Quan sát – chính là không ngừng tạo ra môi trường mới, chú ý quan sát phản ứng khác nhau của đối tượng trong các môi trường khác nhau.
Chỉ là một thú cưng nhỏ thôi, chẳng tốn bao nhiêu tiền, robot quản gia cũng có thể giúp chăm sóc, thậm chí còn không cần dắt đi dạo.
Nuôi một con là được rồi.
Không cần phải ghen tị với người khác.
Ngu Duyên sững sờ vài giây, đôi mắt khẽ tròn xoe, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Làm thế thân kiểu này, thật sự quá hạnh phúc rồi!
Cảm ơn anh trai ánh trăng sáng!
"Vâng, Phó tiên sinh, em đi mua ngay đây!" Ngu Duyên lập tức xuống xe, chạy vội trở lại cửa hàng thú cưng, vui mừng đến nỗi mái tóc xoăn nhỏ cũng bị gió thổi dựng lên.
Nhìn theo bóng dáng chạy đi xa bên ngoài cửa sổ, Phó Chấp Tự mở tập tin có tên là "thế thân" trên quang não chưa kịp tắt ra, tiếp tục ghi chép.
[Thích động vật nhỏ]
[Có trách nhiệm]
[Vì được nuôi thú cưng mà cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không có phản ứng gì khi nghe thấy 'ánh trăng sáng'.]
...
Chẳng bao lâu sau, Ngu Duyên quay lại, theo sau là một con robot nhỏ chở hàng. Trong tay cậu cẩn thận ôm một chiếc hộp trong suốt dành cho thú cưng.
Bên trong hộp chứa một nửa nước biển, một chú sứa mèo màu xanh nhạt đang thoải mái ngâm mình, đôi tai tự nhiên vểnh lên, cánh nhỏ thu lại gọn gàng sau lưng.
Phó Chấp Tự đã mở cửa xe và cốp sau từ trước, robot nhỏ đặt hàng vào cốp xe, còn Ngu Duyên thì vui vẻ ôm con sứa mèo lên xe, ngồi bên cạnh Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự trực tiếp khởi động xe bay, lái về nhà.
"Phó tiên sinh, ngài xem, nó dễ thương quá." Ngu Duyên đưa tay ôm chiếc hộp, như đang khoe bảo vật, giơ chú sứa mèo lên trước mặt Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự và con sứa mèo nhìn nhau.
"Meo." Con sứa mèo nhả ra một quả bong bóng.
Ngu Duyên cười tươi: "Nó rất thích Phó tiên sinh đấy."
Phó Chấp Tự không hiểu Ngu Duyên nhìn từ đâu ra mà bảo rằng con vật nhỏ này thích hắn.
Dù chưa từng nuôi sứa mèo, nhưng khi hắn ở đoàn phim cũng từng tiếp xúc qua, còn bị một con tính tình không tốt cắn cho một phát.
Ngu Duyên lại nói: "Phó tiên sinh đặt tên cho nó đi, là bé trai đấy."
Dù sao cũng là dùng tiền của Phó Chấp Tự mua, hắn cũng nên có quyền đặt tên.
Phó Chấp Tự không mấy hứng thú với việc đặt tên cho sứa mèo, nhưng nghĩ lại, đây cũng là một cơ hội tốt.
Vì vậy hắn suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Gọi là Tinh Tinh đi, chắc 'cậu ta' sẽ thích cái tên này."
Cái tên này tuy không liên quan đến "cậu ta" không tồn tại kia, nhưng cũng là một cái tên mà hắn để tâm đặt , hắn từng thấy một hành tinh màu xanh nhạt, rất đẹp, tiếc là ở chủ tinh không nhìn thấy được.
"Em cũng thích lắm!" Ngu Duyên rất hưởng ứng, hoàn toàn không để ý đến chữ "cậu ta" đầy dụng tâm trong câu nói của Phó Chấp Tự.
Nói xong, Ngu Duyên ôm hộp đựng vào lòng, mắt cong thành hình trăng khuyết, trêu chọc bé sứa mèo bên trong: "Tinh Tinh, Tinh Tinh."
"Meo meo, meo meo." Sứa mèo theo ngón tay cậu mà bơi qua bơi lại trong nước, nhả ra một loạt bong bóng nhỏ.
Phó Chấp Tự: "..."
Hắn quyết định tạm thời không dùng "ánh trăng sáng" không tồn tại kia để thử thăm dò phản ứng của thế thân nhỏ nữa, đợi đến khi cơn hứng thú nuôi thú cưng của cậu qua đi rồi tính tiếp.
Quả nhiên, không thể đối xử với thế thân nhỏ quá tốt được.
...
Sau một hồi chơi đùa với bé sứa mèo, bụng của Ngu Duyên bắt đầu réo lên.
Dù gì sáng nay cậu cũng tiêu tốn không ít sức lực để dọn dẹp, giờ lại đúng giờ cơm trưa, cảm thấy đói bụng cũng không có gì lạ.
Ngu Duyên đặt hộp đựng vào góc xe, hai tay đặt lên đùi, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn hỏi:: "Phó tiên sinh, trưa nay chúng ta ăn gì ạ?"
Phó Chấp Tự liếc cậu một cái, trong lòng như có một bình mực đen bị hất đổ, hỏi ngược lại: "Cậu muốn ăn gì?"
Còn có thể gọi món sao?
Ngu Duyên lập tức hào hứng mở quang não ra, tìm kiếm các món ăn ngon của thế giới này.
Hình ảnh các món ăn trên quang não rất hấp dẫn, dường như qua màn hình cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm. Ngu Duyên càng xem càng đói, ước gì có thể thò tay vào màn hình, gắp hết ra ăn mới được.
Ngu Duyên lưu lại từng món mình muốn ăn, chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Phó Chấp Tự.
Phó Chấp Tự lần lượt xem qua từng món, rồi lạnh nhạt trả lời: "Những món này đều không được."
Ngu Duyên chỉ cho rằng Phó Chấp Tự không biết làm, hoặc là quá phiền phức, bèn ỉu xìu, lùi một bước, nói: "Vậy... vậy thì ăn những món tối qua đi."
Những món tối qua Phó Chấp Tự làm cũng rất ngon, chỉ là tối qua đã ăn rồi, cậu vốn định hôm nay đổi món khác.
Thế nhưng, Phó Chấp Tự lại đáp: "Cũng không được."
Ngu Duyên tròn mắt, ngơ ngác như một chú chuột hamster nhỏ.
Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc cái gì mới được?
Rõ ràng chính hắn là người hỏi cậu muốn ăn gì...
Đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của Ngu Duyên, Phó Chấp Tự chậm rãi lấy phần cơm trưa cho hai người đã chuẩn bị sẵn từ tủ giữ nhiệt bên cạnh ra, rồi bày bàn ăn nhỏ lên.
"Ăn cái này."
Ngu Duyên: "..."
Không phải Phó Chấp Tự có bệnh đấy chứ???
Đã chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi, còn hỏi cậu muốn ăn gì làm chi.
Hệ thống nhỏ giọng nói: [Có lẽ là thấy trêu cậu rất vui thôi?]
Quả thật, khá là vui đấy.
Ngu Duyên tức giận.
Nhưng cũng không dám tức quá rõ ràng, cậu mở hộp cơm ra, gắp một đũa thức ăn, hung hăng cắn thật mạnh, coi như là trút giận.
Nhai nhai nhai.
...
Chết tiệt, lại còn ngon nữa chứ.
Nhai nhai nhai.
Trong phần cơm của cậu còn có vài loại hải sản đặc biệt tươi mới.
Phó Chấp Tự dị ứng với hải sản, không thể ăn được, rõ ràng phần này là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
Ngu Duyên vừa nhai hai bên má phồng lên một cục, vừa quyết định rộng lượng bỏ qua chuyện nhỏ này, tha thứ cho Phó Chấp Tự vì chuyện trêu ghẹo cậu.
Ăn no uống say, Ngu Duyên mãn nguyện đến mức không nhịn được mà đánh một cái ợ nho nhỏ.
Khi xe gần về đến nhà, cậu chủ động thu dọn bàn ăn, vừa làm vừa thử dò hỏi: "Phó tiên sinh, lần này ngài sẽ ở lại chủ tinh bao lâu ạ?"
Phó Chấp Tự không rõ vì sao Ngu Duyên đột nhiên hỏi như vậy, cũng không biết cậu có ý đồ gì, chỉ mơ hồ đáp: "Không nói trước được."
