"Đứng lên! Cả việc này cũng đợi nhắc?"
Nghe giọng nói lạnh băng của Lôi Dực, Lưu Thoại mỹ giật mình đứng lên, vô thức mà nhận lấy micro:
"Tôi... Tôi lúc đó cũng muốn dàn xếp nhưng..."
"Không trả lời được? Vậy tôi trả lời giúp cô, lúc đó cô đang ngồi chễm chệ trên ghế, trên mặt không chút biểu tình mà nhìn Trân Vũ đang bị xử ép!"
Cả hội trường bắt đầu 'sôi nổi' trở lại, ai nấy cũng bắt đầu 'trò chuyện' rơm rã!
"Không phải vậy đâu, Dực..."
Cô ta không biết đối phó thế nào, đứng trước Lôi Dực toàn bộ tâm trí của cô đều đặt nơi hắn, không cách nào thoát ra được!
"Đừng nghĩ nơi cô ngồi camera không thể giám sát đến, tai mắt của công ty có ở khắp mọi nơi. Tôi thật lấy làm tiếc đấy, trưởng phòng Lưu, làm việc ở đây lâu như vậy mà vấn đề này cô còn chưa rõ?"
"Dạ thưa! Thật sự mọi chuyện không phải như vậy đâu ạ! Là do bản thân chúng tôi gây ra, chứ không liên quan gì chị Thoại Mỹ đâu ạ!" Một nhân viên của phòng marketing can đảm đứng lên thú nhận.
Sự thật là Lưu Thoại Mỹ chiếm được rất nhiều cảm tình từ cấp dưới của mình. Cô ta có một gương mặt ngọt ngào, giọng nói ấm áp, mọi cử chỉ hành động đều khiến người ta yêu mến. Lại thêm cái tài ăn nói xảo biện không ai bằng, có người nào lại cản được mị lực này.
Bọn người kia thà thú nhận mọi tội lỗi về mình chứ không để cô ta bị thiệt hại gì, là cũng đủ biết rồi!
"Thật sự muốn gánh tội cho cô ta?"Chỉ một câu nói của Lôi Dực đã khiến cho sống lưng họ lạnh buốt.
Trên màn hình, khóe miệng Lôi Dực cười đến nguy hiểm làm cho bọn người này không còn cảm thấy anh ta đẹp trai nữa, mà thay vài đó là một cái gì đó rất thâm hiểm và tàn nhẫn!
"Nếu vậy thì tất cả không cần ở đây nữa, Lôi Viễn không nhận các người!"
Nghe như vậy, mặt người nào người nấy cũng tái xanh, đến cả những kẻ không liên quan cũng sợ đến mất mật. Quá lạnh lùng đi!
"Tôi xin lỗi ạ! Mong chủ tịch hãy suy nghĩ lại, tôi thật sự là người có lỗi trong chuyện này. Mong anh hãy phân xử công bằng!"
Vừa nói, Lưu Thoại Mỹ vừa siết chặt nắm tay mình, cô ta thật không ngờ Lôi Dực lại vì Trân Vũ mà làm đến mức độ này, cũng không niệm tình xưa hắn và cô...
Sau một lúc để cả hội trường im lặng, Lôi Dực mới lên tiếng:
"Những người có liên quan đến chuyện này sẽ không được nhận lương tháng này! Ba tháng kế tiếp chỉ được nhận một nửa tiền lương! Nếu ai có phản đối gì thì hãy nhanh chóng bước ra ngoài, và sau này không cần đến Lôi Viễn nữa"
Hình như đã quá quen với những bất ngờ ngày hôm nay, khi Lôi Dực nói ra câu đó chỉ nghe được một tiếng hít thở sâu...
"Còn về phần Lưu trưởng phòng, cô sẽ bị cách chức trưởng phòng và nhận mức lương giống những người còn lại!"
Cô ta tưởng chừng như mình đứng không vững nữa rồi, gương mặt xinh đẹp đã méo mó đến không thể nhận ra. Lôi Dực...Dực... Anh là quá nhẫn tâm!
"Kể từ bây giờ sẽ kiểm tra nghiêm ngặt việc chấp hành các nội quy. Trong giờ làm việc hay trước khi bước ra khỏi khuôn viên công ty, mọi cử chỉ hành động của các vị đều sẽ được giám sát, tôi mong các vị hãy đọc kĩ lại nội quy công ty trước khi đi làm để không phải nhận khiển trách! Còn ai có ý kiến gì không?"
Lôi Dực vẻ mặt rất thản nhiên nhưng lại có thể dọa nhân viên của mình sợ chết khiếp, họ vội vàng trả lời dõng dạc:
"Không có ạ!"
Đùa! Nếu bọn họ còn ở đây nữa không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì. Bây giờ họ chỉ mong mình có thể được nhanh chóng về nhà 'an toàn'.
Sau khi 'cuộc họp' được giải tán, ai nấy cũng thất thiểu đi về. Có mấy người trong lòng cũng cảm thấy hả hê lắm, vì có người bị phạt nặng quá trời mà!
--------------------------
Trong phòng của chủ tịch, Lôi Dực vẫn đang chuyên tâm xử lí văn kiện, mặc kệ rằng mình vừa làm cho nhiều người thống khổ!
'Cộc cộc'
"Vào đi!" Lôi Dực vẫn không ngước nhìn mà vẫn nhìn vào bảng số liệu tháng này của công ty.
Cánh cửa được đẩy vào nhẹ nhàng, nhưng tay nắm cửa lại bị nắm chặt đến muốn bể nát. Theo sau là người con gái yểu điệu với vẻ đẹp được trau chuốt tỉ mỉ.
"Dực!"
"Ai cho phép cô gọi như thế?"