“Cháu ăn rồi ạ.”
“Vậy lại đây ngồi uống ly trà đi.”
Mọi người di chuyển ghế ngồi để chừa ra một chỗ trống cho Ninh Tê.
Ôn Hạc Đình nhìn Ninh Tê, cười nói: “Có phải tiểu Ninh Tê bị cảm không?”
Ninh Tê mở to mắt: “Oa, ông mới liếc mắt một cái mà đã nhìn ra được rồi ạ?”
“Cháu vươn đầu lưỡi ra cho ông nhìn xem.” Ôn Hạc Đình xem tưa lưỡi [*] rồi bảo cô “a” một tiếng, gật đầu nói, “Chắc cũng sắp khỏi bệnh rồi đấy? Cháu nhớ mặc nhiều một chút, trời lạnh như vậy mà lại để lộ mắt cá chân ra ngoài.”
[*] Tưa lưỡi hay còn gọi là bệnh nấm lưỡi là tình trạng niêm mạc miệng, lưỡi, họng và có thể là cả thực quản bị nhiễm nấm candida gây nên tình trạng xuất hiện những màng giả mạc màu trắng bám chắc trên bề mặt lưỡi họng, khô bong ra khi lau rửa gây đau rát, chảy máu khi cọ xát.
Ninh Tê ngượng ngùng cúi người kéo ống quần jeans đang sắn lên xuống.
Sau khi cơm nước xong, Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên dọn dẹp bàn, sau đó lấy ấm trà và ly châm trà.
Ninh Tê bưng ly trà, do uống vội nên bị sặc mà ho một tiếng.
Có lẽ Ôn Hạc Đình nghĩ cô ho là do bị cảm nên cười nói: “Mấy đứa trẻ các cháu bây giờ, tố chất thân thể kém quá đi mất. Lĩnh Viễn, sau này cháu dẫn Ninh Tê đi tập Ngũ Cầm Hí [*] đi.”
[*] Tương truyền Hoa Đà đã sáng tạo ra bộ Ngũ Cầm Hí (năm loài thú nô đùa) để tập dưỡng sinh. Bộ Ngũ Cầm Hí đã tồn tại và phát triển hơn 1800 năm, gồm năm loài thú là Hổ (cọp), Lộc (nai), Hùng (gấu), Viên (vượn), Điểu (chim). Mỗi hí gồm 2 thức, mỗi thức gồm vài động tác.
“Ngũ Cầm Hí là gì ạ?”
Trì Tiểu Viên cười đáp: “Cô có thể hiểu đó là một môn thể thao giúp cơ thể khỏe mạnh, cứng cáp.”
Ninh Tê kinh ngạc nhìn về phía Ôn Lĩnh Viễn, không có cách nào gộp anh và thứ này lại làm một được.
Nhất định Trì Tiểu Viên biết cô đang nghĩ gì nên cười nói: “Hồi chú Ôn và chú Ôn lớn còn nhỏ đều có học qua bộ này, nghe nói là vì chú Ôn tập tốt hơn chú Ôn lớn nên mới được chọn làm người thừa kế phòng khám đó.”
“Lại nghe tin vỉa hè ở đâu đấy?” Ôn Lĩnh Viễn cười nói, “Lại là từ nơi nào tin vỉa hè?” Ôn Lĩnh Viễn cười nói, “Tiểu Viên cháu cũng tập khá tốt, cháu có thể dạy cho Ninh Tê đấy.”
“Tôi không học đâu!” Ninh Tê vội nói, “Ngày nào tôi cũng chạy bộ 800m nên sức khỏe rất tốt, chỉ vì tuần trước mặc váy nên mới bị cảm thôi.”
“Vậy tiểu Ninh Tê có muốn luyện kiếm Thái Cực không, ông sẽ đích thân dạy.” Ôn Hạc Đình nói.
“Tự ông còn không múa được hết bài mà.” Ôn Lĩnh Viễn không lưu tình chút nào.
Ôn Hạc Đình thở dài, ông đánh giá Ninh Tê một hồi, trông có vẻ cực kỳ tiếc nuối, “Đây là một hạt giống tốt đó.”
Ninh Tê: “……”
Hôm nay Ninh Tê đến đây tìm Ôn Lĩnh Viễn là vì có việc quan trọng muốn nói. Và đương nhiên việc quan trọng này cũng là tâm tư riêng của cô.
Nhân lúc Ôn Hạc Đình chỉ dẫn cho bác sĩ Chương, Ninh Tê gọi Ôn Lĩnh Viễn đến hành lang.
Ninh Tê chắp tay sau lưng dựa vào tường, ngước mắt cười với Ôn Lĩnh Viễn: “Cách mà chú dạy tôi rất hiệu nghiệm.”
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, giống như đang hỏi “cách gì”.
“Tôi và ba tôi đã làm một giao dịch.” Ninh Tê giải thích, “Tôi nói nếu tôi thi đậu vào trường Đại học Truyền thông thành phố Nam thì ba tôi phải đưa bà về quê. Chú biết tính ba tôi rồi đó, ông ấy xem trọng thể diện lắm. Vì vậy tôi đã bảo ông ấy có thể gióng trống khua chiêng đưa về và quyên góp tiền xây một con đường thông đến cửa nhà bà. Ba tôi rất thể sẽ bị đả động bởi cái ý kiến khoa trương này, nhưng bất kể như thế nào thì ông ấy cũng đã buông lỏng rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười khẽ: “Vậy thì tôi vui cho cháu.”
“Thế nên, tôi không thể nào chỉ ăn no chờ chết được, bây giờ cách kỳ thi đại học vẫn còn nửa năm. Tôi cần một nơi yên tĩnh để tự học.” Cô dời mắt sang Ôn Lĩnh Viễn, cõi lòng vô cùng chờ mong..
Ôn Lĩnh Viễn trầm mặc.
Ninh Tê chờ đến nỗi thấp thỏm. Liệu anh có hiểu ý cô không? Vì sao anh lại không lên tiếng vậy? Phản ứng thế này dường như không hợp với tính cách chu đáo của anh.
Lại qua thêm chốc lát, Ôn Lĩnh Viễn mới nói: “Bạn tôi có mở một nhà sách, có lẽ sẽ phù hợp với yêu cầu của cháu.”
Ninh Tê thấy hơi khó chịu, đây là một đáp án mà cô không hề nghĩ tới nên không biết phải phản ứng ra sao, dường như tất cả tinh lực dùng để khống chế tâm trạng thất vọng cũng không đủ.
Giữa lúc bầu không khí đang yên tĩnh, Ôn Hạc Đình bước ra khỏi phòng trà.
Dường như ông cảm thấy bầu không khí có phần không đúng nên cười hỏi: “Sao vậy tiểu Ninh Tê?”
“Cháu đang hỏi mượn chú Ôn Thanh Hạnh Đường để tự học. Vì lớp học ồn ào quá, mà nếu cháu ở nhà một mình thì rất dễ mất tập trung. Nếu học ở đây thì chú Ôn lẫn Tiểu Viên đều có thể giám sát cháu.” Nghe cái cớ trăm ngàn chỗ hở này đi, không học một mình được thì không thể học với Tô Vũ Nùng à? Khó trách Ôn Lĩnh Viễn lại không đáp ứng.
Ôn Hạc Đình cười nói: “Chẳng phải bình thường lầu hai đều để trống sao? Cháu học ở đó đi. Bây giờ cách kỳ thi đại học còn nửa năm nhỉ? Cháu biết phấn đấu là tốt đó.” Nói rồi, ông đi về phía toilet.
Có một khoảnh khắc Ninh Tê không dám nhìn Ôn Lĩnh Viễn. Cô cảm thấy mình thật quá đê tiện vì đã lợi dụng Ôn Hạc Đình để tạo áp lực cho anh.
Ôn Lĩnh Viễn cười cười, “Nếu cháu không chê thì lúc khám bệnh vào buổi tối sẽ khá ồn. Vậy cháu cứ dùng lầu hai đi.”
Giống như anh thật sự không hiểu ý ngầm của cô. Nhưng Ninh Tê không dám nghĩ như vậy vì cô biết Ôn Lĩnh Viễn thật sự có thể nhìn thấu lòng người.
–
Bởi vì đã “giao dịch” với Ninh Trị Đông nên Ninh Tê và Tô Dục Thanh lại liên lạc lại với nhau lần nữa. Cô phải dùng rất nhiều lời hứa hẹn mới thuyết phục được Tô Dục Thanh lập một kế hoạch ôn tập cho mình.
