• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Lĩnh Viễn bước tới, ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Đã châm kim và hun ngải rồi, có lẽ sẽ cần khoảng nửa tiếng.”



Ninh Tê đờ đẫn gật đầu, rất muốn dụi mắt nhưng nhớ ra tay mình vừa cầm bánh quy nên nhịn xuống.



“Cháu có đói không? Có cần tôi gọi cơm giúp cháu không?”



“Không cần đâu…”



Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, ánh mắt ôn hòa: “Ba cháu không có ở nhà à?” Vừa rồi anh vô tình nghe được cuộc điện thoại của Ninh Tê.



Ninh Tê lắc đầu.



“Ở nhà không còn người lớn nào sao?”



Ninh Tê cúi đầu cười: “Chú nói xem có phải rất kỳ lạ không? Bình thường khi không cần đến thì dì nấu cơm, chú tài xế lúc nào cũng tới làm phiền tôi, ngay cả bình hoa để ở đâu cũng phải hỏi ý kiến của tôi. Thứ đó đặt ở đâu mà chẳng được? Cần gì phải hỏi chứ? Vậy mà đến lúc cần thì một người cũng không thấy, nếu không phải xin nghỉ thì là có việc.”



Rõ ràng hai người chỉ mới quen nhau, dựa theo thói quen của cô thì hẳn là phải xem anh như người xa lạ mới đúng. Nhưng cô lại chọn giải bày hết mọi oán giận của mình với anh, có thể bởi vì anh là người lớn duy nhất bằng lòng lắng nghe cô.



“Bánh bích quy có ngon không?”



Ninh Tê hơi ngẩn người: “Cũng được.”



“Còn có mấy món quà vặt khác đấy, cháu có muốn ăn thử không?”



“Tôi không phải con nít nên chú đừng dùng cách này để dỗ tôi.”



Ôn Lĩnh Viễn cười một tiếng, cũng chẳng nói là đúng hay sai. Anh lấy ấm trà và một chiếc tách sạch sẽ tới rồi tự rót cho mình một tách trà.



“Không phải chú rất bận sao?”



“Buổi trưa không bận đến vậy.”



“Vậy bà nội của tôi…”



“Có bác sĩ thực tập trông coi rồi, có chuyện gì sẽ báo cho tôi ngay.”



Ninh Tê cầm tách trà trước mặt lên: “Đây là trà gì vậy?” Cô thấy hơi đắng nhưng lại rất thơm. Cô có thói quen uống bảy phần ngọt, lại đi kèm với điểm tâm nên cũng không khó nuốt lắm.



“Bích Loa Xuân, hoặc cũng có thể là Long Tỉnh, tôi không chắc lắm.”



Ninh Tê ném ánh mắt nghi ngờ sang.



Ôn Lĩnh Viễn hiểu ý: “Là do ông nội chuẩn bị. Ông rất thích những thứ truyền thống.”



“Chú không thích à?”



“Tôi không bài xích.”



“Vậy sao chú lại học Đông y?”



“Vì tôi không bài xích.”



“…..”



Có người tới tìm, Ôn Lĩnh Viễn liền đứng lên, “Cháu ngồi thêm một lát nữa đi.”



Khi Ninh Tê ăn hết bánh quy rồi Ôn Lĩnh Viễn mới quay lại và nói với cô rằng bà nội đang làm vật lý trị liệu, chắc khoảng hai mươi phút nữa là xong. Hình như buổi trưa cũng không hoàn toàn là “không bận đến vậy” như lời anh nói vì Ôn Lĩnh Viễn vừa định ngồi xuống đã bị gọi đi nữa.



Không bao lâu sau, cô gái trẻ kia lại mang thêm quà vặt tới, không chỉ riêng bánh bích quy mà còn có một ít bánh sơn tra, bánh quai chèo và đậu phộng rang, chúng được xếp thành một tòa núi nhỏ trong giỏ. Hiển nhiên là do Ôn Lĩnh Viễn đã dặn dò cô ấy.



Cô gái trẻ không khỏi nhìn cô nhiều thêm. Có thể là vì kho quà vặt ở phòng khám lần đầu tiên bị tiêu hao nhanh như thế.



Ninh Tê hỏi: “Chị tên là gì thế?” Cô cảm thấy có lẽ hai người còn phải qua lại với một nhau một thời gian nữa.



“Trì Tiểu Viên.”



Ninh Tê gật đầu.



Trì Tiểu Viên căng thẳng nhìn cô. Không biết cô hỏi tên mình làm gì, chẳng lẽ là muốn khiếu nại mình à? Nhưng Ninh Tê không nói thêm gì cả mà chỉ với tay vào giỏ lấy vài miếng bánh sơn tra. Trì Tiểu Viên chẳng hiểu mô tê gì nên đành đi ra ngoài.



Có bánh sơn tra làm món khai vị nên Ninh Tê càng ăn càng thấy đói. Chờ mãi đến khi sắp hết kiên nhẫn thì mới thấy Ôn Lĩnh Viễn đỡ bà đến.



Ninh Tê vội bỏ đồ ăn vặt đang ăn dở xuống chạy tới: “Bà thấy sao rồi?”



Bà nội cười đáp: “Tay nghề của bác sĩ Ôn rất tốt nên cổ đã bớt đau rồi.”



Ninh Tê thở phào nhẹ nhõm. Không cần biết có thể trị tận gốc hay không, chỉ cần bà nội có thể chịu được đến ngày chụp cộng hưởng từ là được rồi.



“Còn phải làm thêm mấy lần nữa ạ?”



“Bốn lần.”



“Mỗi ngày đều phải tới à?”



“Tốt nhất là vậy.” Ôn Lĩnh Viễn xoay người bước ra ngoài: “Đi nào, tôi tiễn hai người ra cửa.”



Ninh Tê đi theo sau anh, hỏi tiếp: “Không cần phải uống thuốc ạ?”



“Không cần. Chỉ cần bình thường chú ý giữ ấm là được. Nếu ở nhà có máy mát xa thì dùng hằng ngày có thể làm dịu cơn đau đấy.”



“Cái đó thì không có. Chú có thể giới thiệu vài nhãn hiệu không?”



Ôn Lĩnh Viễn dừng bước, nhìn cô một cái, cười bảo: “Tự mình làm “bài tập” đi chứ, nếu không cháu lại bảo tôi đang quảng cáo.”



Băng qua con đường tre là về lại đường cái.



Ôn Lĩnh Viễn nói: “Để tôi gọi xe giúp hai người.”



“Không cần đâu, tôi lái xe đến mà.” Ninh Tê vừa nói xong đã biết mình lỡ lời, quả nhiên ánh mắt của Ôn Lĩnh Viễn lập tức dời sang mặt cô.



Anh đứng thẳng lại, ngoắc tay với Ninh Tê rồi nói với bà nội: “Bà chờ chút nhé, cháu muốn nói đôi câu với Ninh Tê ạ.”



Ôn Lĩnh Viễn dẫn Ninh Tê sang một bên rồi mới hỏi cô: “Tôi nhớ năm nay cháu mới 17 tuổi.”



“Vâng.”



“Vị thành niên không được lái xe.”



“Sáng nay không có thời gian.”



“Cháu có thể bắt xe mà.”



Ninh Tê nhún vai.



Ôn Lĩnh Viễn vươn tay ra: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”



Ninh Tê móc từ trong túi áo ra một đống đồ dùng lặt vặt, nào là chiếc băng đô có hình trái dâu tây bằng pha lê, một bọc khăn giấy nhỏ và tai nghe…



Cô gỡ chìa khóa ra khỏi dây tai nghe rối nùi rồi đưa cho Ôn Lĩnh Viễn.



Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie có hình quả xoài rộng thùng thình và quần thể thao màu xám, chân đi giày vải, đúng là cách ăn mặc điển hình của học sinh cấp ba. Nhưng sao lại có thể nghênh ngang lái xe trên đường mà không bị cảnh sát giao thông bắt nhỉ?



Ninh Tê không hề thấy chột dạ khi bị bắt quả tang lái xe trong khi không có bằng lái. Mặc dù cô có thể hiểu được Ôn Lĩnh Viễn gọi cô sang một bên nói chuyện là để tránh dọa bà nội sợ. Anh đúng là một người vừa hết sức dịu dàng lại chu đáo.



Ninh Tê quay lại bên cạnh bà nội, ôm tay bà, cười nói: “Bà nội, bác sĩ Ôn nói sẽ lái xe đưa chúng ta về nhà.”



“Thật à? Sẽ không ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ Ôn đấy chứ?”



“Chú ấy nói là không mà.”



“Bác sĩ Ôn đúng là một người tốt.”



Ôn Lĩnh Viễn hỏi địa chỉ rồi bật GPS trên điện thoại lên và đặt nó vào hộc để đồ ở bên dưới.



Ninh Tê và bà nội ngồi ở hàng sau, cô dựa vào ghế trước trò chuyện với Ôn Lĩnh Viễn: “Sao lâu rồi không thấy chú đi ăn với ba tôi nữa vậy?”



“Trước đó tôi ở Thượng Hải, đầu năm nay mới về thành phố Nam.”



“Chú làm gì ở Thượng Hải thế?”



“Tôi làm việc tại một bệnh viện Đông y.”



“Bây giờ chú về để thừa kế gia sản à?”



Ninh Tê bị chính lời của mình chọc cười, nào biết lại nghe thấy Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Nếu như cháu đang nói tới Thanh Hạnh Đường thì cũng có thể coi là vậy.”



“Công việc kinh doanh của nhà chú rất tốt.” Ninh Tê cười nói: “Một gia đình tuyệt vời và việc kinh doanh phát đạt.”



Lúc này, tiếng hướng dẫn của GPS bị cắt ngang bởi âm thanh thông báo có tin nhắn từ WeChat. Ninh Tê liếc nhìn theo phản xạ có điều kiện. Thanh thông báo nằm ở góc trên cùng điện thoại hiển thị một tin nhắn đến từ người tên Chung Ánh: [Đang làm gì vậy?]



Ninh Tê không có hứng thú xem trộm chuyện riêng của người khác nên lùi lại, dựa lưng vào ghế, quay sang nói chuyện với bà nội.



Hai mươi phút sau, xe chạy vào gara nhà Ninh Tê.



Ôn Lĩnh Viễn đỗ xe xong, khi trả lại chìa khóa cho Ninh Tê còn cố ý dặn dò một câu: “Sau này không được lái nữa.”



Bà nội mời anh vào nhà uống trà nhưng Ôn Lĩnh Viễn cười từ chối: “Lần sau cháu sẽ đến quấy rầy còn bây giờ phải về phòng khám rồi ạ.”



Bà nội bảo Ninh Tê: “Tê Tê, vậy cháu tiễn bác sĩ Ôn đi.”



Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Không cần đâu ạ, hai người vào nhà đi, bà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”



Gia đình Ninh Tê sống trong một căn biệt thự bề thế với nội thất hoành tráng nhưng lại không thích hợp để ở, đặc biệt là đối với người già. Phòng của bà nội ở tầng hai nhưng cho đến giờ bà vẫn ở phòng dành cho khách dưới tầng một.



Biệt thự có ba tầng nhưng do ít người ở nên trông cực kỳ vắng vẻ.



Ninh Tê không biết nấu cơm và chắc chắn cũng sẽ không để cho bà nội đang ốm yếu nấu nên đành đặt thức ăn ngoài.



“Bà nội, chiều nay cháu sẽ không đến trường.” Lúc đang ăn cơm hộp, Ninh Tê nói.



“Sao lại không đi học chứ?”



“Vì bà phải ở nhà một mình.”



“Ngày mai tiểu Trương sẽ tới mà.”



“Nhưng chẳng phải bà không thích dì Trương à?”



“Nói bậy, bà không thích dì ấy hồi nào.”



Có đôi khi Ninh Tê nghĩ, vì sao cô sống trong một ngôi nhà tốt như thế, có tiền tiêu vặt xài mãi không hết mà từng giây từng phút vẫn cảm thấy bất lực.



Cho đến khi bà nội chuyển từ quê lên đây sống thì cảm giác này lại càng rõ rệt. Rõ ràng bà không thích ứng được với cuộc sống cả ngày không tìm được một người để nói chuyện. Chẳng những không biết dùng máy tính mà do không hiểu cách dùng TV có kết nối mạng nên bà cũng không dám bấm bậy. Tiểu khu này lại có nhiều khúc ngoặt nên ra ngoài sẽ bị lạc đường, huống chi mỗi căn nhà ở đây đều giống nhau như đúc. Năm nay bà đã 66 tuổi, đã đi qua hơn nửa đời người rồi, nào ngờ đến lúc bạc đầu lại phải học cách sống ở thành phố phức tạp này.



“Chiều nay bà có muốn đi dạo công viên không? Ở công viên bên bờ sông cũng có rất nhiều ông bà lớn tuổi đó.”



Bà nội lắc đầu: “Bà không biết đường về.”



“Khi cháu tan học sẽ qua đó đón bà.”



Bà nội do dự một lát nhưng vẫn lắc đầu: “Tê Tê đừng lo cho bà, việc học của cháu quan trọng hơn.”



Sao có thể mặc kệ được chứ? Nhưng cô lại không biết nên làm thế nào.



Ninh Tê dùng đũa gắp nắm cơm nhão ra, cúi đầu hỏi: “Vậy bà có muốn về quê không? Hay là đợi khi nào cổ bà khỏi hẳn rồi thì về quê sống nhé?”



Mắt bà nội sáng lên nhưng rồi lập tức ảm đạm: “Ba cháu sẽ không chịu đâu.”



“Cháu sẽ nói với ông ấy.”



Những lời này giống như đã cho bà thêm chút động lực nên bà mới ăn ngon miệng hơn một chút.



Buổi chiều, Ninh Tê đến trường.



Lớp Khoa học xã hội mà cô đang học đều là sinh viên nghệ thuật, ca hát, khiêu vũ, hội hoạ, phát thanh viên… Cả lớp hệt như sàn diễn của drama queen, chưa được nửa ngày mà tin vỉa hè đã tua mỗi người một lượt, giống như xem phim Mỹ lậu, bỏ lỡ một tập là không hiểu tập trước nói đến cái gì.



Đến tiết tự học thứ hai vào buổi chiều, Ninh Tê và Tô Vũ Nùng đến cửa hàng tiện lợi ở trong trường mua trà sữa đóng hộp.



Ngồi xuống chiếc bàn nhựa cạnh cửa sổ, Ninh Tê vừa uống trà sữa vừa kể cho Tô Vũ Nùng nghe chuyện xảy ra vào cuối tuần vừa rồi.



Phương Thành Hiên cũng có thể xem là bạn trai hiện tại của Ninh Tê. Người này có vẻ ngoài rất tuấn tú nhưng hình như đầu óc không được bình thường lắm. Còn vì sao lại nhận lời cậu ta ư? Có lẽ là bởi lúc thổ lộ cậu ta khá căng thẳng, khi không nói được câu nào sẽ cười lên, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, trông rất chân thành nên mới làm cô mềm lòng.



“Cuối tuần trước hai chúng tớ đi ăn với bạn của cậu ta.” Ninh Tê cắn ống hút, “Bạn của cậu ta nghe nói tớ là một trong mười người hát hay nhất trường nên bảo tớ hát một bài. Ngay tại bữa cơm bảo tớ hát cho cả đám con trai nghe, vậy là sao chứ? Muốn kêu tớ bán tiếng cười hả? Còn lâu tớ mới để cho họ toại nguyện đấy.”



Tô Vũ Nùng há hốc mồm: “…. Thế Phương Thành Hiên nói sao?”



“Cậu ta nói, Ninh Tê à, không mấy em hát vài câu đi.”



Tô Vũ Nùng: “…. Cậu ta bị kéo vào danh sách đen cũng không oan mà.”



“Vẫn là cậu hiểu tớ. Cậu ta nói đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà tớ cũng không nể mặt cậu ta nữa. Tớ thấy rất phiền nhưng lại không muốn cãi nhau, cho nên dứt khoát kéo vào danh sách đen luôn cho xong.” Ninh Tê bị ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ chiếu tới buồn ngủ nên nằm xuống bàn, đầu gối lên cánh tay: “Rõ ràng lúc thổ lộ tớ đã nói là tính tình tớ không được tốt lắm rồi, có đôi khi còn rất hẹp hòi nữa và cậu ta cũng nói là cậu ta không để ý mà.”



“Đàn ông toàn là loại có được là không biết quý trọng nữa.”



“Thật sự không có người như thế sao? Yêu con người thật của tớ và sẽ không ép tớ làm chuyện mà tớ không thích.” Ninh Tê ngước mắt nhìn Tô Vũ Nùng, cô chớp mắt một cái, hàng mi dài để lại một vệt bóng mờ dưới mắt, làn da trắng nõn trong suốt dưới ánh trời chiều mùa thu, “Hay tại tớ không được đẹp nên mới không đợi được người như vậy?”



Tô Vũ Nùng cười nói: “Chắc tớ đánh cậu quá.”



Ninh Tê nghe thấy âm thanh “rột rột” phát ra từ ống hút khi đã uống cạn nước bèn nhả ống ra, nói: “Hôm nay tớ dẫn bà đi khám Đông y.”



“Tớ biết, cậu nói rồi mà. Sau đó thì sao?”



Ninh Tê bỗng nín thing, vì hình như không có “sau đó” thì phải.



Cô bóp dẹp cái hộp rồi đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Cậu nhìn kìa, đó có phải là Diêu Chiêm Vân không?!”



Tô Vũ Nùng hốt hoảng quay đầu lại. Trên con đường rợp bóng cây không có một bóng người. Cô ấy cười gõ đầu cô: “Cậu chết chắc rồi.”



Ninh Tê tiện thể nằm xuống luôn, nghịch ngợm lấy dây mũ áo quấn quanh ngón tay, cả người ỉu xìu không có tinh thần: “Tớ hơi không muốn đi học.”



“Vậy cậu muốn làm gì?”



“Không biết nữa. Hay là ôm tài sản của ba tớ rồi ngồi ăn không vậy.”



“Chẳng thà cậu đi yêu đương, ít ra còn có chuyện làm.”



“Xa nhau mà không thấy nhớ nhung gì cả, vậy cũng gọi là yêu à?”



“Vậy tại sao cậu lại nhận lời chứ?”



“Còn tại sao gì nữa,” Ninh Tê nói với vẻ vô cảm, “Chẳng phải mấy người kia đã nói rồi sao, tớ chính là một đứa con gái hư hỏng mà.”



“Cậu không phải như vậy. Chỉ là vì cậu không gặp được người mình thích thôi.”



Ninh Tê gối lên cánh tay và ngửi hương hoa mộc tê thơm ngát trong không khí. Đã sắp tới sinh nhật cô rồi mà hình như cô chẳng có tí mong đợi nào.



Thấy cô sắp ngủ mất, Tô Vũ Nùng bèn đụng nhẹ vào tay cô một cái. Ninh Tê mở mắt ra, nhìn thấy Tô Vũ Nùng đang bĩu môi nhìn về phía cửa.



Thì ra là Phương Thành Hiên đang đứng trước cửa hàng tiện lợi với vẻ mặt tủi thân. Ninh Tê cảm thấy đau đầu, đúng là phiền chết đi được, sao cậu ta biết cô đang ở đây vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK