn ý cười: “Không, chỉ là, lúc cậu tức giận nhìn rất giống…”
Phó Kim Hủ cảnh giác: “Giống cái gì?”
“Cá nóc.”
“?”
“Muốn tôi đưa hình cho cậu coi không?”
“Cút!!!”
“Ha ha ha ha…”
Ồn ào một trận, Phó Kim Hủ sầm mặt làm bài tập, Thiệu Hàn Việt vui vẻ chọn câu C.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, Phó Kim Hủ tưởng Đường Nhân quay về, không ngời lúc ngẩng đầu nhìn, lại thấy hai người.
Một người là Đường Nhân, người đàn ông đi bên cạnh cô không biết là ai.
Nhưng Phó Kim Hủ nhìn vẻ ngoài người đàn ông có thể đoán được bảy tám phần. Bởi vì nhìn khá giống Thiệu Hàn Việt, nhất là ánh mắt đó, cặp mắt đào hoa điển hình, đuôi mắt hơi cong lên, đầy tình ý.
Kết hợp với tuổi tác, người này chắc là bố của Thiệu Hàn Việt, Thiệu Hưng Trình.
“Cô đã về rồi ạ.” Phó Kim Hủ đứng dậy.
Đường Nhân nhìn cô mỉm cười gật đầu, sau đó giới thiệu. “Đây là con gái của bạn em. Hủ Hủ, đây là bố của Hàn Việt.”
Phó Kim Hủ vội vàng cúi đầu: “Chào chú.”
Thiệu Hưng Trình cũng nhìn cô cười, nhẹ nhàng hỏi: “Chào cháu, hai đứa đang làm bài tập à?”
“Dạ.”
“Chăm quá!”
Phó Kim Hủ ngượng ngùng, theo bản năng nhìn về Thiệu Hàn Việt, nhưng chỉ một cái nhìn này liền ngây người.
Vừa mới lúc trước gương mặt Thiệu Hàn Việt còn đầy ý cười giờ lại giống như đi vào hầm băng vậy, ánh mắt lạnh lùng chán ghét, cả người đều tỏ vẻ không quen không biết.
“Hàn Việt, nghe mẹ con nói thành tích của con nay tốt hơn trước.” Thiệu Hưng Trình ngồi xuống ghế sa lon.
“Cũng được.”
“Vậy thì tốt.”
“…”
“… …”
Một phút yên lặng, Phó Kim Hủ có thể cảm giác được bầu không khí lúng tung xung quanh.
Đúng cô đang suy nghĩ có nên mượn cớ về phòng hay không, thì Đường Nhân ngồi một bên nói: “Anh không phải có chuyện muốn nói với em sao, về phòng đi.”
Thiệu Hưng Trình nhìn Thiệu Hàn Việt muốn nói lại thôi, rốt cuột cũng không nói gì.
“Được, đi thôi.”
Đường Nhân và Thiệu Hưng Trình lần lượt đi lên gác, Phó Kim Hủ âm thầm thở phào. Lúc trước cô cảm thấy Thiệu Hàn Việt có thái độ không tốt với Đường Nhân, nhưng so với bây giờ cậu quả thực rất ghét bố mình!
Quan hệ gia đình thật kỳ lạ.
“Cậu muốn đi đâu?” Phó Kim Hủ thấy Thiệu Hàn Việt đứng dậy.
“Ra ngoài.”
“Để làm gì…”
“Chơi bóng.”
Phó Kim Hủ bối rối: “Bây giờ á?”
“Ừ.” Thiệu Hàn Việt dừng bước ngoảnh lại nhìn cô: “Cậu đi cùng tôi đi.”
Phó Kim Hủ: “Nhưng tớ không biết chơi.”
“Vậy thì ngồi xem.”
“…”
Thiệu Hàn Việt giở giọng châm chọc: “Sao nào, hay cậu muốn ở đây nói chuyện với bố tôi?”
Phó Kim Hủ lập tức lắc đầu: “Tớ đi.”
Cơ sở hạ tầng của khu biệt thự này rất tốt, cách nhà không xa có một sân bóng, chẳng qua là giờ này không có ai ở đây.
Mấy phút sau, Phó Kim Hủ ngồi trên một khán đài nhỏ, nhìn Thiệu Hàn Việt ở dưới sân không ngừng đưa bóng vào rổ.
Cô nhìn bộ dáng nghiêm túc chơi bóng rổ của Thiệu Hàn Việt, cũng biết được cậu đang khó chịu trong lòng. Nhưng cô không hỏi, cô chỉ nghĩ chắc là có liên quan tới chuyện của bố cậu.
Cô vẫn cảm thấy cậu ấy cái gì cũng có, nhưng bây giờ ngẫm lại… Con trời thì cũng có thể giống cô, không thân thiết với người trong nhà, cũng là một kiểu bất hạnh.
Cô đột nhiên cảm thấy, cô có thể hiểu được Thiệu Hàn Việt.
“Phó Kim Hủ, mau nhặt bóng.”
Đang suy nghĩ miên man, bị giọng của Thiệu Hàn Việt làm cho bừng tỉnh, Phó Kim Hủ ngước mắt, thấy quả bóng rổ đang lăn đến bên chân của cô.
“Ồ, được.”
Phó Kim Hủ không đá, cô cầm bóng lên, rồi vừa đập xuống đất vừa đi qua.
Thiệu Hàn Việt nhìn dáng vẻ lóng ngóng của cậu, cười nhạo nói: “Cậu cũng biết chơi.”
“Sao không, lúc thi chuyển cấp, môn thể dục tôi chọn là bóng rổ đó.”
Để chứng minh cho lời mình nói, Phó Kim Hủ nhắm về phía rổ, làm tư thế ném về phía rổ
…
Bóng vòng trên không, chưa tới rổ thì đã rơi xuống đất.
“…”
Phó Kim Hủ quay đầu nhìn Thiệu Hàn Việt, mỉm cười: “Đây là sự cố, cho tớ thêm một cơ hội đi.”
Thiệu Hàn Việt nhíu mày: “Cậu chơi tiếp đi.”
Phó Kim Hủ chạy tới nhặt bóng, lần này tập trung cao độ, cố hét sức ném lên.
Bóng lại đụng trúng thành rổ, nhưng… vẫn không vào được.
Thiệu Hàn Việt: “Cậu thật sự nghiêm túc à? Thầy châm chước cho cậu qua đúng không?”
“Còn lâu, lúc ấy tớ còn bị trừ điểm đó.”
Thiệu Hàn Việt nhìn tư thế chuẩn bị của cô, bước lên cầm bóng: “Bị trừ điểm, còn đắc ý khoe như vậy.”
Phó Kim Hủ liếc cậu.
“Lúc ném bóng cậu phải chú ý đến các ngón tay, lòng bàn tay không được chạm vào bóng.” Thiệu Hàn Việt đứng bên cạnh cô thực hiện động tác: “Hai cánh tay tạo thành hình chữ V, không được chặn tầm nhìn. Mắt nhìn về phía rổ, phải nhắm thật chính xác.”
“Ừ.”
“Thử đi.”
Phó Kim Hủ cầm lấy bóng, làm lại tư thế chuẩn bị.
“Tay cong rồi.” Thiệu Hàn Việt không nhìn nổi, tiến lên chỉnh lại cánh tay cô. “Khuỷu tay phải, cổ tay và vai phải tạo thành một góc chín mươi độ… Đúng rồi, thả lỏng đi.”
Tay Phó Kim Hủ đã bắt đầu tê rần: “Cái gì cũng phải tính toán chính xác như vậy sao…”
“Tư thế tiêu chuẩn mà thôi.”
Phó Kim Hủ ừ, híp mắt, nhắm ngay khung bóng rổ, ném một cái!
Bóng bay lên, Phó Kim Hủ theo quán tính lùi ra sau mấy bước. Thiệu Hàn Việt liếc thấy cô lùi về sau theo bản năng đỡ cô…
“Vào!” Bóng rơi vào rổ một cách hoàn mỹ, Phó Kim Hủ vô cùng vui mừng, đắc ý nhìn về phía Thiệu Hàn Việt: “Thấy chưa, vào rồi!”
“Ừ.”
Lúc này vì đề phòng cô ngã về phía sau nên cậu đưa tay đỡ sau lưng cô, bây giờ cô đang quay đầu lại nhìn cậu, lại giống như cậu đang ôm cô vào trong ngực. Thiệu Hàn Việt sững người, bàn tay đặt sau lưng cô từ từ nắm chặt lại.
“Xem ra cậu đã nói đúng, tớ muốn chơi nữa.” Phó Kim Hủ chạy tới nhặt bóng.
Mùi hương thoang thoảng lướt qua mũi, cậu biết đây là mùi trên người cô, vì bình thường lúc còn trong phòng học khi cô đến gần là cậu lại ngửi thấy mùi này.
“Ê, hay là chúng ta đấu với nhau đi.” Phó Kim Hủ đứng cách đó không xa, lớn tiếng nói.
Thiệu Hàn Việt nhìn bộ dáng không biết tự lượng sức mình của cô, đột nhiên cảm thấy hôm nay cũng không phải tệ lắm.
“Thi thì thi, tôi chỉ sợ cậu thua tới chết thôi.”
Hết chương 26