Sau khi đánh bại từng đội thi, cuối cùng Carne sẽ phân thắng bại với đại học S.
“Tiếp theo sẽ là trận PK cuối cùng giữa đội đại học S và đội Carne. Bây giờ chúng ta có thể thấy hai đội đã trở về vị trí xuất phát…”
Có rất nhiều khán giả và phương tiện truyền thông theo dõi cuộc thi. Vì là cuộc thi robot mini nên trận đấu sẽ được phóng to lên màn hình lớn phía trên sân khấu.
Lúc này, người dẫn chương trình đang giới thiệu từng thành viên của cả hai bên.
“Carne là nhà vô địch mùa giải trước. Chúng ta có thể thấy rằng, tuyển thủ chính David của bọn họ năm ngoái vẫn có mặt trong đội hình năm nay. Thực lực của David…”
Khi MC giới thiệu đến một thành viên trong đội, camera sẽ quay đến người đó,và hình ảnh phòng lớn có thể nhìn rõ từng biểu cảm của người đó sẽ xuất hiện trên màn hình lớn. “Chúng ta cùng xem bên phía đại học S nào, trong năm tuyển thủ của đại học S thì có bốn tuyển thủ là người cũ, một thành viên mới gia nhập đội của họ năm nay là Thiệu Hàn Việt…”
Ngay sau khi cái tên được đọc lên, khán đài liền vang lên tiếng hét chói tai.
MC dừng lại một chút, nói đùa: “Xem ra bạn Thiệu Hàn Việt của chúng ta có rất nhiều người hâm mộ. Quả thật vậy, một anh chàng đẹp trai. Dĩ nhiên, bạn Thiệu Hàn Việt của chúng ta không chỉ đẹp trai, mà còn là Thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh Z năm ngoái. Bây giờ đang là sinh viên năm nhất. Nhìn vào các trận đấu từ hôm qua đến hôm nay thì thấy, bạn Thiệu Hàn Việt đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước… ”
Phó Kim Hủ ngồi trên khán đài, ngước mắt lên nhìn Thiệu Hàn Việt trên màn hình lớn. Dưới ống kính, anh trông có vẻ lạnh lùng và nghiêm cẩn, rõ ràng là dáng vẻ không tùy tiện nói cười, nhưng lại khiến tim người khác đập mạnh.
Hiện giờ mọi người đều đang dõi theo anh, tất cả máy quay đều hướng về phía anh, nhưng anh vẫn luôn không quan tâm đến bên ngoài, lúc thì cúi người xuống điều chỉnh lại robot, lúc thì nói chuyện với đồng đội của mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì khác.
“Được rồi, trận đấu của chúng ta chính thức bắt đầu rồi!”
Trong quá trình robot mini tham gia thi đấu bóng đá, không thể có bất kỳ hành động điều khiển thủ công hoặc điều khiển từ xa nào, nên ngay khi MC ra hiệu lệnh, tuyển thủ của cả hai đội nhanh chóng rút ra khỏi sân.
Trận đấu chính thức bắt đầu. Trên sân bóng nhỏ được thiết lập trên sân khấu, hai nhóm robot bắt đầu hành động.
Màn hình được cắt làm hai, một bên chiếu trận đấu trên sân, một bên chiếu hình ảnh ngẫu nhiên của tuyển thủ hai đội. Và mỗi khi màn hình hiện lên hình ảnh Thiệu Hàn Việt, hiện trường sẽ có một hồi tiếng hò hét vang lên.
Phó Kim Hủ nghe đến mơ hồ, từ khi nào có nhiều người biết Thiệu Hàn Việt như thế?
Từng đợt tiếng la hét liên tục vang lên không ngừng, tình hình trên sân đấu cũng ngày càng căng thẳng hơn. Carne thực sự là một đối thủ mạnh, các robot đã qua chỉnh sửa của Đại học S cũng không chiếm được ưu thế. Sau một cuộc cạnh tranh khốc liệt, điểm số hòa nhau.
MC: “Điểm số của chúng ta bây giờ là 3:3, trận chiến cuối cùng ——.”
Phó Kim Hủ nhìn vào điểm số, trong lòng cũng căng thẳng lên. Trên màn hình, nét mặt của hai đội cũng có phần nghiêm trọng.
“Giáo sư, thầy thấy chúng ta có thể thắng được không?” Phó Kim Hủ hỏi.
Giáo sư Tôn mím môi: “Không thể đoán định được, dường như công nghệ kỹ thuật của Carne cũng đã được nâng cấp không ít.”
Phó Kim Hủ nhìn về phía Thiệu Hàn Việt, anh đang đưa mắt quan sát tình huống trên sân bóng. Mặc dù nét mặt của anh không nghiêm trọng như những người khác, nhưng cũng không mang ý cười. Phó Kim Hủ vô thức nắm chặt tay, bắt đầu âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhất định phải thắng.
…
Trên sân thi đấu, các robot hừng hực khí thế tranh bóng, đúng lúc này, một robot của bên Đại học S bị robot của đối thủ chen cho lật ngang. Tim Phó Kim Hủ hẫng một nhịp, ngay cả Giáo sư Tôn cũng đứng bật dậy khỏi ghế của mình.
Toàn trường ồ lên.
5 đấu 4, trận đấu bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Ngay khi ban giám khảo đang thảo luận xem có nên đem robot bị lật kia của Đại học S xuống sửa chữa để nó có thể đứng lên một lần nữa không, thì một robot khác của Đại học S đã cướp được bóng, nhanh chóng truyền cho một robot khác, robot này cấp tốc vượt qua các robot khác của đội bạn, sau một đường cong hoàn mỹ, bất ngờ đá bóng vào khung thành của đối phương.
“Hả?” Phó Kim Hủ sửng sốt, đột nhiên thấy bảng điểm nhảy lên thành 4:3.
“What the fuck? What the fuck? What the fuck? Đã xảy ra chuyện gì?” Khán giả bên trên khán đài cũng bị bất ngờ.
“Vào rồiiiiii! Là Đại học S!”
“Robot số 3 thành tinh rồi, cứ sút bóng này quá phi lý rồi!”
“Trâu quá đi!”
“Không hổ là Đại học S, khâm phục!”
“Làm tôi sợ muốn chết, xém chút nữa tôi đã cho rằng chúng ta sẽ thua Mỹ rồi.”
“Thiệu Hàn Việt, cố lên!!!”
Chợt thăng chợt trầm, khiến người không kịp trở tay.
Tất cả mọi người đều cho rằng Đại học S đã rơi vào thế hạ phong, nhưng trên sân đấu lại bất ngờ xảy ra tình huống xoay ngược tình thế, Đại học S tạm thời vươn lên dẫn trước, giành được chiến thắng cuối cùng!
MC nhất thời chưa phản ứng kịp, toàn trường im lặng trong giây lát, chờ sau khi MC nhìn nắm rõ tình huống, anh ta nhanh chóng hét lớn vào micro: “4:3! Xin chúc mừng đội Đại học S!!!”
Nhất thời khán đài vang lên từng tràng pháo tay, Phó Kim Hủ sững sờ hồi lâu, sau đó cũng vỗ tay.
Cô từ từ đứng dậy, nhìn chàng trai được chiếu trên màn hình lớn, chậm rãi nở nụ cười.
Thắng rồi.
Quả đúng là Thiệu Hàn Việt.
Tiếp theo là trao giải, phỏng vấn… Phó Kim Hủ vốn muốn ngồi đợi ở chỗ ban đầu, nhưng Giáo sư Tôn nói sẽ đi tìm bọn họ, muốn dẫn cô theo.
Khi Phó Kim Hủ đến, vừa vặn đúng lúc phóng viên đang phỏng vấn Thiệu Hàn Việt. Thiệu Hàn Việt quay đầu sang, liền nhìn thấy cô đang đi về phía mình.
“Giáo sư.” Thiệu Hàn Việt chào Giáo sư Tôn trước.
Giáo sư Tôn vỗ vỗ vai anh, “Làm tốt lắm.”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười đáp lại.
Giáo sư Tôn: “Phần lõi bên trong và lập trình cho robot của chúng ta đều là công lao của em, lễ mừng chiến thắng tối nay phải chúc mừng em thật nhiều.”
“Dạ không, là công của tất cả mọi người.”
Giáo sư Tôn tán thưởng nhìn anh, “Được được, thấy qua gặp bọn họ trước.”
“Vâng.”
Giáo sư Tôn đi rồi, Phó Kim Hủ đập đập cánh tay Thiệu Hàn Việt: “Xin chúc mừng, bạn Thiệu.”
Thiệu Hàn Việt nhếch môi: “Ừ, cảm ơn, phần thưởng đâu?”
“Cúp lớn như vậy, tiền thưởng nhiều như vậy, anh còn muốn phần thưởng?”
Thiệu Hàn Việt: “Anh muốn phần thưởng của em.”
Phó Kim Hủ suy nghĩ một lúc, “Phần thưởng của em? Anh muốn gì.”
“Em.”
Phó Kim Hủ: “Có thể nghiêm túc tý không?”
Thiệu Hàn Việt vươn tay ôm cô vào trong lòng: “Ôm trước một cái đã, những thứ còn lại… Giữ lại đến tối thì hơn.”
Phó Kim Hủ dở khóc dở cười, trên sân đấu thì nghiêm túc chỉnh tề, vừa xuống sân đấu một cái là thay đổi ngay.
Tuy nhiên, cô thích như thế.
Phó Kim Hủ vươn tay vòng quanh eo anh: “Anh thật quá giỏi luôn.”
“Ừ.”
“Sao anh làm cái gì cũng giỏi hết vậy?”
“Ừ.”
“Em biết quán quân nhất định là Đại học S của chúng ta mà.”
“Ừ.”
“Sao cái gì anh cũng ừ vậy? Anh không thể khiêm tốn một chút sao? Sao lúc nãy anh không như thế trước mặt phóng viên đi?”
“Không thể.” Thiệu Hàn Việt nói, “Anh không cần phải giả vờ trước mặt em.”
Phó Kim Hủ phì cười: “Xí, kiêu ngạo!”
…
Trận đấu được phát sóng trực tiếp, nên ngay sau khi Đại học S giành được chiến thắng bên này, bên phía trường học cũng nhận được tin tức. Trong lúc nhất thời, trên diễn đàn trường tràn đầy các bài đăng về cuộc thi này.
[Hạng nhất! Hạng nhất! Trường chúng ta đã giành được chức vô địch của cuộc thi robot mini!]
[Đẹp trai quá!!! Thiệu Hàn Việt đẹp trai quá!!!]
[Hôm nay tôi có đến hiện trường. Khi màn hình lớn hiện lên hình ảnh Thiệu Hàn Việt, mọi người đều phát điên rồi. Rất nhiều người từ các trường khác đều đến nghe ngóng thông tin của trường Thiệu Hàn Việt trường chúng ta.]
[Năm nay trường chúng ta có một lượng lớn khán giả. Không biết là đến xem thi đấy hay là đến xem trai đẹp.]
[Có quan trọng không? Dẫu sao cũng đều là Đại học S của chúng ta.]
[Thật là buồn quá đi à, hoa đã có chủ rồi.]
…
Vốn đã có rất nhiều người hâm mộ Thiệu Hàn Việt ở trường, bây giờ thông qua cuộc thi, danh tiếng của anh đã lan tràn sang các trường khác. Có người đã tổng hợp các video liên quan đến Thiệu Hàn Việt trong suốt cuộc thi đăng lên mạng, mọi người điên cuồng chia sẻ (share) cho nhau.
Tuy nhiên, đương sự vẫn còn chưa biết điều đó.
Sau trận đấu, đội thi của Đại học S cùng nhau tham dự tiệc mừng chiến thắng. Trong bữa tiệc, Thiệu Hàn Việt đã uống rất nhiều rượu, nên sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Kim Hủ đã phải dìu anh về nhà.
“Đàn anh Lâm đúng là chân nhân bất lộ tướng, hóa ra anh ấy có thể uống nhiều như vậy.” Phó Kim Hủ đỡ Thiệu Hàn Việt vào thang máy, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
“Em thấy anh uống rất nhiều… Sao anh không từ chối bớt chứ?”
Thiệu Hàn Việt khoác tay lên vai cô: “Không phải vì có em ở đó sao?”
“Liên quan gì đến em?”
“Có thể đưa anh về nhà.”
Đinh ——
Thang máy mở ra, Phó Kim Hủ trừng anh, “Cửa mở.”
Thiệu Hàn Việt bị cái trừng mắt này của cô khiến cho trong lòng ngứa ngáy, cánh tay đang khoác sẵn trên vai cô đè nặng xuống. Phó Kim Hủ hết cả hồn, vô thức muốn trốn tránh, nhưng anh đã xoay người lên phía trước cô trước, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Hơi thở mang theo mùi cồn phả vào mặt cô, nóng bỏng, không cho phép từ chối.
“Cửa mở… Đừng…”
Thang máy của tòa nhà phải cà thẻ mới có thể lên được tầng trên, hơn nữa mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, cho nên, sẽ không có ai có thể xuất hiện ở đây được, nhưng ngay cả khi như vậy, Phó Kim Hủ vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng người đàn ông trước mặt này lại hoàn toàn không để ý đến nó, anh chặn môi của cô, giống như một người khát nước nhiều ngày, tham lam mút lấy môi lưỡi của cô.
Lúc đầu Phó Kim Hủ vẫn hơi lảng tránh, nhưng bị anh trêu chọc hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng dần rơi vào mảnh tình triều này.
Cô ôm eo anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng anh.
“A ——”
Thiệu Hàn Việt đột nhiên đè cả người cô lên cánh cửa, Phó Kim Hủ vội vã ôm lấy cổ anh, “Anh làm gì thế?”
Thiệu Hàn Việt cọ cọ lên cổ cô, khẽ nâng khóe miệng lên, “Em đoán xem.”
Sau đó cắn mạnh lên cổ cô một cái.
Phó Kim Hủ á lên một tiếng, cả người mềm nhũn: “Đi vào.”
Thiệu Hàn Việt ồ lên, “Nhiệt tình thế à?”
Phó Kim Hủ Xu sững người, khuôn mặt chín đỏ: “… Ý, ý em là vào nhà!”
Thiệu Hàn Việt cười, với tay mở khóa, ôm cô vào nhà.
Hai người đi thẳng vào phòng ngủ, anh trực tiếp ấn cô xuống giường, hôn môi, ôm ấp…
Phó Kim Hủ ôm anh thật chặt, cùng anh lăn từ cuối giường đến đầu giường. Càng về sau, môi lưỡi càng quấn quýt đến phát đau, nhưng loại đau đớn này lại khiến người ta cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Khi cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt, có thể chân chính cảm nhận được anh thuộc về cô.
Dù anh chói mắt thế nào, được nhiều người hâm mộ thế nào, anh cũng chỉ thuộc về một mình cô.
“Thiệu Hàn Việt, em thật sự rất yêu anh.”
Cô vuốt ve khuôn mặt anh, hôn anh càng chủ động càng thiết tha hơn.
Thiệu Hàn Việt nhìn người nằm phía dưới mình, trong lòng mềm nhũn. Sau đó, giống như không thể kiềm chế được nữa, lột hết tất cả vướng víu trên người cô ra, cậy mạnh chen vào…
Trong nháy mắt, cả hai đều cảm nhận được khoái cảm ngập trời.
Lần đầu tiên điên cuồng quấn quýt lấy đối phương như vậy, hơi thở giao hòa, không quan tâm bất kỳ điều gì, như thể thế giới này chỉ còn hai người bọn họ…
Càng gần đến lúc kết thúc, Thiệu Hàn Việt càng dữ dằn, anh không thể kiểm soát được cơ thể, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Anh cũng muốn nói cho cô biết…
Không ai trên thế giới này yêu em hơn anh.
Hết chương 67