• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa rơi rất lớn, khi Phó Chấp Tự vội vã rửa mặt và quay về từ khách sạn, hắn liền nhận ra điều gì đó không ổn.

Trong nhà thiếu đi một vài thứ, không nhiều đến mức có thể nhận ra ngay lập tức, nhưng lại không thể xem nhẹ.

"Chào mừng về nhà, chủ nhân." Robot quản gia vẫn như cũ, đứng đợi sẵn.

Cho đến khi thay xong giày ở sảnh, vị trí ban đầu đặt bể sứa mèo trống không, Phó Chấp Tự mới nhận ra là có gì đó không đúng.

Không kịp suy nghĩ, hắn đã sải bước lao về phía phòng ngủ phụ.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa bị mở ra.

Bên trong trống rỗng.

Không chỉ không có bóng dáng quen thuộc, mà những đồ đạc bên trong cũng đã biến mất hết.

Chỉ còn lại chậu cây xanh nhỏ mà mấy ngày trước hắn đặc biệt mua về cô đơn nằm trong góc.

Ngu Duyên đã đi rồi.

Đã chuyển ra khỏi đây rồi.

Mang theo tất cả đồ đạc của mình, biến mất hoàn toàn khỏi nơi này.

Trái tim Phó Chấp Tự như bị một bàn tay lớn bóp chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, ảnh hưởng của cơn say vẫn khiến đầu hắn đau âm ỉ, cả người có chút chao đảo, phải đưa tay chống lên khung cửa mới giữ được thăng bằng.

Cùng với tiếng bước chân đến gần, giọng nói của Tống Duy đột nhiên vang lên từ xa: "Trên bàn có một tờ giấy."

Phó Chấp Tự lập tức quay người, thấy Tống Duy cầm tờ giấy trong tay, liền nhanh chóng giật lấy.

Trên đó là nét chữ của Ngu Duyên.

[ Phó tiên sinh, chúng ta kết thúc mối quan hệ này đi.]

Dòng cuối cùng còn viết gì đó, nhưng bị bôi xóa hoàn toàn, không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Lúc đầu ký hợp đồng thế thân đã nói rất rõ ràng, chỉ cần một trong hai bên muốn kết thúc mối quan hệ này thì có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.

Khi đó hắn chỉ nghĩ là – không muốn làm khó người khác, cũng không muốn bị dính lấy.

Nhưng bây giờ hắn lại hối hận vô cùng.

Mối quan hệ thế thân có thể chấm dứt, nhưng hắn không muốn Ngu Duyên chuyển đi, không muốn Ngu Duyên rời đi.

Tờ giấy không hề gấp, Tống Duy hiển nhiên cũng đã nhìn thấy chữ viết trên đó, biết đã xảy ra chuyện gì.

Tống Duy nhắc nhở: "Mau đi tìm cậu ấy giải thích đi."

Phó Chấp Tự hồi phục tinh thần, ừ một tiếng, một tay nắm chặt tờ giấy, một tay thao tác trên quang não, vội vã gửi cho Ngu Duyên một tin nhắn: "Cậu đang ở đâu?"

Tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đi trong tiếng tim đập loạn xạ của hắn.

Phó Chấp Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà Ngu Duyên không hề xóa hắn khỏi danh sách bạn bè trên quang não.

Chỉ là hắn chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được bất kỳ động tĩnh nào từ phía bên kia, không có tin nhắn trả lời, thậm chí không có dòng chữ "đang nhập" hiện lên.

Trong khoảng thời gian đó Phó Chấp Tự chuyển một phần giao diện quang não sang chế độ điều khiển robot quản gia, phát hiện lệnh "Chào mừng về nhà, A Duyên" mà Ngu Duyên thêm vào đã biến mất, thông tin cá nhân mà Ngu Duyên nhập vào cũng không còn.

——Nghĩ thôi cũng biết tất cả đều là do Ngu Duyên xóa sạch trước khi rời đi.

Xem xong những thứ đó, Ngu Duyên vẫn không trả lời.

Phó Chấp Tự thực sự không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho cậu.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, trong căn biệt thự yên tĩnh này làm người ta nghe đến hoảng hốt, ngay khi hắn nghĩ rằng sẽ không ai nghe máy thì tiếng chuông đột ngột biến mất, một tiếng thở rất khẽ vang lên ở đầu dây bên kia.

Phó Chấp Tự lập tức nắm chặt tờ giấy bước vào phòng ngủ phụ, đóng cửa lại, giữ cho không gian chỉ còn hai người họ.

Bên ngoài, Tống Duy tựa nhẹ vào tường, mỉm cười bất đắc dĩ, xoay người đi về phía ghế sofa trong phòng khách.

Có người yêu là chuyện mà đối với hầu hết các nghệ sĩ khác, quản lý có lẽ sẽ lo lắng đến chết, hoặc không cho phép nghệ sĩ tự do yêu đương, hoặc cảnh báo nghệ sĩ rằng tuyệt đối không được để lộ mối quan hệ tình cảm, tránh ảnh hưởng đến công việc và sự nghiệp.

Là người quản lý của Phó Chấp Tự, anh ta ngược lại cảm thấy rất vui, nghệ sĩ trước hết phải là một "con người", con người sẽ có yêu hận tình thù, chuyện này rất bình thường, hơn nữa Phó Chấp Tự cũng không phải là idol không được phép yêu đương, hắn chỉ là một diễn viên nổi tiếng mà thôi.

Có thể thích một người là một chuyện may mắn và hạnh phúc.

Đặc biệt là đối với Phó Chấp Tự, thì lại càng khó có được.

Hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.

...

Phòng ngủ phụ.

Nhìn chằm chằm vào màn mưa ngoài cửa sổ, Phó Chấp Tự âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay không có sấm sét.

Người ở đầu dây bên kia không nói gì.

Phó Chấp Tự chủ động lên tiếng, cố gắng hết sức để giọng mình nghe không quá gấp gáp: "Bây giờ em đang ở nhà họ Ngu sao?"

Sau khi hắn nói, bên kia im lặng vài giây, sau đó mới rất nhẹ nhàng đáp lại một tiếng ừ.

Không khó đoán, Ngu Duyên mang nhiều hành lý như vậy thì khả năng cao nhất là đã đến nhà họ Ngu.

Xem ra mối quan hệ của cậu và nhà họ Ngu thật sự đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Phó Chấp Tự đi thẳng vào vấn đề, giải thích, không hề dây dưa dài dòng: "Tối qua tôi và Phương Thiển còn có bạn trai của cô ấy ra ngoài uống rượu, người cá tóc vàng trong bức ảnh trên hot search chỉ là nhân viên ở đó, tôi uống say quá, cậu ta tình cờ đỡ một cái, bị paparazzi chụp lén viết bậy, tôi thậm chí còn không biết tên cậu ta là gì."

Nói một hơi xong, cả hai bên lại rơi vào im lặng khiến người ta lo lắng.

Ngay khi Phó Chấp Tự chuẩn bị giải thích tiếp thì giọng nói hơi khàn khàn cuối cùng cũng vang lên, không còn là tiếng "ừm" ngắn ngủi nữa.

Ngu Duyên: "Vậy người đó không phải là ánh trăng sáng của Phó tiên sinh à?"

Phó Chấp Tự phát hiện ra giọng Ngu Duyên có gì đó không đúng, hắn muốn quan tâm hỏi han, nhưng lại không thể không trả lời câu hỏi này của cậu trước: "Không phải, từ trước tới giờ..."

Chưa từng có ánh trăng sáng nào cả.

Nhưng Ngu Duyên đã cắt ngang lời hắn, dứt khoát nói: "Phó tiên sinh giải thích với 'cậu ta' là đủ rồi, không cần phải giải thích với tôi đâu. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn làm thế thân này nữa, sau này cũng đừng liên lạc nữa. Chúc hai người hạnh phúc."

Năm chữ cuối cùng vốn dĩ được viết ở dòng cuối cùng của tờ giấy mà cậu để lại cho Phó Chấp Tự, nhưng đã bị cậu dùng bút gạch xóa hoàn toàn, không ngờ cuối cùng vẫn nói ra miệng qua điện thoại.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại xóa đi năm chữ đó, vì sao lại nhắc đến trong cuộc điện thoại này, giống như là... cố ý vậy.

Cố ý cái gì chứ?

Rõ ràng cổ họng đau muốn chết, vậy mà cậu vẫn có thể nói ra một đoạn dài như thế.

Cậu không nên nghe cuộc điện thoại này của Phó Chấp Tự.

"Ngu Duyên."

Ngu Duyên nghe thấy Phó Chấp Tự đột nhiên gọi mình như vậy ở đầu dây bên kia, là một giọng điệu trang trọng hiếm thấy.

Ngu Duyên cảm thấy cơ thể vẫn rất nặng nề, nhưng trái tim thì đã treo ngược lên, nhiệt độ cơ thể cao như bị thiêu đốt.

"Lúc tôi còn nhỏ đã biết bố mẹ mình vốn dĩ không yêu nhau, thậm chí họ còn trắng trợn ngoại tình trước mặt tôi, làm những chuyện đặc biệt kinh tởm trước mặt tôi khi tôi còn nhỏ tuổi, nói những lời đặc biệt kinh tởm."

"Vì bọn họ, tôi luôn cực kỳ bài xích tình yêu, tôi ghét tất cả những ai tiếp cận với mục đích đó, không thể nhập tâm vào bất kỳ kịch bản tình yêu nào."

"Vế trước thì không ảnh hưởng gì, cùng lắm thì độc thân cả đời thôi."

"Vế sau lại hạn chế con đường diễn xuất của tôi."

"Những năm này Tống Duy đã nghĩ ra rất nhiều cách để tôi có thể nhập vai vào tình yêu, ví dụ như APP hẹn hò ảo đang hot, ví dụ như game VR về tình yêu, nhưng đều không có hiệu quả."

"Vài tháng trước, Tống Duy đột nhiên nói với tôi, anh ta có một ý tưởng mới."

Ngu Duyên không biết vì sao Phó Chấp Tự lại đột nhiên lôi những chuyện dường như không liên quan đến họ ra nói, nhưng sâu trong lòng cậu có một giọng nói bảo rằng — không phải không liên quan, mà là rất quan trọng, một bí mật mà cậu chưa biết.

"Anh ta nói, hay là tìm một người thật ở bên cạnh tôi để quan sát một cách nhập tâm đi, vừa hay có một kịch bản về thế thân của ánh trăng sáng có thể luyện tập một chút, gán cho người đó thân phận 'thế thân', dựng nên một 'ánh trăng sáng' không hề tồn tại."

Ngón tay Ngu Duyên không kìm được mà túm chặt lấy chăn trên người, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

"Những chuyện sau này em đều biết rồi, em đã ký vào bản hợp đồng thế thân đó, trở thành đối tượng quan sát của tôi."

Ngu Duyên không nghi ngờ lời Phó Chấp Tự nói, dù sao thì Phó Chấp Tự cũng không cần phải đi một đường vòng lớn như vậy để lừa cậu.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này vẫn còn hiện rõ trước mắt.

Ngu Duyên hỏi: "Anh nói anh ở quân đội đã gặp được quý nhân..."

Phó Chấp Tự đáp: "Là thầy của tôi."

Ngu Duyên: "..."

Đúng rồi, cậu luôn biết Phó Chấp Tự ở quân đội có một vị thầy, sao lại theo bản năng không gán quý nhân này vào thầy ấy chứ?

Ngu Duyên không cho rằng đó là lỗi của mình, cậu hỏi tiếp: "Tối hôm đó anh từ trường quân đội trở về đã uống rượu, tại sao lại nói xin lỗi với tôi?"

Phó Chấp Tự đáp: "Tôi ở trường gặp được một cậu em khóa dưới xin tôi chữ ký, sau đó tôi phát hiện người đó chính là Ngu Vãn Khung, người đã bị tráo đổi với em, nên cảm thấy rất có lỗi với em, lúc đó lại uống rượu, đầu óc có chút lơ mơ, chỉ biết nói xin lỗi, làm em sợ rồi."

Ngu Duyên: "............"

Ngu Duyên lại hỏi: "Lúc ở phòng bao của nhà hàng, chị Phương nói câu 'vẫn là tóc vàng' có nghĩa là gì?"

Phó Chấp Tự hồi tưởng hai giây, giải thích chuyện ở quân đội lúc phân tổ trừ hắn ra thì tất cả mọi người đều nhuộm tóc vàng.

Ngu Duyên: ".................."

Ngu Duyên cảm thấy toàn thân cá của mình đều không ổn rồi.

Hóa ra tất cả những "bằng chứng" mà cậu cho rằng ánh trăng sáng kia tồn tại đều là hiểu lầm?!

Phó Chấp Tự căn bản không có ánh trăng sáng nào, tất cả đều là giả.

Hệ thống cũng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Mặc dù bị "lừa", nhưng Ngu Duyên lại không hề cảm thấy tức giận gì, hay nói đúng hơn là, cậu thậm chí có một chút vui mừng nho nhỏ không dễ phát hiện.

Ngu Duyên hít sâu một hơi: "Anh nói với tôi những điều này..."

Phó Chấp Tự trực tiếp cắt ngang: "Tôi nói với em những điều này không phải là muốn khôi phục mối quan hệ trước đây, em cũng chưa từng là thế thân gì cả, mà là muốn nói với em rằng– tôi phát hiện ra hình như tôi đã rung động với em rồi."

Ngu Duyên: "?!"

Cả người Ngu Duyên đều căng cứng trong chăn.

Phó Chấp Tự đang nói cái gì vậy??!!

Hệ thống: [...]

Hình như là đang tỏ tình với cậu đó.

"Tôi có d.ục v.ọng chiếm hữu với em."

"Thích em làm nũng với tôi, thích em được nước lấn tới, thích nghe em hát ru tôi ngủ."

"Cứ nghĩ đến việc em sẽ rời xa tôi, tôi lại cảm thấy rất buồn."

"Tối qua uống say cũng là vì tưởng rằng em muốn rời đi."

Ngu Duyên đột nhiên rất muốn biến ra đuôi cá để uốn cong, duỗi thẳng, rồi lại uốn cong, rồi lại duỗi thẳng, lặp đi lặp lại như vậy, để xoa dịu trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Nhưng cậu không thể biến ra đuôi cá, cậu vẫn đang mặc quần, cậu không muốn c.ởi quần trong khi đang gọi điện, điều này quá kỳ cục.

Cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.

Giọng của Phó Chấp Tự vẫn đang tiếp tục.

"Tôi không quá hiểu về chuyện tình yêu, nhưng tôi có thể khẳng định, tôi thật sự đã thích em rồi."

"Trước đây là do tôi không tự biết nên đã làm rất nhiều chuyện khiến em hiểu lầm, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ lòng mình rồi, những hiểu lầm đó tôi muốn giải thích rõ ràng hết."

"Cho dù câu trả lời của em là gì, tôi cũng sẽ không giấu em bất kỳ chuyện gì nữa."

Khi Phó Chấp Tự nói được một nửa thì cửa phòng Ngu Duyên đột nhiên bị người khác đẩy ra từ bên ngoài.

Ngu Duyên theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đối diện với ánh mắt của mẹ Ngu đang bưng cái gì đó định đi vào.

"Hai đứa cứ nói chuyện đi." Mẹ Ngu "rầm" một tiếng đóng cửa lại, gần như bỏ chạy biến mất.

Ngu Duyên: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK