• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Chấp Tự không trả lời ngay, chắc là đang bận.

Ngu Duyên vừa v.uốt v.e Tiểu Mễ vừa chờ đợi, thầm nghĩ sẽ đợi thêm 10 phút nữa. Nếu Phó Chấp Tự vẫn không trả lời thì cậu sẽ ở lại nhà họ Ngu ăn trưa.

Bây giờ là 11 giờ 14 phút.

Cảm giác chạm vào sứa mèo rất kỳ lạ, giống như thạch rau câu, mềm mại và đàn hồi.

Tiểu Mễ rất ngoan và rất quấn người, thích được v.uốt v.e đầu và cánh nhỏ, thỉnh thoảng sẽ kêu "meo meo" vài tiếng, khiến trái tim Ngu Duyên như tan chảy.

Điều này càng củng cố quyết tâm sau này nhất định phải nuôi một con sứa mèo riêng của cậu.

Thú cưng cũng là một thành viên trong gia đình.

Cậu sẽ từ từ xây dựng một tổ ấm nhỏ thuộc về chính mình trong thế giới này.

11 giờ 23 phút.

Khi chỉ còn một phút nữa là đủ 10 phút kể từ lúc Ngu Duyên gửi tin nhắn, Phó Chấp Tự đột nhiên trả lời, chính xác đến từng giây.

[Phó Chấp Tự] : Cậu đang ở đâu?

Ngu Duyên lập tức ngồi thẳng người.

[Ngu Duyên] : Em về nhà họ Ngu lấy chút đồ, giờ đang ở gần nhà.

[Ngu Duyên] : [Vị trí]

[Ngu Duyên] : Nếu ngài đến thì em sẽ đi tìm một cửa hàng dễ tìm để chờ ngài.

[Ngu Duyên] : [Cá nhỏ vui vẻ chờ đợi.jpg]

Cậu mới xuyên đến thế giới này chưa lâu, nên vẫn quen nghĩ mình là người ngoài cuộc. Vì vậy, cách gọi nơi này vẫn là "nhà họ Ngu."
...

Phó Chấp Tự vừa hoàn thành buổi chụp quảng cáo buổi sáng.

Một diễn viên chính bị khó chịu trong người sau khi trở về chủ tinh, cố gắng chịu đựng cả buổi sáng nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi, nên lịch trình buổi chiều đã tạm thời bị hoãn lại.

Phó Chấp Tự không phải người làm cao hay tỏ vẻ ngôi sao. Hắn chỉ là người ít nói, nhưng thực ra rất dễ nói chuyện. Lần này về chủ tinh là muốn nghỉ ngơi một thời gian, lịch trình khá nhẹ nhàng, nên việc hoãn lại cũng không thành vấn đề.

Khi nhìn thấy tin nhắn của thế thân nhỏ gửi đến, hắn vừa thay đồ xong, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì tình cờ gặp một diễn viên chính khác trong hành lang.

"Anh Phó."

Hay nói đúng hơn, đối phương đã cố ý chờ hắn ở đây.

Người này tên là Lạc Khúc, cũng là một người cá.

Phó Chấp Tự nhìn ra được chút tâm tư của người này dành cho mình. Nhưng cũng như việc hắn không thể nhập tâm vào các cảnh tình cảm trên phim, ngoài đời thực, những cảm xúc này càng khiến hắn khó chịu. Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến đã thấy phản cảm.

Thông thường, khi gặp Lạc Khúc, nếu không có việc gì quan trọng, Phó Chấp Tự sẽ không nói gì mà trực tiếp rời đi.

Nhưng hôm nay, Phó Chấp Tự lại phá lệ dừng bước, hơi cúi mắt chờ đối phương nói tiếp.

Tối qua thế thân nhỏ chủ động tiếp cận hắn với những suy nghĩ nhỏ bé không hề che giấu. Hắn đều đã chịu đựng được, thậm chí còn ngủ cùng cậu một đêm. Có lẽ bây giờ hắn đã tiến bộ, có thể tạm thời "diễn xuất" một chút ngoài đời thực.

Đây là một cơ hội tốt để kiểm chứng.

Thấy Phó Chấp Tự không rời đi như mọi khi, Lạc Khúc vừa có chút ngạc nhiên lại vui mừng, cậu ta tiến thêm một bước, nói: "Anh Phó, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm được không? Chủ tinh mới mở một vài nhà hàng rất ngon."

Ngón tay Phó Chấp Tự trong túi áo hơi co lại.

Kiểm chứng thất bại.

Hắn vẫn không thể đồng ý đi ăn cơm với Lạc Khúc.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải ngồi trong phòng riêng với Lạc Khúc, nghe những lời nói mập mờ của đối phương, thậm chí bị chạm vào, hắn liền cảm thấy sởn cả da gà.

Phó Chấp Tự trực tiếp từ chối: "Trưa tôi có hẹn rồi."

Lạc Khúc có chút thất vọng, nhưng Phó Chấp Tự không cho cậu ta cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp đi qua.

Cũng chính vì đoạn nhỏ này mà Phó Chấp Tự mở quang não nhìn thoáng qua, ngay lập tức thấy được tin nhắn mà thế thân nhỏ mới gửi cách đây không lâu.

Thế thân nhỏ cũng ra ngoài, còn về nhà họ Ngu.

Thông thường nên nói là "về nhà", nhưng Ngu Duyên lại nói là "về nhà họ Ngu".

Liên hệ với quá khứ đầy trắc trở của Ngu Duyên, điều này cũng không có gì lạ.

Nếu không phải vì không có nhà để về, chắc Ngu Duyên sẽ không ký hợp đồng làm thế thân.

Sắp đến giờ cơm trưa, vậy mà nhà họ Ngu cũng không giữ cậu lại dùng bữa...

Giọng điệu lại đáng thương như vậy.

Phó Chấp Tự khẽ cau mày.

[Phó Chấp Tự] : Tôi sẽ đến đón cậu.

...

[Ting, giá trị làm nũng +2!]

Nhận được tin nhắn của Phó Chấp Tự cùng âm thanh thông báo giá trị làm nũng tăng lên, trái tim Ngu Duyên lập tức bừng nở như pháo hoa rực rỡ.

Ngu Duyên lập tức ôm sứa mèo đứng dậy, nói với mẹ Ngu đang loay hoay trong bếp: "Mẹ, bạn cùng phòng của con nhắn tin rồi, trưa nay con sẽ ăn với anh ấy. Con về trước đây ạ, lần sau lại về thưởng thức món mẹ nấu."

Cậu quay sang nhìn Ngu Vãn Khung, từ nãy đến giờ hắn luôn muốn nói gì đó nhưng không dám làm phiền khi thấy cậu mải mê nhìn vào màn hình quang não: "Anh, em đi trước nhé."

Mẹ và anh trai đều không giữ cậu lại, tiễn cậu đến cửa. Ngu Duyên cũng không để họ tiễn xa hơn.

Trước khi đi, Ngu Duyên lưu luyến v.uốt v.e đầu Tiểu Mễ.

Ngu Vãn Khung nhìn cảnh ấy, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Rõ ràng Ngu Duyên rất thích Tiểu Mễ.

Trong thời đại tinh tế, tuổi thọ của tất cả sinh vật đều được kéo dài đáng kể. Sứa mèo thường sống được khoảng 50 năm.

Hắn không dám nói với Ngu Duyên, thực ra Tiểu Mễ là do nhà họ Ngu nuôi từ năm hắn và Ngu Duyên sinh ra, ý định ban đầu là để làm bạn cùng lớn lên với đứa bé người cá.

Đúng ra, người lớn lên bên cạnh Tiểu Mễ phải là Ngu Duyên.

Tuy hắn không cố ý thay thế vị trí của Ngu Duyên, nhưng hắn biết mình nợ Ngu Duyên rất nhiều.

Tuy hôm nay Ngu Duyên có vẻ hơi khác thường, nhưng chỉ cần Ngu Duyên muốn gọi hắn là anh, hắn sẽ cố gắng bù đắp cho cậu.

Không chỉ vì muốn chuộc lỗi, mà còn để lòng hắn bớt đi phần nào cảm giác tội lỗi.

Nhìn bóng lưng Ngu Duyên dần khuất khỏi tầm mắt, Ngu Vãn Khung lập tức mở quang não, gửi tin nhắn cho một số bạn học ở trường quân sự.

Ít nhất, hắn sẽ giúp Ngu Duyên có được chữ ký của Phó Chấp Tự.

Nếu cậu không muốn dựa vào mối quan hệ của mẹ mà chỉ trông cậy vào hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng.

...

Rời khỏi nhà họ Ngu, Ngu Duyên mở quang não định vị cửa hàng thú cưng sứa mèo gần nhất, sau đó gửi vị trí cho Phó Chấp Tự.

[Ngu Duyên] : Phó tiên sinh, em ở đây chờ ngài.

Sau khi làm xong, Ngu Duyên nhanh chóng đi về phía cửa hàng thú cưng sứa mèo.

Không biết bao lâu Phó Chấp Tự mới đến, cậu cần tìm nơi nào đó để giết thời gian. Hơn nữa, ý nghĩ được gặp thêm càng nhiều chú sứa mèo đáng yêu khiến cậu không thể chờ lâu hơn.

Sứa mèo là giống được lai tạo nhân tạo, khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên rất yếu. Hiện nay, những con sứa mèo trên thị trường đều đến từ các gia đình hoặc các trại nhân giống, gần như không thể thấy chúng trong môi trường hoang dã.

Vừa bước vào cửa hàng thú cưng, Ngu Duyên lập tức bị âm thanh "meo meo" từ những chú sứa mèo làm tan chảy trái tim.

...

Thời đại vũ trụ, phương tiện giao thông có tốc độ vượt trội.

Dù Phó Chấp Tự ở rất xa Ngu Duyên, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để đến được điểm định vị mà Ngu Duyên gửi.

Nghĩ rằng giờ này mà về nhà nấu cơm chắc chắn là không kịp, Phó Chấp Tự quyết định mua hai phần cơm trưa mang theo, dù sao trong xe bay cũng có bàn để ăn.

Không ngờ, khi xe bay dừng lại, Phó Chấp Tự lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Cửa hàng thú cưng sứa mèo này có mặt tiền độc lập, diện tích không nhỏ, mặt ngoài được lắp kính trong suốt, thuận tiện để thu hút khách hàng.

Xe vừa dừng lại, Phó Chấp Tự đã nhìn thấy một mái tóc vàng xoăn quen thuộc qua lớp kính.

Là Ngu Duyên.

Cậu đang ngồi trong cửa hàng thú cưng, xung quanh là những con sứa mèo đủ màu sắc. Những sinh vật nhỏ bé tranh nhau nhảy lên người cậu, cọ sát thân mình để được cậu chú ý, nhưng dường như cậu không thể v.uốt v.e hết tất cả.

Người chủ cửa hàng đứng bên cạnh, mỉm cười trò chuyện với cậu.

Phó Chấp Tự nhìn một lúc, sau đó cúi xuống mở quang não, gọi một cuộc điện thoại cho cậu.

Trong cửa hàng thú cưng, Ngu Duyên khựng lại giây lát khi thấy cuộc gọi đến, nhưng nhanh chóng bắt máy.

Phó Chấp Tự: "Tôi đến rồi."

Ngu Duyên lập tức ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa.

Phó Chấp Tự hạ kính xe xuống, để lộ nửa khuôn mặt đeo kính râm.

Dù sao hắn cũng là người nổi tiếng, không che chắn kỹ nên không tiện xuống xe.

Ngu Duyên cách lớp kính râm đối diện với ánh mắt của hắn.

Đúng lúc này, một con sứa mèo vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, cọ vào má cậu, Ngu Duyên vô thức nheo một mắt, vô tình như đang nháy mắt với Phó Chấp Tự.

Phó Chấp Tự: "Ra đây."

Ngu Duyên: "Vâng vâng."

Cậu lập tức chào tạm biệt chủ cửa hàng, lưu luyến vuốt từng cái đầu nhỏ của những chú sứa mèo đang bám trên người mình.

Ngu Duyên: "Đợi tôi tích đủ tiền, cuộc sống ổn định rồi, sẽ đến mua một con về."

Chủ cửa hàng mỉm cười đồng ý.

Cho đến khi rời đi, vẫn còn một con sứa mèo màu xanh nhạt đuổi theo sau cậu, gắng sức vỗ cánh nhỏ.

"Meow ~."

Đây là con sứa mèo mà Ngu Duyên thích nhất, mới cai sữa không lâu, Ngu Duyên cũng v.uốt v.e nó lâu nhất.

Tiếc là, tạm thời cậu không có khả năng nuôi nó.

Ngu Duyên đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, lưu luyến không rời.

Phó Chấp Tự đã kéo kính xe lên, tháo kính râm ra, nghiêng người tựa vào cửa xe, quan sát tất cả.

Không lâu sau, Ngu Duyên đã đến bên cạnh xe. Phó Chấp Tự mở cửa cho cậu lên.

Vừa ngồi vào xe, ánh mắt Ngu Duyên lập tức hướng về cửa hàng thú cưng, chăm chú nhìn chú sứa mèo màu xanh nhạt kia với ánh mắt đầy khao khát.

Phó Chấp Tự không lập tức khởi động xe, mà mở miệng hỏi: "Muốn nuôi thú cưng à?"

Ngu Duyên thu lại ánh mắt, vâng một tiếng, thành thật nói: "Hôm nay ở nhà họ Ngu, em nhìn thấy một con sứa mèo, rất dễ thương, lại rất quấn người, em thích lắm."

Thì ra là thấy người khác có, thích rồi, nên cũng muốn có.

Phó Chấp Tự hỏi: "Sao không mua một con?"

Ngu Duyên lắc đầu: "Công việc của em vẫn chưa ổn định."

Là một chú cá nhỏ có trách nhiệm.

Ý nghĩ chợt lóe lên, Phó Chấp Tự mở quang não, chuyển thẳng cho cậu một khoản tiền rồi ra lệnh không cho từ chối: "'Cậu ta cũng thích thú cưng, cậu đi mua một con, nuôi ở nhà, chi phí tôi trả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK