Tôn Độ đã có mục tiêu của chính mình người, kế hoạch trong vòng 3 ngày giết chết ba người, cái tốc độ này hoàn toàn có thể khiến cảnh sát trở tay không kịp.
Đầu tiên hắn chờ tiếp viên hàng không uống xong thuốc ngủ hôn mê, sau đó dùng vân tay cô mở khóa di động, tải xuống app bán hàng second-hand giao tận nhà, bởi vì tất cả đồ đạc Trương Hải Diễm muốn bán đều đăng trên trang web kia.
"Tôi tùy tiện tìm mấy món đồ thêm vào giỏ hàng, sau đó đặt hàng chiếc túi của Trương Hải Diễm, thuận tiện tiết lộ với cô ta nghề nghiệp của người mua là tiếp viên hàng không."
"Sau khi sự việc bại lộ, các người nhất định sẽ điều tra nhật ký mua sắm của ả."
Thời gian còn lại, hắn đều dành để bố trí tỉ mỉ hiện trường tử vong, hắn khống chế liều lượng thuốc ngủ vừa ở mức chí tử, như vậy tiếp viên hàng không thể sống lâu thêm phút nào.
"Nghe hô hấp của ả từ từ chậm nhịp, toàn bộ thế giới đều thực an tĩnh.
Tôi phải lưu lại manh mối cho các người tìm được Trương Hải Diễm, chỉ bằng một cái nhật ký mua sắm còn chưa đủ, vì bảo đảm các người có thể điều tra đến trên người Trương Hải Diễm, ta đem tinh dịch đã rã đông đặt vào âm đ*o."
Hắn cười đến ngày càng càn rỡ: "Nếu cần thiết, tôi thậm chí có thể đào thi thể nam nhân kia ra tặng cho các người."
Buổi sáng thứ hai, nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới gói hàng chứa túi xách Tôn Độ đã đặt đến nhà tiếp viên hàng không, hắn bảo người đem gói hàng đặt ở cửa bảo vệ, nhân lúc bảo an không chủ ý liền cầm đi, lúc ấy bảo an đang vì chuyện camera giám sát bị người phá hư mà sầu não, căn bản không chú ý đến hắn.
Sau khi mở gói hàng, hắn đặt cái túi lên sô pha trong nhà tiếp viên hàng không, hắn nhìn thời gian có thể vừa vặn cùng giáo viên mầm non hẹn hò, vì cố ý chế tạo một chút chứng cứ, hắn vẫn luôn mang theo dây cáp đã cắt đứt trong nhà Trương Hải Diễm, có thể dùng nó làm công cụ thắt cổ vì trên đó có vân tay của Trương Hải Diễm.
Hắn dùng thuốc mê dạng hít làm người hôn mê, treo ở trên cây, sau đó bắt đầu thưởng thức cái tác phẩm nghệ thuật này.
"Nhìn ả ta chết, tôi kỳ thật có chút chết lặng, nhưng tôi nghĩ đến trận mưu sát vu oan chính mình thiết kế này lại hưng phấn lên."
"Giải quyết xong giáo viên mầm non tôi kỳ thật có chút mệt mỏi, đang muốn trở về nghỉ ngơi thì Trương Hải Diễm gọi cho tôi, cô ta nói dạ dày không thoải mái, muốn đi bệnh viện xem thử, tôi lập tức đuổi tới bệnh viện, nơi đó người rất nhiều, cần phải xếp hàng."
Lúc Tôn Độ đang xếp hàng thì nhìn thấy một hộ sĩ đi đến tầng hầm ngầm, hắn cũng đi xuống xem tình huống, kết quả phát hiện tầng hầm ngầm chỉ có hai người bọn họ.
"Vừa lúc tôi có mang theo công cụ gây án, liền sinh ra một cái ý tưởng so với vụ mưu sát thứ ba trong kế hoạch có ý tứ hơn nhiều!"
Nói tới đây, hắn ngừng lại, dùng đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm Mặc Lâm: "Quá trình thì không cần tôi lặp lại đi, không có cái gì mới mẻ, sau khi về nhà, tôi kể một câu chuyện xưa cho Trương Hải Diễm, kỳ thật tôi rất am hiểu kể chuyện xưa, không nghĩ tới cô ta sẽ khóc, kỳ thật chuyện xưa này cũng không có gì đặc biệt, phản ứng của cổ có điểm lớn.
Cô ta là một người phụ nữ thực đặc biệt, tuy rằng lớn lên khó coi, nhưng nội tâm so nhiều ả đàn bà khác thuần khiết hơn nhiều.
Cổ nói, nếu cổ là nữ chính, cổ l sẽ bảo vệ cho bí mật cho đến chết, còn nói tôi là ánh sáng của cuộc đời cổ.
Tôi nghĩ đầu óc cổ nhất định là hỏng rồi."
Trương Hải Diễm xóa sạch nhật ký liên hệ với Tôn Độ trong di động của mình.
"Cô ta muốn tôi rời đi, đi càng xa càng tốt, tôi sao có thể rời đi? Cổ quá ngây thơ rồi!"
Mặc Lâm chờ hắn nói xong, từ trong túi áo tây trang lấy ra một túi vật chứng.
Trong túi vật chứng có một bao con nhộng màu xanh trắng, nó cùng thuốc bao tử bình thường không có gì khác nhau, nếu không cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện ra điểm bất thường.
Trên thực tế, vỏ bao con nhộng được làm bằng nhựa, cho nên bị người nuốt vào cũng không phân giải, cùng khối sáp có hiệu quả giống nhau.
Tôn độ nhìn thấy viên con nhộng này thì hưng phấn dị thường: "Các người nhanh như vậy liền tìm thấy đại lễ ta giấu ở trong thi thể Trương Hải Diễm! Ta cho rằng các ngươi ít nhất phải mổ ruột cô ta ra!"
Mặc Lâm không biểu hiện ra bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào: "Ngày hôm qua gặp Trương Hải Diễm, trong tay cô ta vẫn luôn cầm viên thuốc này, giống như đang do dự rốt cuộc có nuốt vào hay không. Tôi rất tò mò, nên cùng cổ hàn huyên thêm hai câu, thời điểm cổ không phát bệnh cũng thực an tĩnh, cô ấy kể cho tôi một câu chuyện xưa, nhân vật chính là thiếu nữ bơ vơ không nơi nương tựa, thiếu nữ yêu một tiểu thuyết gia huyền bí, ngoài cô ra không ai biết thân phận thật sự tiểu thuyết gia......"
Mặc Lâm nhận thấy được sắc mặt Tôn Độ xảy ra biến hóa.
"Thiếu nữ đã bắt đầu chú ý tiểu thuyết gia từ rất nhiều năm trước, đọc qua mỗi một sách mượn từ chỗ hắn lại càng hiểu biết thế giới nội tâm của hắn, còn thành độc giả trung thành nhất...... Nhưng mà, chuyện xưa của cổ chỉ kể tới đây, chuyện xảy ra sau đó cổ đại khái cũng không muốn kể, ví dụ như: Anh muốn mượn tay cảnh sát, biến cổ thành hung thủ án giết người liên hoàn, lại ví dụ như, cổ chính là tác phẩm cuối cùng của hung thủ."
Tôn Độ bỗng nhiên phát ra tiếng cười âm trầm khủng bố, qua thật lâu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào con nhộng đặt trên bàn: "Cô ta tố giác tôi?"
"Hoàn toàn ngược lại, cổ nhận tội tất cả vụ án, cũng không có nhắc qua anh." Mặc Lâm đem bao con nhộng mở ra, bên trong có một tờ giấy, mặt trên viết hai chữ to: Thẩm phán.
Tôn Độ: "Tôi không tin anh có năng lực lớn như vậy."
"Gần nhất trên mạng có một bài blog đang viết dở, quá trình phạm tội cùng kế hoạch của anh không có khác biệt, nếu tôi không đoán sai, anh cũng đã kể tất cả câu chuyện xưa này cho hắn, Trương Hải Diễm khóc là vì cô ấy đã sớm xem qua những bài blog này, cho nên mới có thể thuật lại toàn bộ quá trình phạm tội."
Tôn Độ nhìn chằm chằm tờ giấy viết hai chữ "Thẩm phán" kia, ánh mắt bỗng nhiên có chút tan rã, hiển lộ ra một chút ôn nhu dư thừa: "Cổ đã biết quá nhiều......Lúc cổ chết có thống khổ không?"
"Có đau khổ hay không, anh rất nhanh sẽ biết, cảnh sát tuyệt đối sẽ không để kẻ phạm tội ác ngập trời ung dung ngoài vòng pháp luật......"
*
Sau khi thẩm vấn kết thúc, Tôn Độ bị cảnh ngục dẫn về ngục giam, âm thanh xích chân va chạm vào nhau quanh quẩn ở hành lang dài dằng dặc, ở góc rẽ tiếp theo bóng đêm bao phủ dày đặc cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Một gương mặt quen thuộc từ góc rẽ đi ra, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, thời gian như bị ngưng động đến vô hạn......
Tôn độ cảm giác đầu mình ong ong như muốn nổ tung, toàn bộ âm thanh trên thế giới đều bị tiếng vù vù này bao trùm, mà Trương Hải Diễm đang đi tới ở đối diện sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, cả người không có hơi thở của người sống.
Biểu tình của cô thực chất phác, khóe miệng kéo kéo, nói ra ba chữ, giống như đang nói cho hắn nghe, lại giống như chỉ đang lầm bầm lầu bầu.
Tôn Độ lỗ tai toàn bộ đều là tiếng vù vù, căn bản không có nghe rõ.
Chờ đến khi thân ảnh của cô biến mất ở cuối hành lang, hắn quay đầu lại nhìn cô một cái.
Cảnh ngục bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời trong xanh vạn dặm không mây, phi thường nghi hoặc: "Trời chưa tối mà! Cô ta bị giam đến choáng váng?"
Tôn Độ hồi tưởng khẩu hình Trương Hải Diễm nói kia ba chữ khi, bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc.
Hắn nắm chặt bao con nhộng viết "Thẩm phán" kia, chậm rãi đi hoàn toàn vào trong bóng tối......
*
Chạng vạng hoàng hôn đỏ đến quá mức, Cố Nguyên đứng trên sân thượng hít thở không khí, cách đó không xa một chiếc siêu xe màu đen dừng lại, Mặc Lâm dựa người trên đầu xe, hai chân thon dài thẳng tắp bắt chéo, áo khoác tây trang bị hắn lười nhác khoác trên vai.
Anh cúi đầu nhắn tin, trên trán có vài sợi tóc rũ ở giữa mày, ngẫu nhiên bị gió thổi bay phất phơ. (Từ bây giờ mình gọi Mặc Lâm là anh nhà mọi người)
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt anh chợt phiêu đến sân thượng, cậu nhóc tính tình không tốt lắm kia hai tay đút túi, đứng ở trên sân thượng hứng gió.
Di động Cố Nguyên vang lên, gọi đến là một số máy xa lạ, cậu nhíu mày một chút, nhấn nút nghe.
"Hôm nay thời tiết không tồi, có muốn đến bờ biển đổi gió không?"
"Không có hứng thú." Cố Nguyên giơ tay liền muốn cúp điện thoại.
"Chờ một chút......" Mặc Lâm đoán được động tác tiếp theo của cậu, lập tức ngăn lại: "Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu có thể đến bồi tôi không...... Tôi không thích quá đông người."
Người đứng trên sân thượng nghe xong câu cuối cùng quyết đoán ngắt điện thoại, một phút sau, cậu mang cặp sách từ cục cảnh sát đi ra, kéo cửa xe ra ngồi lên: "Anh tốt nhất mau một chút, tốc chiến tốc thắng."
Mặc Lâm nói thầm trong lòng: Ăn sinh nhật thôi mà, sao nghe cứ như đang đánh trận vậy?
Không có biện pháp, vì để chiếu cố bạn nhỏ có "bệnh tự kỷ" này, anh nhanh chóng lên xe: "Đều đã quen thân như vậy, cậu không muốn ngồi vào ghế trước sao?"
"Ai nói với anh chúng ta thân thiết?"
Mặc Lâm thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, đem tất cả cửa sổ xe đều mở ra làm không khí lưu thông, miễn cho cậu lại tức giận.
"Ngày đó ở trong phòng thẩm vấn, anh cùng Trương Hải Diễm nói gì vậy?" Cố Nguyên vẫn luôn rất muốn biết sau khi anh ngắt camera đã xảy ra chuyện gì.
"Hai ta không phải không thân sao?"
Cố Nguyên hít sâu một hơi: "Tôi muốn xuống xe."
Nghe ngữ khí này, vị đại gia không dễ hầu hạ kia tựa hồ lại tức giận.
Hai ngón tay Mặc Lâm đặt trên tay lái lơ đãng gõ hai cái, bỗng nhiên khóe miệng gợi lên một độ cung mang ý vị sâu xa: "Đã lên xe của tôi, làm gì có đạo lý đi xuống?"
"Anh muốn bức tôi nhảy xuống?"
Sau khi Cố Nguyên nói xong câu đó, cửa sổ xe bốn phía chậm rãi dâng lên, phát ra hai tiếng "răng rắc" giòn vang, cửa xe bị khóa chết.
"Cậu có thể thử xem."
Cố Nguyên ngồi ở phía sau trên người bao phủ một tầng mây đen dày đặc.
"Ngoan, kiên nhẫn một chút, thực mau liền đến nơi."
Cố Nguyên:......
Xe chạy với tốc độ 40 cây số trên giờ ngừng ở đường cái trên bờ biển, hoàng hôn đem mặt biển nhuộm thành màu của không trung, chờ đến khi Cố Nguyên "kiên nhẫn" đến sắp bùng nổ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gió biển dào dạt thổi vào trong xe, mang theo một chút hơi nước ẩm ướt, sóng biển xô vào bờ cát, ngẫu nhiên có mấy chú hải âu liện qua.
Mặc dù tính tình Cố Nguyên không tốt, cũng không có cách cùng cảnh đẹp như vậy phát giận.
Mặc Lâm tìm chỗ dừng xe sau đó đến trước mặt Cố Nguyên, giúp cậu kéo cửa xe: "Thế nào, không muốn xuống xe?"
Cố Nguyên để cặp sách lại trên xe, một chân mới vừa vươn ra ngoài, cổ chân đã bị Mặc Lâm nắm trong tay.
Đồng tử cậu chợt co chặt: "Làm gì?"
Xúc giác xa lạ, mang theo độ ấm của da thịt.
"Chẳng lẽ cậu muốn mang giày tản bộ trên bờ cát?"
"Buông tay." Cố Nguyên nhanh chóng thu hồi chân, lúc cậu cúi đầu cởi giày, sau cổ đều đã đỏ bừng.
Mặc Lâm ngượng ngùng dời đi tầm mắt, ngắm nhìn hoàng hôn, lúc này hoàng hôn đẹp như một bức tranh, anh lại không có tâm tư thưởng thức.
Nam thanh nữ tú đùa giỡn tươi cười, bé con ôm phao bơi chơi đùa trong nước biển, trên bờ cát vang vọng tiếng loa phát thanh, có người đang nướng BBQ, mùi khói lửa hoà với mùi thịt nướng thơm phức......
Lúc này đã không còn mặt trời nóng cháy, đúng là thời điểm tốt để xuống nước bơi lội.
"Cậu biết bơi không?"
Hai người một trước một sau đi ở trên bờ cát, Mặc Lâm đột nhiên hỏi.
"Không biết."
"Vậy vừa lúc tôi có thể dạy cậu."
"Không muốn học."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì phải cởi quần áo."
Mặc Lâm nhịn xuống cảm giác muốn cười: "Không cởi quần áo cũng được."
"Không cần."
"Vì sao?"
"Ướt người."
Tay Mặc Lâm chống lên thái dương, tựa hồ như đang cười: "Không bơi lội cũng khá tốt... Bớt việc..."
Trên bờ cát tán loạn dấu chân sâu có nông có, bóng Cố Nguyên bị hoàng hôn kéo dài, nước biển cọ rửa bờ cát tạo thành hình ảnh tuyệt đẹp.
"Tinh tích."
Thời gian bị phong ấn vào album di động, hoàng hôn trầm xuống, mà ánh sáng trong mắt anh đang chậm rãi dâng lên......
*Kết thúc vụ án thứ hai*