• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Chấp Tự nhịn không được mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Ngu Duyên khẽ th.ở d.ốc, nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở, giải thích đơn giản: "Lúc ở công ty chuyển hành lý thì bị người khác đụng ngã, bị thương một chút, giờ em đang ở bệnh viện... ừm... trong phòng vệ sinh. Bên ngoài có người, họ sẽ nhìn thấy ngài, ở đây không có ai."

Cậu không chủ động nhắc đến việc người kia là Dụ Mân, cũng không nói rằng đối phương cố ý va vào mình. Cậu sợ Phó Chấp Tự có chuyện gì quan trọng tìm mình, sẽ bị làm gián đoạn.

Hơn nữa nói quá nhiều trong hoàn cảnh thế này cũng không hay, lỡ có ai đó vào thì phiền.

Mách lẻo thì nhất định phải mách, nhưng để tối về rồi nói cũng chưa muộn. Dù sao thì — có đùi mà không ôm thì là đồ ngốc. Dụ Mân không những cọ nhiệt Phó Chấp Tự, mà còn bắt nạt cậu. Với Ngu Duyên, hắn là "kẻ thù chung" của cả hai.

Cậu làm thế thân cho Phó Chấp Tự, cung cấp giá trị cảm xúc cho hắn, Phó Chấp Tự bảo vệ cậu cũng là điều hiển nhiên.

Gân xanh trên trán Phó Chấp Tự khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ thảo nào lâu như vậy mới nghe máy của hắn. Dù biết rằng cậu xử lý như thế là đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy người bị thương nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.

Còn nữa, bị người ta đụng ngã là thế nào? Chẳng phải nói là đã xảy ra tranh cãi sao? Cái người kia là Dụ Mân mà cậu không định kể cho hắn nghe à?

Mày Phó Chấp Tự càng nhíu chặt hơn, một lần nữa có chút không đoán ra tâm tư của thế thân nhỏ. Dù vậy, hắn vẫn kiên nhẫn hỏi: "Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không?"

Ngu Duyên ngoan ngoãn trả lời: "Đã xử lý xong rồi, không nghiêm trọng lắm, chỉ là... rất đau."

Giọng cậu nhỏ nhẹ, pha chút ấm ức. Kết hợp với đôi mắt hơi đỏ, trông thật khiến người ta đau lòng.

Phó Chấp Tự dứt khoát nói: "Gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi. Làm xong việc, tôi sẽ đến đón cậu về nhà."

Ngu Duyên: "Vâng."

Cậu cúi đầu, dùng quang não gửi địa chỉ bệnh viện qua cho hắn.

Hành động cúi đầu khiến lớp băng quấn trên trán cậu càng gần sát camera hơn. Mái tóc vàng nhạt của cậu vẫn còn dính một chút máu chưa lau sạch hoàn toàn.

Khi cậu giơ tay lên, có thể thấy ngoài vết thương trên trán, mu bàn tay cậu cũng có vết xước. Những chỗ khác trên người không biết có bị làm sao không.

Hàng mi dài cong vút khẽ chớp, chỉ là một động tác chớp mắt bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng xao động một cách khó hiểu. Một cảm giác thôi thúc muốn bảo vệ cậu, muốn dựng lên những bức tường cao để che chở cậu.

[Ting, giá trị làm nũng +10]

Ngu Duyên: "??!"

Hả?????

Chuyện gì vậy?

Nhận được địa chỉ, nghĩ đến việc Ngu Duyên vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh của bệnh viện, Phó Chấp Tự không nói thêm gì, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Ngẩng đầu lên, hắn liền chạm phải đôi mắt mang theo ý cười của Tống Duy.

Phó Chấp Tự: "?"

Tống Duy giơ ngón tay cái lên, khen: "Lần này diễn thật sự rất tốt, hơn cái AI lần trước nhiều rồi."

Diễn...

Rõ ràng, Tống Duy hiểu lầm rằng tất cả phản ứng của hắn đối với Ngu Duyên đều là diễn, đang diễn một vở kịch thế thân.

Nhưng Phó Chấp Tự biết rõ trong lòng mình không có kịch bản, cũng chẳng có bạn diễn nào cả. Hắn đơn thuần chỉ lo lắng cho Ngu Duyên, tức giận vì cậu bị bắt nạt mà thôi.

Dù sao thì cậu cũng là thế thân nhỏ do hắn nuôi, người khác dựa vào cái gì mà bắt nạt được chứ?

Cho dù là nuôi một con mèo hay con chó con gì đó, bị người khác bắt nạt bị thương, hắn chắc chắn cũng sẽ phản ứng y như vậy.

Chuyện này rất bình thường.

Cũng hoàn toàn không cần bất kỳ kịch bản nào cả.

Phó Chấp Tự tìm được một lời giải thích hoàn hảo trong lòng, lập tức tắt quang não, lạnh lùng nói với Tống Duy: "Xử lý Dụ Mân đi."

Tống Duy đáp: "Hiểu rồi."

Đẩy cửa bước ra, Phó Chấp Tự từ chối lời mời dự tiệc liên hoan của đạo diễn, cũng không khách sáo với những người khác, trực tiếp đi thang máy xuống lầu, lên xe bay.

Trên xe, Phó Chấp Tự nhìn quang não không hề nhận được tin nhắn nào. Ánh mắt hắn dời ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi xa, bắt đầu ngẩn người.

Ngu Duyên thật sự không định chủ động nói cho hắn biết sự thật sao?

...

Sau khi kết thúc cuộc gọi, phải mất một lúc lâu Ngu Duyên mới hoàn toàn hoàn hồn khỏi sự ngỡ ngàng.

Cậu không hề cố ý làm nũng, thế mà lại nhận được một đống điểm làm nũng thế này?

10 điểm làm nũng, trực tiếp có thể đổi được một ngày sinh mệnh.

Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, dáng vẻ bị thương của cậu quá đáng thương, ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn ôm cậu một cái, chứ đừng nói là người khác. Phó Chấp Tự cũng không phải là người máu lạnh gì, bị cảm động cũng là chuyện bình thường]

Ngu Duyên bị hệ thống thuyết phục, không khỏi một lần nữa cảm thán Phó tiên sinh thật sự là một người rất tốt, rất tốt.

Ngay sau đó, cậu bất chợt nhận ra một điều — cuộc gọi đã kết thúc rồi, Phó Chấp Tự lại không hề đề cập đến mục đích gọi điện thoại của hắn, chủ đề hoàn toàn bị vết thương của cậu làm cho lệch đi.

Ngu Duyên có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến việc Phó Chấp Tự sắp đến đón mình, có chuyện gì có thể trực tiếp nói, liền gạt bỏ cảm xúc rối bời, đẩy cửa ra ngoài.

Tả Tiểu Thanh vẫn đứng đợi cậu ở tại chỗ, cúi đầu chăm chú xem gì đó trên quang não, thấy Ngu Duyên quay lại, cậu ta lập tức đưa nội dung trên quang não cho Ngu Duyên xem.

Trên quang não là tin tức do các tài khoản marketing trong giới tung ra: "Anh giai chải đầu nghi ngờ có tranh chấp với đồng nghiệp cùng công ty, đã được đưa vào bệnh viện."

Ngu Duyên ngẩn người trong chốc lát.

Không hổ là các tài khoản marketing, thực sự quá phóng đại rồi...

Gần như ngay lập tức trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một phỏng đoán — chẳng lẽ vừa rồi Phó Chấp Tự gọi điện thoại đến là vì đã nhìn thấy cái này sao?

Tả Tiểu Thanh trưng vẻ mặt hào hứng không sợ lớn chuyện: "Chắc chắn là người của công ty vừa nãy chụp lại, khả năng cao là những người có xích mích với Dụ Mân, lần này hắn ta thật sự là mất hết mặt mũi rồi."

Ngu Duyên lại đột nhiên nói: "Tiêu rồi."

Tả Tiểu Thanh không hiểu: "Hả? Sao thế? Bên dưới đều đang chế nhạo Dụ Mân, nhìn cũng hả giận đấy chứ, còn có người lo lắng cho cậu nữa, tôi thấy lượng fan trên Tinh Bác của cậu còn tăng thêm một chút, toàn là người bị nhan sắc của cậu thu hút thôi"

Ngu Duyên mang vẻ mặt không còn chút sức sống: "Chắc người nhà tôi cũng sẽ thấy được mất thôi."

Nếu để người nhà họ Ngu thấy, những chuyện liên quan đến công ty và Phó Chấp Tự này nọ chắc chắn sẽ bị họ biết được.

Tả Tiểu Thanh: "À..."

Tả Tiểu Thanh giờ mới hiểu ra, nhưng lại hiểu lầm thành việc quan hệ của Ngu Duyên với gia đình quá tệ, không muốn để người nhà biết những chuyện này, nhất thời cũng không biết nên nói gì an ủi cậu cho phải.

Ngu Duyên mặt mày ngưng trọng. Nghĩ ngợi một lúc, cậu quay trở lại phòng vệ sinh quen thuộc, bên trong vẫn không có ai. Cậu thành thạo bước vào buồng vệ sinh trong cùng, gọi một cuộc video với Phó Chấp Tự.

Còn về việc tại sao là video chứ không phải là cuộc gọi thoại bình thường — cậu quá vội, quên mất.

Phó Chấp Tự bắt máy rất nhanh, trên màn hình video có thể thấy hắn đã lên xe bay rồi.

"Sao vậy?" Phó Chấp Tự hỏi.

Ngu Duyên c.ắn môi dưới, "Phó tiên sinh, có phải ngài đã nhìn thấy bài đăng trên Tinh Bác nói về chuyện của em và Dụ Mân rồi không ạ?"

Phó Chấp Tự ừ một tiếng, trong lòng tự dưng thoải mái hơn vài phần.

Cuối cùng, thế thân nhỏ cũng không nhịn được mà mách lẻo với hắn rồi sao?

Ngu Duyên nói: "Ngài có thể giúp em gỡ bài đăng trên Tinh Bác đó xuống được không?"

Phó Chấp Tự: "?"

Ngu Duyên tiếp tục giải thích: "Em sợ bị người nhà họ Ngu nhìn thấy."

Phó Chấp Tự nhíu mày, hỏi lại: "Bị bọn họ nhìn thấy thì sẽ thế nào?"

Ngu Duyên đáp: "Bị bọn họ nhìn thấy chắc chắn sẽ điều tra, rồi phát hiện ra quan hệ của em với công ty cũ. Họ sẽ biết có người đã giúp em trả tiền vi phạm hợp đồng để giải ước, từ đó mà tra đến ngài đấy ạ. Quan hệ giữa chúng ta rất có thể cũng sẽ bị họ biết được."

Phó Chấp Tự: "..."

Đúng vậy, cho dù quan hệ của nhà họ Ngu với Ngu Duyên không tốt, cũng sẽ không để mặc người nhà mình bị bắt nạt mà không làm gì, dù sao bắt nạt Ngu Duyên cũng tương đương với việc đánh vào mặt nhà họ Ngu, ít nhất là họ sẽ tìm người điều tra sự khúc chiết đằng sau chuyện này, nói không chừng sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa hắn và Ngu Duyên.

Hắn có cách để ngăn chuyện đó xảy ra, đảm bảo quan hệ giữa hắn và Ngu Duyên không bị lộ.

Chỉ là... rõ ràng Ngu Duyên nghĩ như vậy, làm như vậy là đúng, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Là một thế thân, Ngu Duyên quá lý trí, lý trí đến mức bị bắt nạt cũng không mách lẻo với hắn, cho đến khi ảnh hưởng đến quan hệ hợp đồng giữa hai người thì cậu mới mở lời nhờ giúp đỡ.

Rõ ràng trước đây không phải rất thích làm nũng với hắn sao? Còn luôn quấn lấy hắn, muốn hắn ở bên cạnh mình.

Hôm nay cậu bị làm sao vậy?

Bị ức hiếp mà cũng không chịu kể với hắn.

Phó Chấp Tự nhanh chóng nghĩ đến buổi livestream tối qua, nhớ lại chuyện Ngu Duyên mất ngủ và mái tóc cột chỏm nhỏ.

Chẳng lẽ hành động của hắn tối qua đã đẩy cậu ra quá xa rồi sao?

Phó Chấp Tự càng nghĩ càng thấy khả năng đó rất lớn.

Đối đãi với một thế thân, cần phải kiểm soát khoảng cách, xa gần vừa phải.

Nếu đã đẩy đi xa rồi, thì phải nhanh chóng kéo lại gần mới được.

Nhưng phải kéo gần lại bằng cách nào đây...?

"Phó tiên sinh?"

Giọng nói Ngu Duyên bất chợt kéo hắn trở về thực tại.

Thấy Phó Chấp Tự nửa ngày không đáp, không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt của Ngu Duyên thoáng lộ chút nghi hoặc.

Phó Chấp Tự chớp mắt nhanh một cái, vội vàng che giấu sự lơ đãng: "Ừ, tôi đã nghĩ ra cách xử lý rồi."

Vẻ mặt Ngu Duyên cuối cùng cũng dịu lại, thở phào nhẹ nhõm, "Vâng, làm phiền Phó tiên sinh."

Vội vàng cúp điện thoại, Phó Chấp Tự giao chuyện này cho Tống Duy xử lý, còn bản thân thì mở một tập tài liệu có tên "Thế Thân" ra, chìm trong dòng suy tư.

Phía trên quang não, dự báo thời tiết đột nhiên bật lên một cảnh báo, nhắc nhở rằng chiều tối hôm nay có mưa, dự kiến sẽ kéo dài đến ngày mai hoặc ngày kia.

Nghĩ đến đêm mưa bão đầu tiên, thế thân nhỏ đi chân trần gõ cửa phòng hắn, chui tọt vào trong chăn của hắn, và từ đó ngày càng "được đằng chân, lân đằng đầu", Phó Chấp Tự gõ vài chữ lên tập tài liệu:

[Ngủ chung, kéo gần khoảng cách.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK