• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây dù có để bà nội đến Nam Thành ăn tết, thì qua năm họ hàng vẫn sẽ đến thăm. Bà đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, cũng đã quét dọn nhà của, thế nên Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn không giúp được gì nhiều.



Ngày mai là giao thừa, bà muốn nhân lúc chợ và siêu thị ở thị trấn chưa đóng cửa, đi mua một ít rau dưa.



Dù thị trấn toàn đường hai chiều, xe ba bánh, xe máy, xe bán tải, … đủ cả, lại chẳng ai quan tâm đến luật lệ giao thông, cứ chen chút nhau ở ngã tư.



Ninh Tê bảo Ôn Lĩnh Viễn dừng ở nơi ít xe cộ rồi đi bộ qua.



Vốn dĩ Ninh Tê không muốn Ôn Lĩnh Viễn đi cùng mình, trong chợ rất lộn xộn, dưới ánh nắng mỏng manh có thể nhìn thấy từng hạt bụi bằng mắt thường.



Ôn Lĩnh Viễn không hề quan tâm, khăng khăng muốn đi theo.



Với vẻ ngoài hào hoa phong nhã, anh đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm. Có mấy cô dì quen biết bà trong chợ, rất tò mò về Ôn Lĩnh Viễn, liền hỏi bà đây có phải là họ hàng xa làm ăn phát đạt không. Bà cười đến không thấy mắt đâu, chỉ nói là khách quý từ xa đến.



Khi đến siêu thị, bà luôn miệng hỏi Ninh Tê có ăn gì không. Từ nhỏ Ninh Tê đã sống trong sự sung túc giàu sang nên chẳng hiếm lạ gì nhưng bà nội lại rất háo hức, muốn mua cái này, cái kia cho cô. Ninh Tê đành chọn mấy túi khoai tây và mứt, lúc này bà mới vừa lòng.



Một buổi sáng thắng lợi trở về.



Giữa trưa, dưới sự trợ giúp của cháu gái, bà nội xào vài món đơn giản. Nói đơn giản, nhưng thật ra rất phong phú. Thịt ba chỉ xào măng, canh gà, ớt khô thái chỉ, thịt viên hấp, thêm một chén canh trứng.



Đang định động đũa thì bên ngoài truyền đến tiếng ô tô, Ninh Tê cản bà lại, đi ra kiểm tra.



Một chiếc Mercedes-Benz G-Class muốn tiến vào trong sân lại bị một chiếc xe khác chặn lại, đành dừng ở bãi đất trống.



Ninh Tê và người bước xuống từ ghế lái mắt to trừng mắt nhỏ, cô hỏi: “Sao ba lại đến đây?”



Ninh Trị Đông hừ lạnh: “Đây là nhà ba, ba về không được sao? Nếu không phải ba hỏi tài xế sao chưa đi đón bà, thì sợ là vẫn còn bị con lừa. Con hay lắm, thật có tiền đồ, giám tiền trảm hậu tấu ông đây.”



Ninh Tê không cảm nhận được sự tức giận của ông liền vươn tay cản lại: “Ba, trước khi vào nhà, nghe con nói đã.”



Ninh Trị Đông nhìn cô.



Bà nội ở trong nhà lớn tiếng hỏi ai đến vậy, Ninh Tê không kịp giải thích nhiều, nói thẳng luôn: “Ôn Lĩnh Viễn đang ở trong.”



Thấy Ninh Trị Đông trợn trừng mắt, dường như sắp bốc lửa, cô vội vàng nói thêm: “Bà vẫn chưa biết gì, ba đừng có để lộ.”



Ninh Trị Đông bị cô chọc tức đến bật cười: “Sợ bà biết, lại không sợ ông đây biết?”



Có vẻ bà nội định ra xem thử, Ninh Tê vội vàng nói to: “Bà ơi, ba con về rồi!” cô không muốn tiếp tục tranh luận cùng Ninh Trị Đông, dặn dò lẫn cảnh cáo nói: “Ba kiềm chế tính tình đi, con không muốn cãi nhau trước mặt bà đâu.”



“……” Rõ ràng còn nhỏ mà lanh thế không biết, chẳng hiểu giống ai!



Bước vào nhà, Ninh Trị Đông tỏ vẻ ngạc nhiên chào hỏi Ôn Lĩnh Viễn.



Ninh Tê lấy bát đũa, múc cơm cho Ninh Trị Đông, bà nội thì lấy thêm rượu trắng, để lại cặp “cha vợ – con rể” bốn mắt nhìn nhau.



Ninh Trị Đông cười mở lời: “Đến từ hôm qua à? Tối qua tôi ghé Thanh Hạnh Đường, định kêu cậu ra ngoài uống vài li không ngờ lại đóng cửa, còn tưởng cậu về nhà ăn tết chứ.”



Tất nhiên Ôn Lĩnh Viễn có thể nghe ra Ninh Trị Đông đang châm chọc, anh cười nói: “Tê Tê không vui nên tôi không yên tâm để cô ấy một mình, đành cùng cô ấy về quê giải sầu.”



Trong chốc lát, chén đũa và rượu đều mang lên.



Qua hai ngày Ninh Trị Đông đã bình tĩnh lại, thêm sự có mặt của bà nội nên ông không làm khó dễ.



Hai người uống hai ly rượu nhỏ, nhìn có vẻ khá hài hòa, Ninh Tê thầm thở phào.



Ăn xong, Ninh Trị Đông mời Ôn Lĩnh Viễn lên thị trấn đánh bài.



Ninh Tê vội nói: “Con cũng muốn đi!”



Ninh Trị Đông trừng mắt liếc cô một cái: “Người lớn đánh bài con đi theo làm gì? Ở nhà chơi với bà đi.”



Ninh Tê không cam lòng nhìn qua Ôn Lĩnh Viễn, muốn anh làm chỗ dựa, nào biết Ôn Lĩnh Viễn lại đứng về phía Ninh Trị Đông, cười nói với cô: “Anh sẽ về ăn tối.”



Ninh Tê mới hiểu họ muốn có một cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.



Vì cả hai đều uống rượu nên không thể lái xe.



Ở nhà hàng xóm cách đó không xa, có một chàng trai tầm 20 tuổi tên là Lý Dũng. Sau khi tốt nghiệp trung học, Lý Dũng về quê, bắt đầu buôn bán nhỏ trên thị trấn. Ninh Trị Đông vẫn luôn giữ liên lạc với cậu, nhờ cậu thỉnh thoảng qua xem bà.



Ninh Trị Đông gọi cho Lý Dũng, một lúc sau, cậu chạy từ nhà đến, sờ đầu chào Ninh Trị Đông, gọi ông là “chú”, rồi hỏi ông cần gì.



Ninh Trị Đông lấy một điếu thuốc đưa cho cậu ta, chỉ vào xe của mình: “Cậu lái xe đưa bọn tôi lên trấn một chuyến, tìm một quán trà.”



Lý Dũng chưa bao giờ được lái xe xịn đến vậy, hai mắt sáng lên, kẹp cây thuốc ra sau tai, cười nói: “Vâng ạ, cháu sẽ lái thật tốt.”



Trước khi họ lên xe, Ninh Tê dặn dò: “Gọi cho em trước khi về ăn cơm nhé!”



Ôn Lĩnh Viễn đồng ý.



Chiếc xe rời đi, Ninh Tê kéo hai chiếc ghế từ trong nhà ra ngoài trời. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, cô vui vẻ vừa ăn quýt, vừa nói chuyện với bà.



Đến chạng vạng, khi Ninh Tê đang phụ bà nấu bữa tối, thì một cuộc gọi đến, là của Lý Dũng. Ninh Trị Đông bảo cậu nói với cô là hai người họ sẽ ăn ở thị trấn.



Thế là Ninh Tê cùng bà ăn tối, xem TV, bất giác đã đến 9 giờ tối, mà Ninh Trị Đông và Ôn Lĩnh Viễn còn chưa về.



Cô gọi cho Ôn Lĩnh Viễn, đối phương dịu dàng nói với cô: “Đang cùng ba em uống rượu, lát nữa mới về. Em và bà ngủ trước đi.”



Ninh Tê có chút lo lắng: “Hai người uống rất nhiều sao?”



“Ba em uống nhiều thôi, còn anh chỉ bồi theo.”



Có thể nghe được giọng anh cao hơn trước, chắc là do tác dụng của cồn.



10 rưỡi tối, dưới sự khuyên nhủ của Ninh Tê, bà nội đang ngủ gà ngủ gật trân sô pha cuối cùng cũng chịu về phòng.



Ninh Tê tắm xong, tắt đèn ở các phòng khác, chỉ để lại đèn ngoài sân và phòng khách. Quay về phòng mình, cô nhắn cho Ôn Lĩnh Viễn một tin, bảo anh uống ít thôi, về nhà sớm.



Nửa tiếng sau, Ôn Lĩnh Viễn mới trả lời, nói về liền đây.



Ninh Tê luôn đi ngủ muộn nhưng mãi đến 1 giờ sáng họ mới về.



Cô mơ màng cầm điện thoại qua, nghe được tiếng động cách vách, lập tức bò dậy, đi qua gõ cửa.



Cô thử vặn chốt, đã bị khóa.



Bên trong truyền đến tiếng Ôn Lĩnh Viễn nói “Chờ một lát”, rồi cô nghe thấy tiếng bước chân, cửa mở ra.



Anh đang mặc đồ ngủ, hình như vừa tắm xong, dựa vào cửa, có vài phần lười biếng nhìn cô cười cười: “Làm em thức giấc à?”



“Anh về từ lúc nào?”



“Cũng mới thôi, anh vừa đi tắm.”



“Ba em đâu?”



“Ông ấy uống nhiều, buồn ngủ nên anh thuê một phòng ở khách sạn cho ông ấy.” Anh thấy Ninh Tê có chút lo lắng, cười nói, “Yên tâm, Lý Dũng ở ngay phòng bên cạnh.”



Ôn Lĩnh Viễn vẫn chưa say, chỉ là mặt hơi đỏ. Ninh Tê biết tửu lượng của Ninh Trị Đông rất đỉnh, Ôn Lĩnh Viễn uống với ông mà không say thì anh phải khủng cỡ nào?



Ôn Lĩnh Viễn cười giải thích: “Anh uống ít mà. Chỉ có ba em vừa uống vừa phàn nàn với anh”



“…… Phàn nàn?”



“Đúng vậy, nói đã sinh một đứa con gái bất hiếu. Cánh cứng rồi liền không coi người cha này ra gì.”



“Đứa con gái bất hiếu” không nhịn được mà bật cười, hỏi tiếp: “Vậy…… Chuyện sao rồi?”



Ôn Lĩnh Viễn cười mà không nói.



Ninh Tê thúc giục: “Đừng úp úp mở mở!”



“Thật ra Tổng giám đốc Ninh là người chỉ cần hợp ý ông là rất dễ tiếp xúc.”



“Ý là……”



“Đồng ý rồi.”



“Thật ư?! Người cứng nhắc như cục đá cũng có thể hiểu thông sao?” Ninh Tê vui mừng quá đỗi: “Mau nói em biết anh thuyết phục ông ấy như thế nào?”



Sau hai ngày suy đi nghĩ lại, Ninh Trị Đông quyết định sẽ trò chuyện vui vẻ với Ôn Lĩnh Viễn. Nếu hôm nay Ôn Lĩnh Viễn đã ở đây thì chi bằng chọn ngày này luôn.



Buổi trưa, bọn họ uống trà, chơi mạt chược, tán gẫu về công việc. Ôn Lĩnh Viễn cố ý hợp tác với Lý Dũng để ông thắng, ông cũng vui vẻ nhận lấy, thắng rất nhiều.



Đánh xong thì trời cũng đã tối, họ lại thuận lý thành chương mà đi ăn. Trên bàn cơm cũng chỉ nói vài chuyện tào lao.



Ăn xong, họ lại đến một quán bar, lúc này Ninh Trị Đông mới bắt đầu trải lòng.



Ban đầu ông không nhắc đến Ninh Tê, chỉ nói bản thân mấy năm nay chẳng dễ dàng. Một lòng đâm đầu vào sự nghiệp, bỏ quên gia đình, đến khi nhìn lại, muốn quay đầu đã không thể rồi.



Sau đó, chủ đề dần chuyển đến Ninh Tê. Ông chỉ có một đứa con gái, sao có thể không yêu thương cho được. Nhưng ông và Hề Văn Ngọc đều là kẻ ích kỷ, chỉ biết lo cho cái tôi của mình, đến khi muốn sửa chữa lại chỉ làm mọi việc rối lên. Cuối cùng, Ninh Trị Đông đã gần say, cảm xúc rưng rưng, xem tí nữa là nước mắt nước mũi giàn giụa.



Ông giao Ninh Tê cho anh, bảo anh nhất định phải đối tốt với cô, bằng không dù có dốc hết sức lực cũng phải phá tan đời anh. Buông lời cay nghiệt xong, ông lại trở nên mềm mỏng, nói đã quen biết anh nhiều năm, tin anh là một người tốt, đáng tin cậy.



Ôn Lĩnh Viễn lười thuật lại, dù sao Ninh Trị Đông cũng đã say, còn nói thêm nhiều lởi nhảm nhí. Anh cũng hiểu đôi chút về cái tính “người trong giang hồ” của Ninh Trị Đông, những chuyện thầm kín này không nên nói cho Ninh Tê nghe.



Anh mỉm cười, cố tình trêu cô: “Em hôn anh đi rồi anh cho em biết.”



Ninh Tê nhón chân, chạm nhẹ vào môi anh. Anh không hài lòng, duỗi tay ôm eo cô kéo gần lại, cúi đầu hôn sâu.



Đây không phải nhà riêng của mình, không thể làm càn được. Ninh Tê biết cái tác phong lưu manh khác thường này là vì anh đã uống rất nhiều rượu.



Cô đẩy nhẹ anh, nói nên vào phòng trước.



Ánh mắt mê mang của Ôn Lĩnh Viễn hiện ra ý cười, nhìn cô, cầm lấy then cửa, chặn cô ở ngoài, giọng nói kiên quyết: “Không thể đi vào.”



“Vì sao?”



“Nếu em vào rồi anh sẽ không để em ra nữa.”



Ninh Tê chớp mắt, có chút hoang mang, tiến lên một bước, cười nhẹ hỏi: “Thế anh có muốn em vào không?”



Câu trả lời của Ôn Lĩnh Viễn chính là duỗi tay mở cửa, túm lấy tay cô kéo vào, rồi đóng cửa khóa lại và bế thốc cô lên.



Ninh Tê rơi vào chăn bông, có chút luống cuống không biết làm sao. Ôn Lĩnh Viễn nhân cơ hội vòng tay qua gáy cô, để đầu cô gối lên lòng bàn tay anh.



Dưới sự trợ giúp của bóng đèn, cô nhỉn rõ trong đôi mắt quen thuộc, bảy phần tỉnh ba phần say.



Ninh Tê chắc chắn mình đã sẵn sàng rồi.



Ôn Lĩnh Viễn không nóng nảy cũng không quá nhã nhặn, anh chậm rãi, kiên nhẫn, nhưng vẫn lộ ra sự háo hức không thể kiềm chế được.



Đến bước khẩn cấp trong đầu Ninh Tê bỗng nảy ra một vấn đề quan trọng hoặc có lẽ là do bị thiếu oxy.



Cô không muốn tiếp tục, chỉ muốn hít thở trước sự áp đảo xa lạ này. Cô biết đây là chiến trường của Ôn Lĩnh Viễn và anh làm chủ.



“Không, không có cái kia……”



Ôn Lĩnh Viễn cười nhẹ, có chút tự giễu: “Anh có mang theo……” Một ngày trước khi xuất phát, lúc mua đồ ăn ở siêu thị, anh đã tiện tay lấy.



Khi xếp đồ vào vali, anh cũng không định mang đâu nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thả vào. Không biết có nên cảm kích bản thân vì thời khắc đó không nữa.



Ninh Tê không dám lên tiếng, hai phòng cách nhau xa vậy nên không sợ đánh thức bà nội.



Nhưng cô lại không biết rằng cô càng kiềm nén lại càng làm Ôn Lĩnh Viễn sôi trào. Cuối cùng, anh vứt bỏ hết bản lĩnh quý ông, chỉ hành động theo bản năng, buộc cô phải đầu hàng.



Ninh Tê chẳng hay biết chuyện này đã kéo dài bao lâu.



Thật lạ là đến cuối cùng cô mới bật khóc, chứ không phải lúc đau đớn nhất kia.



Ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại, đôi mắt màu hổ phách hơi phát sáng cùng hơi nóng từ làn da và tiếng thở dốc trầm ấm khiến cô cảm thấy thỏa mãn, hóa ra cảm giác đạt được ước nguyện là thế này.



Trong vòng tay của Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, cô gật đầu khi nghe tiếng anh hỏi có khát không.



Sau đó tiếng bước chân xa dần. Một lúc sau, anh quay lại.



Ôn Lĩnh Viễn mang vào một chai nước, mở nắp đưa cho cô.



Cô chống tay ngồi dậy cầm lấy, tránh đi ánh mắt của anh. Anh cũng không cưỡng ép mà dịu dàng chạm vào má cô, nhẹ nhàng hỏi: “Đi tắm nhé?”



Tắm xong lại qua phòng Ninh Tê ngủ vì giường nệm phòng anh đã dơ rồi. Sáng mai anh sẽ về phòng trước khi bà thức giấc.



Nằm xuống, Ninh Tê cầm lấy điện thoại của Ôn Lĩnh Viễn nhìn qua, đã 3 giờ sáng.



Ôn Lĩnh Viễn tưởng cô còn muốn chơi di động, mở mắt ra nhìn cô, cười nói: “Em chưa buồn ngủ sao?”



Giọng nói hơi bất mãn như muốn chất vấn cô xem có phải mình chưa đủ sức không.



Ninh Tê lập tức kéo chăn che mặt, vội vã nói: “Ngủ ngon!”



Ôn Lĩnh Viễn vươn tay ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên vành tai đỏ bừng, giọng nói trầm ấm xen chút lười biếng: “Tê Tê, hôm nay là giao thừa.”



Ninh Tê nhô đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời vẫn đen kịt nhưng cô lại cảm thấy nó có một ý nghĩa khác.



Ôn Lĩnh Viễn chôn mặt vào cổ cô, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh chưa từng nói với em không?”



“Nói gì?”



“Anh yêu em.”



Mặc dù chỉ ngủ bốn tiếng, nhưng Ôn Lĩnh Viễn vẫn thức dậy đúng 7 giờ sáng. Anh về phòng, cởi vỏ chăn nệm ra cho vào máy giặt ngoài ban công, hủy thi diệt tích.



Tắm rửa xong, anh sảng khoái đi dạo, lúc quay về trời đã sáng hẳn, bà nội cũng đã dậy.



Anh cười, tỏ vẻ xin lỗi nói với bà hôm qua uống say, lỡ nôn lên giường nên phải mang đi giặt.



Bà nội vội nói: “Cháu cứ để đấy cho Tê Tê giặt là được rồi. Cháu là khách mà sao lại làm việc nhà.”



Bữa sáng hôm nay là cháo trắng ăn với bánh bao và cải xào. Cái dạ dày ngâm trong rượu cả đêm của Ôn Lĩnh Viễn cuối cùng cũng được làm dịu.



Ăn xong, bà lại bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Tối nay là giao thừa, bà phải làm rất nhiều việc. Dưới sự kiên trì của Ôn Lĩnh Viễn, bà cuối cùng cũng đồng ý để anh giúp.



10 giờ sáng, bà lẩm bẩm: “Trị Đông uống say thì không nói, nhưng đã trễ rồi mà sao Tê Tê còn chưa dậy nhỉ?”



Ôn Lĩnh Viễn đang giúp bà rã đông thịt ba chỉ, nghe vậy cười cười, thấy hơi chột dạ: “…… Chắc là tối qua lại chơi di động đến khuya đó bà.”



“Haiz, cái thói quen xấu này của nó, nói mãi mà không chịu sửa.”



“Cháu cũng thấy vậy.” Tim không đập mạnh, mặt không đỏ, anh bình tĩnh nói dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK