Ninh Tê cũng đi tới, cô như cái đuôi nhỏ của anh, một bước không rời.
Anh vừa cài chương trình giặt, vừa cười hỏi cô: “Giám đốc Ninh không ở nhà à?”
“Vâng. Không biết đi đâu nữa, chắc sẽ quay về trước Tết. Ông ấy đâu quan tâm xem em có ở nhà hay không. Em nói em qua nhà Tô Vũ Nùng thì ông ấy cũng chỉ “ừ” một tiếng, dặn em đừng làm phiền người ta rồi đi thôi. Chẳng thèm chứng minh xem em có nói thật hay không nữa.”
“Chắc ông ấy cũng nhận ra rồi. Vả lại em là một cô bé ngoan mà.”
“Anh đừng tâng bốc ông ấy, lười quản thì có.”
“Vậy sau này để anh quản em.” Ôn Lĩnh Viễn nửa đùa nửa thật.
“Được nha, thế càng tốt.”
Ôn Lĩnh Viễn lại cười nói: “Đừng cho anh cơ hội can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em.”
“Tại sao? Anh sẽ trở thành kẻ cuồng kiểm soát à?”
“Sẽ không. Anh không muốn thế.” Ôn Lĩnh Viễn xoa xoa đỉnh đầu của cô, cùng nhau về phòng: “Em đừng sùng bái anh quá, anh không tốt như em nghĩ đâu.”
“Lời anh nói chẳng có sức thuyết phục gì cả. em tin vào những gì mình thấy. Thật ra thì thỉnh thoảng anh ‘hư’ một tí cho em xem cũng được.”
Lời vừa dứt, Ôn Lĩnh Viễn lập tức xoay người.
Bước chân không kịp lui lại, cô trực tiếp đâm vào ngực anh.
Cô ngẩng ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, anh lại tiến thêm một bước, giơ tay đóng cửa ban công, sau đó chống hai tay lên tấm cửa kính khung gỗ, vây cô lại. Cô không còn chỗ trốn, chỉ có lui về sau tựa vào mặt kính.
Anh cúi đầu hôn xuống, không hề từ tốn như hàng ngày mà là mưa rền gió dữ.
Thế Ninh Tê mới biết trước đây anh đã kiềm chế cỡ nào. Hai chân nhũn ra, cô không còn cách nào khác đành phải ôm lấy vai anh, tránh bị ngã.
Ninh Tê đang mặc bộ đồ ngủ có mũ trùm đầu, chất liệu cotton rộng rãi thoải mái nên không mặc áo con.
Đêm rất lạnh, chỉ ra ban công một lát đã muốn đông cứng bàn tay của Ôn Lĩnh Viễn.
Cô rùng mình khi anh sờ lên, không biết chỗ nào nhói đau, khiến cô vừa mong đợi vừa bối rối. Cô thậm chí còn không biết mình đang mong chờ điều gì, chỉ là muốn lấy đau trị đau.
Không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh Viễn, càng không dám cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Lúc cô đang muốn rút lại câu “Đã chuẩn bị sẵn sàng” thì Ôn Lĩnh Viễn ngừng lại, sờ lên gò má đang ửng hồng, duỗi tay ôm cô vào lòng, đồng thời giúp cô kéo vạt áo xuống.
Cuối cùng, anh trấn an bằng cách vỗ nhẹ vào lưng cô.
Ninh Tê mở một mắt nhìn anh, chạm phải đồng tử tăm tối. Anh cũng đang nhìn cô, kế hoạch tránh né kết thúc trong thất bại.
Hồi nãy cô hơi sợ hãi, nhưng giờ đã đỡ hơn rồi. Vả lại, vừa nhắc về người yêu cũ xong mà lại làm chuyện này thì chẳng thích hợp tí nào. Đây không phải thời điểm hoàn hảo trong tưởng tượng của cô.
Đương nhiên, nếu Ôn Lĩnh Viễn kiên trì thì cô cũng chẳng từ chối. Cơ mà, vào lúc này, cô sẽ không ngốc đi hỏi anh tại sao lại tạm dừng.
Nguyên nhân mà Ôn Lĩnh Viễn không tiếp tục rất đơn giản. Phản ứng của Ninh Tê như một cô bé vậy, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Cô cũng chỉ biết ngoài miệng cậy mạnh mà thôi.
Làm anh sinh ra cảm giác tội lỗi như thể mình là “Người xấu” vậy. Ít nhất cũng phải đợi đến khi người nhà cô cho phép họ hẹn hò mới được.
Hai người đạt được sự đồng thuận qua những suy nghĩ nội tâm của họ.
Ôn Lĩnh Viễn cười hôn nhẹ lên làn mi đang ẩm ướt: “Ngoan, đừng chọc anh.”
“Em nào có……”
Còn lâu Ôn Lĩnh Viễn mới để quần áo đến ngày hôm sau mới phơi. Máy giặt vẫn đnag hoạt động nhưng lại sắp đến giờ đi ngủ rồi.
Ninh Tê thấy anh gần đến giờ đi ngủ đã cạn kiệt năng lượng, không khỏi cười nói: “Hay anh đi ngủ trước đi, lát em phơi cho.”
“Không sao, anh muốn thức cùng em.”
“Không biết mấy giờ em mới đi ngủ đấy.”
Ôn Lĩnh Viễn kiên trì: “Thế để phơi đồ xong rồi tính.”
“Nghe nhạc nhé.” Ninh Tê mở phần mềm âm nhạc, tìm nhóm “Lượng phiến nghê hồng”, nghe bài mới ra của họ.
Dòng nhạc rock ‘n roll rất thích hợp cho lúc này. Mỗi tác phẩm của họ đều mang đấu ấn riêng với phong cách độc đáo và bắt mắt.
Dù im lặng nghe nhạc nhưng trái tim họ dần chung một nhịp đập.
Vì Ôn Lĩnh Viễn đi ngủ lúc 11 rưỡi nên Ninh Tê không thức quá lâu, sợ ánh sáng điện thoại sẽ làm phiền đến anh.
Hơn 12 giờ, cô cũng chìm vào giấc ngủ, sớm hơn bình thường hai tiếng. Nhờ vậy mà sáng hôm sau, 8 giờ đã thức.
Cô không lập tức rời giường, mà lấy điện thoại, nhắn cho Tô Vũ Nùng hỏi cô nàng sao rồi.
Cứ nghĩ tối qua hai người đó ngủ trễ lắm nên giờ chưa dậy, ai ngờ Tô Vũ Nùng lại trả lời ngay: “…… Có gì đâu. Chỉ là tham khảo nghệ thuật cơ thể người một tí rồi thảo luận thôi.”
Ninh Tê cười: “Là ai bảo xác định quan hệ cái là phải lăn giường liền?”
“Ai nói vậy? Vậy cũng bạo hơn cậu quá rồi. Cậu còn chưa tiến đến bước đó mà.”
Ninh Tê không thể phản bác điều này, đành hỏi sao dậy sớm vậy.
“Vui quá đó, ngủ không được. Tớ cứ tỉnh giấc hoài. Thôi, không nói nữa, buồn ngủ quá, tớ ngủ tiếp đây.”
Lúc này, Ninh Tê mới rời giường.
Vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe được tiếng “Xèo xèo” và mùi thơm của trứng chiên. Ôn Lĩnh Viễn đang ở trong phòng bếp, mặc áo thun màu xám, tay cầm cái sạn, quay đầu nhìn cô: “Mau đi rửa mặt.”
Ninh Tê ngáp một cái, túm lấy cổ áo anh, nhón chân tặng một nụ hôn lên má, rồi đi vào phòng tắm.
Bữa sáng vẫn là sandwich kẹp trứng và dăm bông.
“Trước đó anh nói chỉ biết làm sandwich, em còn tưởng anh nói xạo chứ.” Ninh Tê cắn một miếng, cười nói.
“Anh lừa em làm gì?”
“Vì không muốn em ỷ lại vào anh.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nhẹ.
“Anh có nghĩ là chúng ta nên học nấu ăn không? Em không muốn phải ăn cơm hộp cả đời đâu.”
Ôn Lĩnh Viễn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Một tháng dì Thang nhà em được trả bao nhiêu tiền?”
Anh muốn đào người.
Ninh Tê cười hất dép lê ra, đá nhẹ vào chân anh ở dưới bàn: “Anh làm vậy mà coi được à!” sau đó nói: “Hay em đi học nhé?”
“Em không cần miễn cưỡng làm việc mình ghét đâu.”
“Thứ nhất, em chưa từng thử nấu nướng nên không thể nói là ghét được. Thứ hai, em muốn học làm món gì đó ngon ngon để nấu cho anh ăn.”
Cô cố ý nói giọng du dương, trưởng thành lại bị Ôn Lĩnh Viễn ngăn cản: “Đừng học theo cách nói chuyện của anh.”
Hai người không dính nhau quá lâu vì Ôn Lĩnh Viễn phải đến Thanh Hạnh Đường, còn Ninh Tê đã có hẹn trước, cần đi vài nơi để xác định địa điểm quay. Thời gian thực tập ở Bắc Kinh quá bận rộn khiến cô bỏ bê sự nghiệp nhiếp ảnh gia của mình. Bây giờ phải bù lại.
Ôn Lĩnh Viễn sợ cô chạy tới chạy lui không tiện, muốn cho cô mượn xe, cô lại kiên quyết từ chối: “Không được không được, xe anh đắt quá, lỡ có xây xước gì thì em đau lòng lắm.”
Ôn Lĩnh Viễn không ép cô, lái xe đến Thanh Hạnh Đường, nhân tiện đưa cô đến chỗ hẹn.
Buổi chiều, sau khi tìm được vài địa điểm hợp ý, Ninh Tê về lại Thanh Hạnh Đường, muốn cùng Tiểu Viên ăn tối, rồi về nhà với Ôn Lĩnh Viễn.
Tới nơi mới biết, buổi sáng Ôn Lĩnh Viễn bận phỏng vấn mấy bạn sinh viên trường Đại học Y dược cổ truyền Nam Thành muốn nhân dịp kỳ nghỉ đông đến xin thực tập.
Trong phòng trà, Ôn Lĩnh Viễn đang xem lý lịch của vài người nổi trội.
Ninh Tê gác cằm lên vai anh, cùng xem.
Sau một hồi xem đi xem lại vài tệp pdf, Ninh Tê chỉ vào một mục: “Người này đi, Trình Cảnh Thiên.”
Ôn Lĩnh Viễn lại mở file lý lịch của Trình Cảnh Thiên ra, hỏi: “Có gì đặc biệt à?”
“Anh nhìn tên cậu ta đi, Cảnh Thiên, vừa nhìn là biết thích hợp học y. Quan trọng nhất là nhìn khá đẹp trai. Anh phải tạo tí cơ hội yêu đương cho cô gái mộng mơ không thích xã giao mà cứ suốt ngày ảo tưởng có bạn trai rớt từ trên trời xuống chứ.”
“Cô gái mộng mơ” tình cờ đi ngang qua, ngạc nhiên thốt lên: “…… Tê Tê đến rồi à!”
May là không nghe thấy lời Ninh Tê vừa nói.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Ninh Tê rung lên.
Cô rời khỏi người Ôn Lĩnh Viễn, bảo Trì Tiểu Viên đến xem lý lịch chung, rồi ngồi xuống đối diện nghe điện thoại.
Là Hề Văn Ngọc mất tích đã lâu gọi đến.
Vừa mở miệng đã thông báo ngày mai sẽ về Nam Thành, hạ cánh lúc 10 giờ tối.
“Cần con đi đón không?”
“Không cần.”
“Mẹ ở lại mấy ngày? Qua năm mới không?”
Hề Văn Ngọc về là vì được mời đến dự đám cưới tái hôn của một người bạn lâu năm ở Nam Thành, sẽ không ở lại lâu.
Ninh Tê đề nghị: “Con có người yêu rồi. Mẹ chừa ra một ngày đi ăn bữa cơm nhé.” Không biết Ninh Trị Đông phản ứng như thế nào, nhưng chắc chắn Hề Văn Ngọc sẽ luôn ủng hộ cô đi con đường của mình. Thế nên, phải lôi kéo người chống lưng mới được.
Hề Văn Ngọc hỏi: “Là ai? Cái người 100 điểm à?”
Bật loa ngoài nên Ôn Lĩnh Viễn cũng nghe được. Anh không chắc cái tên này có phải đang chỉ mình hay không, liền tò mò ngẩng đầu nhìn Ninh Tê.
Ninh Tê cười, đáp: “Là anh ấy.”
“Được rồi. Chờ mẹ về rồi mình nói chuyện.”
Ngắt điện thoại, câu đầu tiên Ôn Lĩnh Viễn hỏi là về “100 điểm”.
Ninh Tê giải thích: “Ngày đó khi không vui em có kể cho mẹ nghe về anh. Em nói anh rất hoàn mỹ, đạt 100 điểm trong lòng em.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Bây giờ anh mới biết em kỳ vọng vào anh nhiều đến vậy. Áp lực quá đi! Sau này lỡ anh làm em không hài lòng thì em sẽ trừ điểm hả?”
“Đúng vậy. Thế nên anh phải cư xử thật tốt nha.”
Cô giơ nắm tay làm động tác cổ vũ, chọc Ôn Lĩnh Viễn cười.
Trì Tiểu Viên đứng bên cạnh, nhìn hai người ngang ngược rắc cơm chó mà không thể chịu nổi.
Ôn Lĩnh Viễn xoay màn hình máy tính đến trước mặt Trì Tiểu Viên, hỏi: “Cháu nghĩ nên chọn người nào?”
Trì Tiểu Viên không hề do dự: “Trình Cảnh Thiên đi.”
Không gian đột ngột yên tĩnh, Ôn Lĩnh Viễn và Ninh Tê liếc mắt ẩn ý nhìn nhau.
Trì Tiểu Viên khó hiểu: “Sao…… Sao vậy?”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Ok. Vậy chọn cậu ta.”