Từ ngày Thiệu Hàn Việt nói câu “Đợi đến khi thích hợp hãy nói”, Phó Kim Hủ luôn có cảm giác ruột gan rối bời, thế nhưng sau những bối rối ấy không thể phủ nhận được niềm hân hoan dấy lên trong lòng.
Cô vẫn cảm thấy hai người họ nếu không bị bắt ép ngồi cùng bàn thì sẽ không bao giờ gặp nhau, và cô cũng chưa từng nghĩ rằng Thiệu Hàn Việt sẽ thích mình. Bởi vì đối với cô, cậu là người rất được yêu mến, là chàng trai được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, không cần thiết chọn một người bình thường không có gì nổi bật như cô.
Hôm đó Giản Hoà hỏi cô, có phải cô thích Thiệu Hàn Việt hay không, cô không lắc cũng không gật đầu, chỉ nói một câu, không phù hợp lắm.
Phó Kim Hủ cho rằng không phù hợp chỉ là vì mình không tự tin mà thôi, cô nói không nên lời “Tới thích cậu ấy” bởi vì sợ bị cậu biết thì quan hệ bạn bè bình thường sẽ không còn nữa.
Dù làm bạn cùng bàn hay là bạn thân thì cô đều không muốn mất đi cậu.
Tuy nhiên, điều ngoài ý muốn là Thiệu Hàn Việt lại không phủ định, cậu chỉ nói cô yên tâm học tập, chờ lúc thích hợp hãy nói.
Cậu không gây áp lực cho cô nhưng lại hàm ý tiết lộ rằng cậu đang chờ câu trả lời.
Cậu ấy cũng có suy nghĩ như vậy.
“Nghe nói sau này lớp 12 không có tiết Thể dục nữa.” Giản Hoà vừa ăn kem vừa kéo Phó Kim Hủ cùng đi dạo dưới bóng cây râm mát trên sân vận động. Tiết Thể dục hôm nay thầy giáo có việc bận, cả lớp họ được tự do hoạt động
“Hầu như trường nào cũng đều vậy.”
Giản Hoà thở dài: “Haiz, tớ còn không muốn nghĩ đến lớp 12, bởi vì thấy áp lực lắm. Hủ Hủ, cậu học giỏi như thế chắc không phải lo lắng đâu nhỉ?”
“Ai bảo tớ không lo lắng?”
“Tớ cảm thấy cậu thi đại học chẳng có gì phải lo lắng cả, nếu có lo thì cũng chỉ phải lo có thể học cùng trường đại học với Thiệu Hàn Việt không thôi. Khác trường không sao, chứ khác thành phố thì…”
“Nói gì vậy chứ!” Phó Kim Hủ giận dữ chặn miệng Giản Hoà: “Tranh thủ thời gian ăn kem của cậu đi, đừng nói chuyện nữa.”
Giản Hoà cười xấu xa: “OK OK, tớ không nói nữa… Xem đám con trai chơi bóng rổ đi.”
Sân bóng rổ nhiều người, Phó Kim Hủ vừa thấy Thiệu Hàn Việt đang chơi bóng rổ thì đã bị Giản Hoà bất thình lình kéo qua. Hành động này của cô chẳng khác nào tâm tư không trong sáng.
Khi hai người ngồi xuống, Lệ Dương Vinh lên tiếng chào. Ánh mắt Thiệu Hàn Việt cũng chuyển tới chỗ họ, Phó Kim Hủ vừa chạm phải ánh mắt của cậu thì lập tức dời đi chỗ khác.
Trông thì có vẻ như mây trôi nước chảy, nhưng thực ra tim đập thình thịch.
Rõ ràng trước đây không hề như vậy.
“Ê Việt, Hủ Hủ tới kìa.” Lệ Dương Vinh tiến tới nói nhỏ một câu.
Thiệu Hàn Việt liếc cậu ta: “Mày nghĩ tao mù à?”
Lệ Dương Vinh sờ mũi: “Ha ha, tao chỉ muốn nói thôi mà.”
“Cút.”
“Mà thời gian gần đây dư luận đã giảm bớt rồi, sao mày không tạo chút chuyện bàn luận?”
Thiệu Hàn Việt khó hiểu.
Lệ Dương Vinh: “Mày có biểu cảm gì vậy? Chuyện đại hội thể thao lần trước không phải là mày cố tình gây ra à? Nguyên Châu kể vì dạo này Hủ Hủ được nhiều thằng con trai chú ý nên mày mới cố tình tuyên bố chủ quyền.”
“…”
Lệ Dương Vinh tiếp tục nói: “Anh Việt à ~~, anh mà không cố gắng tán gái nữa là Hủ Hủ bị người khác cướp mất đấy!”
Thiệu Hàn Việt đen mặt: “Mày câm miệng được không hả?”
“A, có phải mày ngượng không? Không sao, anh đây giúp mày! Tao sẽ tạo cơ hội cho mày!”
Bộp…
Quả bóng rổ từ đâu bay đến nện thẳng xuống vai Lệ Dương Vinh.
“Á á…” Lệ Dương Vinh đau đớn đến trợn mắt: “Thiệu Hàn Việt, sao mày không ngăn giúp tao?”
“Ai bảo mày lắm lời.” Thiệu Hàn Việt cúi người nhặt bóng rơi trên mặt đất: “Bỏ qua đi, còn muốn chơi nữa không?”
“Có, tất nhiên là có. Đưa cho tao… Đau quá đi mất!”
Lệ Dương Vinh là người luôn giữ lời, cậu biết chuyện Thiệu Hàn Việt thực sự có ý với Phó Kim Hủ từ chỗ Quý Nguyên Châu nên bắt đầu tác hợp cho hai người.
Cuối tuần hôm ấy, cậu tự tổ chức, gửi tin nhắn mời mọi người đi xem phim.
Phó Kim Hủ đến rạp chiếu phim trước, sau khi tới cô gọi điện cho Giản Hoà, kết quả lại không ai nghe máy. Thế là cô tiếp tục ngồi chờ ở đại sảnh, không lâu sau thì nhìn thấy Thiệu Hàn Việt bước vào.
Sao lại là cậu ấy đến trước…
Phó Kim Hủ bối rối, ngay khi cô nghĩ có nên vào nhà vệ sinh tránh mặt không thì Thiệu Hàn Việt đã trông thấy cô rồi.
“…”
Được thôi.
“Đến bao lâu rồi?” Cậu đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Phó Kim Hủ giả vờ bình tĩnh: “Không lâu lắm, mới mười phút thôi.”
“Ừm.”
“Bọn họ đâu rồi?”
“Không biết, chắc đang trên đường.”
“Ừm.”
Hôm nay là cuối tuần nên rất nhiều người, còn có mấy đôi tình nhân, đối diện bọn họ còn có một đôi dính nhau như keo dán. Ban đầu cũng không có gì, nhưng bây giờ hai người bọn cô ngồi ở chỗ này bỗng dưng có cảm giác quái lạ.
“À mà bọn mình xem phim gì vậy?” Vì để làm dịu bầu không khí kì quái này, Phó Kim Hủ bèn chủ động gợi chuyện.
“Lệ Dương Vinh mua vé, đợi lát nữa thì hỏi cậu ta.”
“À… Tớ vừa gọi điện cho các cậu ấy nhưng không ai nghe máy cả.”
Thiệu Hàn Việt khựng lại, quay sang nhìn cô.
Phó Kim Hủ: “Thật mà, cậu gọi hỏi xem, nếu không qua giờ chiếu thì làm sao?”
Thiêu Hàn Việt loáng thoáng hiểu ra, lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Lệ Dương Vinh thì thấy hai tin nhắn đến.
Đây là mã vé xem phim, mày đi lấy đi! Tối nay chỉ có hai người chúng mày thôi. Người anh em à, tao chỉ có thể giúp mày đến đây thôi! Cố lên!
Thiêu Hàn Việt thực sự không biết nói gì.
Quả nhiên.
“Tớ đi lấy vé, cậu chờ nhé!”
“Hả, vậy bọn họ…”
“Chúng nó không đến đâu.”
Phó Kim Hủ: “??”
Ý gì đây?
Nhưng mà cô còn chưa hỏi rõ, Thiệu Hàn Việt đã đi lấy vé. Một lát sau trở lại, cậu cầm hai tấm vé đưa đến trước mặt cô.
Phó Kim Hủ cúi đầu nhìn, tên phim là “Gửi tuổi thanh xuân: Anh có thích nước Mỹ không?”.
“Hai vé thôi à?”
Thiệu Hàn Việt đáp ừ: “Chúng nó bảo ở nhà có việc đột xuất nên không đi được.”
Phó Kim Hủ sửng sốt: “Tất cả á?”
Thiệu Hàn Việt gật đầu.
“…”
“Thế nào, không muốn xem phim cùng tớ à?” Thiệu Hàn Việt nhíu mày.
“Đâu có.” Phó Kim Hủ nắm chặt tay cười gượng: “Tớ chỉ lấy làm lạ sao mọi chuyện tình cờ vậy thôi.”
“Ai biết.” Thiệu Hàn Việt đứng dậy: “Sắp đến giờ chiếu rồi, vào thôi.”
“Ừm.”
Được đấy, từ năm người xem phim biến còn hai người, Lệ Dương Vinh, tên chó chết này cũng tốn công thật đấy.
“Muốn ăn bỏng ngô không?” Thiệu Hàn Việt đột nhiên ngoái đầu lại hỏi.
“Tuỳ cậu đấy.”
“Ừm, vậy cậu ở đây nhé!”
Phó Kim Hủ đứng đợi mà lòng ngổn ngang, nhìn bóng Thiệu Hàn Việt đi xa.
Một lát sau cô thấy cậu cầm đồ ăn trở về, một tay cầm đồ uống, còn tay kia ôm hộp bắp ngô trước ngực.
Gương mặt Thiệu Hàn Việt dần rõ ràng hơn. Lúc cậu đưa cốc nước cho cô, cô bỗng dưng có cảm giác hãi hùng, hai người giống như đôi tình nhân đang hẹn hò vậy.
“Vào thôi.”
“… Ừm.”
Lúc xếp hàng sóat vé Phó Kim Hủ đứng đằng sau Thiệu Hàn Việt.
Ban đầu cô ngẩn người nhìn sàn nhà chăm chăm nhưng bên cạnh lại có mấy cô bé cười hì hì, một mực xô xô đẩy đẩy, cô vô thức nghiêng đầu nhìn.
Mấy cô gái là bạn nhau xì xào bàn tán, ánh mắt lại một mực nhìn lên người Thiệu Hàn Việt phía trước.
“Cậu đi đi.”
“Ài, đi một mình à?”
Hình như là thế, nhanh lên đi, muốn đi vào.”
“Đẹp trai quaá…”
Lúc xếp hàng Phó Kim Hủ luôn cúi đầu, như vậy giống như cậu đang đi một mình, khó trách người khác …
Phó Kim Hủ nhăn mặt, đột nhiên kéo áo người trước mặt: “Thiệu Hàn Việt!”
“Sao thế?” Cậu ngoái đầu lại.
Tim Phó Kim Hủ thít chặt, mình đang làm cái gì vậy…
“Không có việc gì, tớ, tớ đột nhiên muốn ăn bỏng ngô thôi.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô một lúc rồi bỗng phì cười: “Sao tự dưng tham ăn thế? Chờ vào trong ăn không được à?”
“Bỗng dưng muốn ăn.”
Thiệu Hàn Việt nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy cậu cầm đi.”
“Ừ.”
Phó Kim Hủ bốc mấy hột ăn, ăn xong mới phát hiện mấy bạn nữ kia nhìn cô vài lần cũng không xô xô đẩy đẩy nữa.
Ha.
**
“Gửi tuổi thanh xuân: Anh có thích nước Mỹ không?” rất nổi, trước đó cô đã từng nghe Sài An An kể, vì vậy khi ngồi vào rạp rồi cô cũng khá mong chờ.
Vài phút sau, rạp chiếu phim tối đi.
Bộ phim kể về chuyện một cô gái thích một sinh viên tài giỏi, lúc đầu hai người là oan gia ngõ hẹp đấu trí đấu dũng thiếu sống thiếu chết, về sau lại chiến thành tình yêu.
Phó Kim Hủ xem rất say sưa, tuy bộ phim này lấy bối cảnh trường đại học, không cùng độ tuổi với bọn cô nhưng khi xem sẽ khiến cô mơ mọng đến cuộc sống đại học tuyệt vời.
Xem lâu sẽ khát nước, Phó Kim Hủ đưa tay láy cốc Coca Cola uống một ngụm.
Uống xong, khoé mắt nhìn thấy Thiệu Hàn Việt nghiêng đầu đến. Cô nhìn cậu, cho là cậu muốn ăn bỏng ngô bèn đưa sang, hỏi nhỏ: “Cậu muốn ăn à?”
Thiệu Hàn Việt không đáp, chỉ lắc đầu.
Phó Kim Hủ nghi ngờ nhìn cậu, cầm về chỗ mình.
Nửa sau của bộ phim rơi vào không khí trầm buồn, nam nữ chính yêu nhau tha thiết nhưng chàng trai vì tương lai triển vọng đành quyết định ra nước ngoài học lên cao… Vì vậy hai người chia tay.
Nhiều năm sau gặp lại, nam chính theo đuổi nữ chính lần nữa, muốn tìm lại thanh xuân mình đã vứt bỏ. Về phần nữ chính, cuối cùng cô có đồng ý hay không phim cũng không nói rõ.
Có điều Phó Kim Hủ ấn tượng sâu sắc với câu thoại của nữ chính, Tuổi trẻ đã qua chỉ còn là những hồi ức.
Sau khi phim kết thúc, đèn sáng lên.
Phó Kim Hủ hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập nỗi buồn.
Cô nói lầm bầm: “Tại sao tớ có cảm giác cô ấy vẫn còn thích anh ấy.”
Thiệu Hàn Việt không phát biểu ý kiến, chỉ nhìn Coca Cola trong tay cô, nói: “Cho tớ.”
Tâm tư Phó Kim Hủ đều đặt trên bộ phim, ý thức còn chưa trở lại, kết quả lúc quây đầu thì thấy Thiệu Hàn Việt đang cúi đầu ngậm ống hút.
Đây là ống hút cô đã dùng rồi mà.
Cô thoáng sững sờ, xem phim cái gì buồn bã cái gì bây giờ đều bị khung cảnh trước mặt này doạ sợ.
Cô sững sờ nói: “Sao cậu uống cốc này?”
Cậu đưa trả: “Vì tớ khát.”
Phó Kim Hủ tiếp tục đứng hình: “Thế cậu uống của tớ làm gì?”
Thiệu Hàn Việt hơi nghiêng người: “Tớ cũng muốn hỏi, vậy cậu uống của tớ làm gì.”
Phó Kim Hủ khó hiểu, đến khi hoàn hồn mới ngoảnh sang nhìn.
Một cốc Coca Cola còn nguyên chình ình ở chỗ này.
Cái cốc này mới là của cô….
“Có điều tớ cũng không ngại đâu.” Thiệu Hàn Việt thấp thoáng cười, nói bên tai: “Nếu cậu thích cái gì tớ đều có thể cho cậu.”
Hết chương 42