Ngu Duyên mím môi, dọn dẹp xong bàn ăn, lại cầm hộp đựng sứa mèo ra đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tinh Tinh còn nhỏ, đây là giai đoạn quan trọng để hình thành tính cách và thói quen. Ngài nên dành nhiều thời gian hơn để ở bên nó. Theo ý kiến của em, tốt nhất là nên đợi nó trưởng thành rồi ngài hẵng rời đi."
Bé sứa mèo nào đó vẫn chưa biết mình tên là Tinh Tinh nhả ra một quả bong bóng nhỏ.
Phó Chấp Tự: "..."
Không biết còn tưởng Tinh Tinh là con trai ruột của hắn nữa.
Nhưng qua câu nói này có thể khẳng định – thế thân nhỏ này không muốn hắn rời đi.
Thật sự quá dính người.
Cuối cùng Phó Chấp Tự cũng không nói thật với cậu về việc mình sẽ không rời khỏi chủ tinh trong thời gian ngắn. Cứ để cậu phải bận tâm đi.
.....
Về đến nhà, Phó Chấp Tự giúp cậu dỡ đồ dùng của sứa mèo từ trên xe xuống.
Ban đầu tưởng chỉ cần sắp xếp mọi thứ vào nhà là xong, ai ngờ hai người lại loay hoay cả buổi chiều.
Sứa mèo là loài động vật sống được cả trên cạn, dưới nước và trên không. Con mới về nhà này cần được nuôi trong nước một thời gian để thích nghi trước, sau đó mới thả ra cho nó tự do hoạt động trong nhà.
Ngu Duyên mua cho nó một bể cá rất lớn và bộ trang trí trong bể.
Chỉ riêng việc sắp xếp trang trí trong bể cá, hai người đã mất hơn hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, ngón tay Ngu Duyên vô tình bị xước, phải để Phó Chấp Tự xử lý vết thương cho cậu.
Khi bể cá được đổ đầy nước biển, Ngu Duyên cẩn thận lấy con sứa mèo trong hộp đựng ra, thả vào trong.
"Meo?" Cái đầu nhỏ lập tức lượn quanh, khám phá lãnh thổ mới.
Đậy nắp bể cá lại để tránh nó bay ra ngoài, sau đó hai người lại lắp đặt chỗ ở và đồ chơi cho nó ở khắp nơi trong nhà, đợi nó thích nghi với môi trường rồi có thể thả rông.
Với chiều cao vượt trội, Phó Chấp Tự phụ trách những chỗ mà Ngu Duyên không với tới.
Hắn làm việc nhanh gọn, vốn dĩ tốt nghiệp trường quân đội, mấy việc này chẳng đáng là gì với hắn.
Cuối cùng, Ngu Duyên vừa cúi đầu nhìn màn hình, vừa nói: "Phó tiên sinh, tốt nhất nên đóng kín tất cả các cửa sổ trong nhà, đề phòng Tinh Tinh lớn lên rồi vô tình bay đi mất."
"Người ta nói nước biển tốt nhất vẫn nên dùng loại tự nhiên, lần thay nước tiếp theo chúng ta ra biển múc một ít về nhé."
"Em đã chia sẻ hướng dẫn tự làm thức ăn cho sứa mèo với ngài rồi, tối nay chúng ta làm cho Tinh Tinh một ít thức ăn dặm nhé."
...
Phó Chấp Tự cảm giác mình vừa mua một "tổ tông nhỏ" về hầu hạ.
Không lâu sau, có thợ đến lắp đặt cửa sổ kín cho biệt thự, còn có robot nhỏ gửi đến một ít nguyên liệu tươi sống, đều là những thứ dùng để làm thức ăn dặm cho sứa mèo.
Khi Tống Duy gọi điện đến, Phó Chấp Tự đang cùng Ngu Duyên ở trong bếp làm thức ăn dặm cho con nhỏ.
Phó Chấp Tự lau tay, sợ nội dung trò chuyện của hai người không tiện để Ngu Duyên nghe thấy, bèn dặn cậu vài câu rồi vào phòng riêng để nghe điện thoại.
Thấy Phó Chấp Tự quay về phòng mình, Tống Duy cuối cùng cũng không nhịn được mà trêu chọc: "Chà, cùng nhau chuẩn bị bữa tối tình yêu à?"
Tuy hắn ta không biết Phó Chấp Tự và thế thân nhỏ kia sống chung thế nào, nhưng hình ảnh Phó Chấp Tự hôm qua khi quang não của hắn được bật lên cũng đủ khiến Tống Duy huýt sáo trêu chọc.
Phó Chấp Tự cười lạnh một tiếng: "Đang làm thức ăn dặm cho sứa mèo."
Tống Duy: "?"
Tống Duy: "Sứa mèo ở đâu ra vậy?"
Hắn ta vẫn nhớ Phó Chấp Tự từng bị sứa mèo ở đoàn phim cắn một phát. Từ đó Phó Chấp Tự rất ít khi tiếp xúc với sứa mèo, không phải vì sợ hãi hay ghét bỏ, chỉ đơn thuần là không muốn bị cắn nữa thôi, dù sao cũng không quá thích.
Phó Chấp Tự: "Mua chiều nay, cậu ấy muốn nuôi."
Tống Duy: "Chiều chuộng vậy sao?"
Phó Chấp Tự: "Anh biết gì chứ. Tôi nói với cậu ấy là 'ánh trăng sáng' của tôi cũng thích loài này."
Tống Duy: "..."
Sao hắn ta lại cảm thấy Phó Chấp Tự đang tìm cớ để đồng ý cho thế thân nhỏ nuôi sứa mèo vậy.
Nhưng cuối cùng Tống Duy cũng không nói thêm gì, không muốn làm gián đoạn vở kịch này, chỉ nói: "Được rồi."
Quay lại vấn đề chính, Tống Duy hỏi: "Cậu dự định khi nào đến trường quân sự? Tôi sẽ đi cùng cậu."
Mỗi lần Phó Chấp Tự trở về chủ tinh đều nhanh chóng dành thời gian đến trường quân sự thăm thầy.
Mặc dù Tống Duy không tốt nghiệp trường quân sự, nhưng cháu trai của hắn ta năm nay tình cờ thi đỗ vào trường quân sự, hiện đang học tại đó. Nhân tiện lần này trở về, hắn định đến xem một chút, nghĩ rằng nếu Phó Chấp Tự cũng muốn đi thì có thể đi cùng, vì dẫu sao Phó Chấp Tự cũng quen thuộc trường quân sự hơn hắn nhiều.
Phó Chấp Tự suy nghĩ vài giây, nói: "Mấy ngày nữa đi."
Mấy ngày này là giai đoạn quan trọng để sứa mèo vừa về nhà thích nghi với môi trường mới, nếu hắn thường xuyên ra ngoài thì có lẽ sẽ lại bị phàn nàn cho xem.
Tống Duy gật đầu: "Được, vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt. Nếu đi thì gọi điện cho tôi."
Đột nhiên, Tống Duy như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi han: "Đúng rồi, giờ tay cậu còn run không?"
Nghe vậy, Phó Chấp Tự cúi đầu nhìn đôi tay của mình, không khỏi trầm ngâm.
Hình như... thực sự không run nữa rồi.
Là khi nào vậy?
Rõ ràng buổi sáng quay phim xong đi đón Ngu Duyên, tay hắn vẫn còn hơi run.
Buổi trưa, khi ngồi trong xe bay dùng bữa, hắn cũng không để ý lắm.
Chiều đến, hắn cùng Ngu Duyên lắp đặt đồ đạc suốt cả buổi, cũng chẳng chú ý gì đến đôi tay này nữa.
Buổi tối làm thức ăn dặm cũng vậy.
Nhưng đúng là hắn không còn quên mình là Phó Chấp Tự nữa, không phải nhân vật trong kịch bản nào cả.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Tống Duy đã có câu trả lời: "Không run nữa à?"
Phó Chấp Tự gật đầu: "Ừ."
Tống Duy: "Lần này thoát vai khá nhanh đấy."
Phó Chấp Tự lại ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Ngu Duyên luôn gọi hắn là Phó tiên sinh.
Trước kia khi không thể thoát vai để điều trị, có bác sĩ khuyên rằng cứ gọi tên thật của hắn thì có thể giảm bớt, nhắc hắn nhớ mình là ai. Vì vậy trong thời gian đó Tống Duy cùng một số người bạn thân thiết khác luôn gọi tên hắn, nhưng nói thật cũng không có tác dụng gì lớn.
Nhưng hắn cũng không có bằng chứng chứng minh là do Ngu Duyên, chỉ có thể tiếp tục quan sát thêm.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đĩa vỡ tan cùng giọng nói hoảng hốt của Ngu Duyên. Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phó Chấp Tự cau mày, lập tức chạy ra ngoài.