Hai người hẹn gặp ở quán cà phê vào cuối tuần. Tô Dục Thanh đang xem bài thi trước kia của cô.
“Cậu không cần phải thở dài đâu.” Ninh Tê nói, “Tôi biết thành tích của mình kém đến mức nào mà, với cả tôi cũng đâu muốn thi vào Thanh Bắc [*]. Tôi là sinh viên nghệ thuật nên điểm đầu vào sẽ không cao.”
[*] Trường Đại học Thanh Hoa; Đại học Bắc Kinh: hai trường Đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.
“Nhưng bây giờ chỉ còn nửa năm, cậu có biết nhiệm vụ của mình nặng bao nhiêu không? Đừng quên sang năm cậu còn có một cuộc thi kỹ thuật nữa.”
“Nếu không được thì cùng lắm tôi học lại một năm thôi.”
Tô Dục Thanh cười một tiếng, đắc ý run chân, “Vậy thì chẳng phải cậu phải gọi tôi một tiếng đàn anh rồi sao?”
“Tô Dục Thanh, từ khi nào mà cậu lại trở nên đáng ghét như vậy chứ?” Ninh Tê ghét bỏ liếc cậu một cái.
Sau đó, Ninh Tê dựa theo kế hoạch ôn tập mà Tô Dục Thanh vạch ra, mỗi ngày đều đến Thanh Hạnh Đường điểm danh. Cô ăn cơm tối xong là đi ngay, không gây thêm phiền phức cho Ôn Lĩnh Viễn. Cô đi thẳng lên lầu hai, lấy bài tập và bài thi ra rồi nằm nhoài lên bàn trà trong phòng khách.
Cô không cần bàn ghế mà chỉ thích ngồi lên tấm thảm nhung dài dưới bàn trà, vừa thoải mái vừa ấm áp. Trên bàn trà có bày một ít đồ ăn vặt, nhưng cô thích nhất là kẹo cao su và mứt, ăn hai món này sẽ không ảnh hưởng đến việc làm bài.
Bình thường cô sẽ ở Thanh Hạnh Đường từ 6 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi. Trong lúc đó có đôi khi Ôn Lĩnh Viễn cũng sẽ đi lên đưa ít điểm tâm xem như động viên. Thanh Hạnh Đường không thường xuyên tăng ca đến khuya nên hôm nay Ninh Tê phải về sớm hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này, hiếm khi Ninh Trị Đông lại thường xuyên ở nhà.
Ninh Tê về nhà thì thấy trước cửa có hai đôi giày da, cô nghĩ một đôi khác có thể là của trợ lý Ninh Trị Đông.
Dì Thang bưng một chén chè trôi nước hoa quế lên, Ninh Tê đang ngồi trên sofa ăn bỗng nghe thấy trong thư phòng truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ.
Ninh Tê bị dọa giật mình, cô đặt chén xuống nhè nhẹ đi qua đó. Cách một cánh cửa, cô nghe thấy Ninh Trị Đông đang tức giận mắng toàn lời lẽ thô tục, giống như đang mạnh mẽ lên án người đồng nghiệp kia đã làm chuyện thất tín bội nghĩa vậy.
Những việc này cô không hiểu nên chỉ dặn dì Thang đợi Ninh Trị Đông hết giận thì làm một bữa ăn khuya cho ông.
Hiện giờ Ninh Tê rất ít khi ngẩn ngơ hoặc ngủ trong lớp, mọi thời gian cô đều dùng để chấp hành kế hoạch ôn tập mà Tô Dục Thanh vạch ra.
Thật đau đầu khi phải học thuộc lòng thành tựu lịch sử của nền văn hóa cổ đại, ấy vậy mà hình như cô chỉ nhớ rõ những thứ có liên quan đến Đông y, chẳng hạn như Biển Thước, Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, Tống Từ, Cát Hồng, Tôn Tư Mạc [*], 《Học thuyết về bệnh thương hàn và các loại bệnh khác》, 《Sách nghiên cứu về thảo mộc của Thần Nông》…… Nếu để cô đến Thanh Hạnh Đường học thì chưa chắc đã kém hơn Trì Tiểu Viên.
[*] Biển Thước, tên thật là Tần Việt Nhân, hiệu Lư Y, là một thầy thuốc trứ danh thời Chiến Quốc và được xem là một trong những danh y đầu tiên được ghi chép sớm nhất trong các thư tịch của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền ông chính là người khai sinh ra phương pháp bắt mạch, là người đặt tiền đề quan trọng cho Đông y. Do tiếng tăm và các điển tích thần kỳ, về sau Biển Thước cùng Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh và Lý Thời Trân được hậu thế xưng tụng là Tứ đại danh y của Trung Quốc cổ đại. Tác phẩm của ông còn có Biển Thước nội kinh, Biển Thước ngoại kinh và Nạn kinh.
[*] Tống Từ, tự Huệ Phủ, người huyện Kiến Dương, tỉnh Phúc Kiến thời Tống. Ông là nhà pháp y học trứ danh đời cổ xưa của Trung Quốc và cũng là của thế giới. Ông còn được biết với cái tên Tống Đề Hình vì đã viết quyển “Tẩy Oan Tập Lục” (洗冤集录), một quyển sách chuyên môn về pháp y học sớm nhất trên toàn thế giới.
[*] Cát Hồng, Tôn Tư Mạc đều là danh y thời Trung Quốc cổ đại. Chỉ riêng Tôn Tư Mạc được xưng tụng là “Thần y”; “Dược vương”;…
“Bây giờ cậu chăm chỉ đến mức sắp đánh mất hình tượng luôn rồi.” Tô Vũ Nùng cười nhạo.
Ninh Tê nằm lên sách, mặt dính vết bút chì, lúc soi gương cô có nhìn thấy nhưng cũng lười lau, ỉu xìu nói: “Lẽ ra tớ phải nghe cậu đi làm chủ mới phải, học hành mệt quá, dẫu có Ôn Lĩnh Viễn đi nữa thì cũng thế thôi, tớ sắp từ bỏ rồi.”
“Tớ mà tin đồ quỷ nhà cậu đấy —- nhưng mà cậu và Ôn Lĩnh Viễn có tiến triển gì không?”
Ninh Tê lắc đầu, “Không bằng nên nói là lùi lại. Tớ cảm thấy anh ấy đang… hình như có chút trốn tránh tớ.”
Tô Vũ Nùng nghiêm túc suy nghĩ, “Nói không chừng là vì cậu đơn phương nên mới sốt ruột thế thôi?”
Sắp đến giờ vào học, hai người khoác tay nhau đi toilet một chuyến. Sau khi quay lại chỗ ngồi, Ninh Tê lấy điện thoại ra xem, không biết Ôn Lĩnh Viễn đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat lúc nào: [Nhìn thấy tin này thì gọi điện cho tôi.]
Ninh Tê lặng người một lúc. Ôn Lĩnh Viễn rất ít khi chủ động nhắn tin cho cô, chứ đừng nói chi là lúc đang đi học.
Cô bèn cúi đầu xuống, bấm số điện thoại.
Gần như chuông chỉ vang một tiếng là đã có người bắt. Giọng Ôn Lĩnh Viễn trầm thấp, giọng điệu nhẹ nhàng ngày thường hơi có vẻ gấp gáp: “Ninh Tê, bây giờ cháu đi xin phép giáo viên cho nghỉ học, hai mươi phút sau hãy ra cổng trường, tôi tới đón cháu.”
Trong lòng Ninh Tê vang lên tiếng lộp bộp: “Đã xảy ra chuyện gì…”
“Ba cháu xảy ra chút chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện. Không phải chuyện gì nghiêm trọng nên cháu đừng lo lắng quá.”
Ninh Tê đứng chờ ở cổng trường.
Xe của Ôn Lĩnh Viễn xuất hiện muộn hơn năm phút so với thời gian đã hẹn.
Không chờ xe dừng hẳn, cô đã đi đến mở cửa xe ra. Cô ngồi lên xe, được Ôn Lĩnh Viễn nhắc mới nhớ phải thắt dây an toàn. Nhưng do cô còn đang đeo cặp nên dây an toàn siết chặt làm cô rất khó chịu, thế là cô tháo dây ra, cởi cặp xuống rồi mới thắt lại lần nữa.
“Ninh Tê, cháu đừng lo lắng.” Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, ôn hòa nói, “Bất luận là tình huống gì thì đều có cách giải quyết cả.”
Cô không nói gì mà chỉ cúi đầu đáp vâng một tiếng.
Trong điện thoại Ôn Lĩnh Viễn không nói rõ tình huống nên làm Ninh Tê suy nghĩ đủ thứ lẫn hoang mang lo lắng. Mãi đến khi tới bệnh viện nhìn một cái mới biết tình huống còn khả quan hơn so với tưởng tượng của cô.
Đầu Ninh Trị Đông quấn băng gạc, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng. Trợ lý Vương Diệp đã sớm đóng viện phí xong và đang lo liệu tất cả mọi việc khi nằm viện.
Ôn Lĩnh Viễn thấy lúc Ninh Tê ở trong phòng bệnh không có đến gần để xem xét mà cũng không nói nhiều lời quan tâm với Ninh Trị Đông, tựa như người chờ thang máy đến mất kiên nhẫn, suýt chút nữa đã leo thang bộ ở lầu dưới kia không phải là cô vậy.
Ninh Tê chỉ đứng ở một nơi không xa không gần hỏi Ninh Trị Đông: “Ba có muốn con gọi cho mẹ không?”
“Gọi cho bà ta làm cái gì?” Ninh Trị Đông xùy một tiếng: “Bà ta còn ước gì ba chết sớm một chút đó.”
Ninh Tê muốn phản bác, nhưng chỉ hé miệng ra rồi lại nhịn xuống.
Không biết nên nói gì nên qua thêm một lúc nữa, Ninh Tê chuẩn bị đi: “Con sẽ bảo dì Thang đúng giờ đưa cơm đến cho ba, nếu ba muốn ăn gì thì cứ kêu Vương Diệp nói cho con biết.”
Ninh Trị Đông không nói được hay không mà chỉ nói cảm ơn Ôn Lĩnh Viễn rồi nhờ anh đưa Ninh Tê về nhà.
Hai người đi xuống lầu lấy xe, lúc sắp đi, Ôn Lĩnh Viễn trông thấy một cửa hàng tiện lợi ở ven đường.
Anh tháo dây an toàn rồi bảo Ninh Tê đợi một lát.
Mấy phút sau anh quay lại, mở cửa xe ra đưa cho Ninh Tê một chai nước uống.
Ninh Tê mờ mịt nhận lấy, phát hiện nó rất ấm. Đó là một chai trà sữa, hương vị trà rất đậm đà nhưng vẫn đủ ngọt, xem như có thể cứu vớt nỗi lòng sợ hãi của cô phần nào.
Ôn Lĩnh Viễn lái xe rất chậm, lúc đang chờ đèn đỏ, anh nói: “Tôi cho rằng cháu không quan tâm cha mình đến thế.”
Ninh Tê hơi ngước mắt lên, mặt cô tái hơn so với bình thường: “Ba tôi đã gặp phải chuyện gì?”
“Ông ấy đắc tội với người ta nên bị họ trả thù.”
“Là ông ấy sai, hay là…”
“Không phải ông ấy sai. Có lẽ đối với cháu mà nói thì ông ấy không phải một người cha tốt, nhưng với tư cách là một người bạn và đối tác làm ăn thì ông ấy rất đáng để kết giao.”
Ninh Tê trầm mặc.
“Tôi muốn hỏi cháu một chuyện.”
Ninh Tê ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Ôn Lĩnh Viễn dừng trên cánh tay cô: “Trông cháu không giống như người sẽ làm ra loại hành vi cực đoan như thế.”
“Chú nói cái này à?” Ninh Tê vén tay áo lên để lộ vết sẹo trên cánh tay, “Năm tôi 13 tuổi, vì muốn dọa mẹ tôi sợ một chút mà tôi đã canh đúng giờ bà ấy, muốn để bà ấy nhìn thấy. Nhưng hôm đó mẹ tôi không về, ba tôi cũng không về. Tôi ngâm mình trong bồn tắm, ngâm đến khi nước lạnh ngắt mới đành phải tự bò dậy đến phòng khám bôi thuốc. Cũng không sâu lắm nhưng vì thể chất tôi rất dễ để lại sẹo nên mới trông nghiêm trọng như thế.”
“Sau đó họ có phát hiện ra không?”
“Năm ngoái tôi đi bơi với mẹ bà mới nhìn thấy vết thương này. Tôi nói mình bị té, bà cũng không nghi ngờ gì.”
“Chuyện hút thuốc cũng vậy sao?”
“Ừm.” Ninh Tê dời mắt ra ngoài cửa sổ xe, cô không muốn kể khổ nhưng hình như bầu không khí hôm nay rất thích hợp để nói hết. Đương nhiên, có lẽ là vì cô lại cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Ôn Lĩnh Viễn nên mới cảm thấy giống như mình được anh bao dung.
“…… Không chỉ có vậy. Tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu ở trường, chẳng hạn như yêu đương, hút thuốc, cố ý nộp giấy trắng chỉ vì muốn gây chút phiền phức cho họ. Nhưng mà hình như người lớn luôn có một quy trình giải quyết phiền phức tuy đơn giản mà lại cực kỳ hiệu quả nên lần nào tôi cũng thua. Sau đó tôi không chơi như thế nữa.”
Từ sớm Ôn Lĩnh Viễn đã cảm nhận được sự mâu thuẫn ở cô, giống như cô cứng nhắc dùng thể xác phản nghịch để che lấp đi tâm hồn ngoan ngoãn nhưng lại không thuần thục nên người có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra điểm không ổn.
Ninh Tê siết chặt chai trà sữa, vặn nắp ra uống một ngụm: “Khi chú không được mong đợi, không bị gây áp lực về chuyện thi cử thì chuyện sống này rất nhàm chán, không có ý nghĩa gì cả. Vì vậy tôi rất cảm ơn bà nội, tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện học hành chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng ít ra việc hoàn thành lời hứa với bà lại là một chuyện rất có ý nghĩa.”
Cô tổng kết lại: “Nếu như đã dùng mọi cách mà vẫn không giữ được thứ mà chú quan tâm thì chú đành phải buộc bản thân không quan tâm đến nó nữa.”
Lúc này, Ôn Lĩnh Viễn mới nói: “Tôi có từng nói với cháu về chuyện gia đình tôi không?”
Ninh Tê lắc đầu.
“Tình cảm của cha mẹ tôi đã tan vỡ vào năm tôi khoảng 5 tuổi, nhưng vì lợi ích kinh doanh nên họ không thể ly hôn. Thứ cho tôi không thể nói chi tiết, nhưng chắc hẳn cháu có thể tượng tượng ra sự bất đắc dĩ khi bị kẹt ở giữa.”
Ninh Tê gật đầu. Tất nhiên là cô có thể.
“Thế nên tôi sẽ quan tâm đến cháu nhiều hơn với tư cách là bậc cha chú. Tôi chỉ có thể tự ý tin tưởng rằng những năm tháng này sẽ rất có ích đối với cháu, dẫu sao thì đời người cũng sẽ không được trải qua năm 17 tuổi rực rỡ lần thứ hai.” Giọng anh trầm thấp, chậm rãi chảy qua như một làn nước.
Ninh Tê ngẩn người một lúc, cô ngạc nhiên khi hiện giờ những suy nghĩ của mình như một cuộn chỉ rối mà vẫn có thể nắm bắt được ý chính trong lời của anh.
Ôn Lĩnh Viễn nói: “Nếu cháu bằng lòng thì có thể xem tôi như một người thân khác của cháu, còn có Tiểu Viên và ông nội nữa.”
Ôn Lĩnh Viễn không thể chắc chắn mình có thể đoán ra manh mối gì từ những việc nhỏ không đáng kể kia và có lẽ hơn phân nửa là do anh tự mình đa tình.
Hoàn cảnh gia đình tương tự khiến anh thật sự đau lòng cho cô gái này, thế nên anh mới muốn phân rõ giới hạn sớm một chút.
Làm cô tổn thương là chuyện mà anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Vì thế anh nói tiếp, tuy thong thả nhưng rất kiên định: “Đến Tết Chung Ánh sẽ trở về từ nước ngoài. Tôi nghĩ cháu cũng sẽ muốn làm quen với cô ấy…”
Nghe thấy cái tên “Chung Ánh” này, Ninh Tê ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“…… Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
Những lời cuối cùng của Ôn Lĩnh Viễn, truyền vào tai cô từng chữ từng chữ, giống như đang dựng lên một cột mốc biên giới không cho phép ai vượt qua.