Vương Nhạc trừng hắn một cái: “Tuy rằng kẻ hèn này cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng từng nghiêm túc nghiên cứu qua phương diện này... Bạn gái không dễ dỗ, bạn trai còn không dễ dỗ? Dỗ bạn trai rất đơn giản, nũng nịu một chút, tỏ vẻ đáng thương một chút, lại hôn hôn mấy cái, giận dỗi gì cũng không còn, nếu thật sự không được thì lên giường lăn một cái, một cái không được thì hai cái...”
Mặc Lâm xoa xoa huyệt thái dương, thập phần hòa khí cười cười, nũng nịu đáng thương, dù anh thật sự làm ra được, lấy tính tình của Cố Nguyên khẳng định sẽ ngay lập tức cho anh vào sổ đen.
Lý Mông: “Biện pháp này nghe thì cũng được đấy, nhưng có chút vấn đề...”
Vương Nhạc: “Vấn đề gì?”
“Bá vương ngạnh thượng cung sẽ bị đánh đấy!” (Masrhia: Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”)
“Ông không hiểu rồi, đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng không gọi là tình yêu nha!”
Đang trò chuyện, ba người bỗng nhìn thấy Tiêu Trạch vừa giơ di động vừa đi lại đây, nhìn dáng vẻ hình như lại đang cùng bạn gái call video.
Vương Nhạc nhắc nhở nói: “Đội trưởng có kinh nghiệm đấy, bằng không anh đi hỏi đội trưởng thử xem, vấn đề này đúng là làm khó tôi...”
Chờ Tiêu Trạch kết thúc video đi tới, Vương Nhạc lập tức ngăn hắn lại: “Đội trưởng, hỏi anh chuyện này, bình thường anh tức giận, chị dâu dỗ anh như thế nào?”
“Dỗ tôi? Cậu nhìn tôi giống như người cần dỗ sao?” Tiêu Trạch cười một tiếng: “Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
“Không phải em hỏi, là thầy Mặc hỏi.”
“Thầy Mặc? Có vấn đề tình cảm mà thầy Mặc trị không được nữa sao?”
Mặc Lâm tỏ vẻ: “Đây cũng không phải là vấn đề tình cảm bình thường, tôi chỉ đang thu thập ý kiến.”
Tiêu Trạch gật đầu, nghĩ thầm tám phần là đang nghiên cứu yêu hận tình thù của những cặp đôi đương đại, nếu ngày nào đó được viết thành sách, nói không chừng còn có một phần công lao của mình.
“Chị dâu của các cậu chưa bao giờ dỗ người, tôi mà tức giận thì trực tiếp cho tôi hai đấm, cho dù có giận cũng bị cổ đánh thành không có.”
Mặc Lâm đem lời nói của Tiêu Trạch ngẫm nghĩ trong đầu: “Biện pháp này cũng không tồi.”
Lý Mông: “Cái gì không tồi chứ, dùng bạo lực giải quyết vấn đề là biện pháp của người nguyên thủy... Chúng ta là người hiện đại thì cần phải nói đạo lý!”
Tiêu Trạch: “Lời này của cậu rất có trình độ, lặp lại lần nữa!”
Lý Mông bỗng nhiên phản ứng lại: “Em... Em không nói chị dâu là người nguyên thủy, đội trưởng anh đừng hiểu lầm!”
Tiêu Trạch: “Cậu lặp lại lời vừa rồi thêm lần nữa, tôi quay video cho chị dâu cậu xem xem...”
Lý Mông:......
Vì thế dưới sự dụ dỗ kèm theo đe doạ của Tiêu Trạch, Lý Mông không thể không lặp lại lý lẽ chính đáng vừa nãy của mình, còn bị Tiêu Trạch quay thành video lưu trong di động.
Mặc Lâm đi đến văn phòng của Cố Nguyên, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
“Vào.”
Thanh âm này mang theo sát khí.
Mặc Lâm đẩy cửa ra, phát hiện trạng thái tinh thần của Cố Nguyên không phải thực tốt, quầng mắt thâm xì, làm cho vẻ ngoài vốn đã rất u tối của cậu càng thêm tối tăm, ngón tay trắng nõn liên tục gõ trên bàn phím, không có một chút ý tứ muốn ngẩng đầu lên.
Tuy rằng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng cậu cũng không bỏ bê công tác của mình.
Một lát sau, Cố Nguyên dừng gõ, hít sâu một hơi, muốn điều chỉnh tâm tình của mình để tiếp tục công tác, nhưng khi cậu phát hiện Mặc Lâm đang ngồi đối diện trên sô pha, thì hoàn không toàn tĩnh tâm được.
“Anh có việc?”
Cố Nguyên dùng biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Mặc Lâm, nếu là người bình thường, khẳng định sẽ ngoan ngoãn nói một tiếng không có việc gì, sau đó trốn thật xa.
Nhưng đây là Mặc Lâm, đương nhiên sẽ không phản ứng giống như người thường.
Mặc Lâm bắt chéo chân, lưng dựa trên sô pha, cúc áo khoác tây trang mở ra, lộ ra áo sơ mi màu xám cùng cà vạt đỏ sậm bên trong.
Một bàn tay lười nhác đặt ở trên đùi, đồng hồ sang quý trên cổ tay hiện lên ánh kim loại tinh tế, điểm xuyến thêm vẻ đẹp của cổ tay Mặc Lâm, một cái tay khác tùy ý đặt trên tay vịnh sô pha, anh mỉm cười nhìn Cố Nguyên, trong ánh mắt mang theo vài phần ái muội không rõ.
“Có chuyện muốn nói với em.”
Cố Nguyên cảm thấy người đang cười này thập phần chướng mắt: “Nói xong thì đi đi.”
“Vì sao lại trốn tránh anh?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không cần trêu chọc lẫn nhau, rốt cuộc tôi không quá bình thường... Anh cũng không quá bình thường.”
Vì để nói rõ ràng, Cố Nguyên đã tận lực khắc chế cảm xúc của mình.
“Ừm,” Mặc Lâm nói: “Anh không quá bình thường... Nếu không sao lại thích em...”
Cố Nguyên vốn dĩ đã chuẩn bị tốt lời kết cho cuộc trò chuyện, đang muốn nói ra lại phát hiện lỗ tai mình có khả năng đã nghe lầm cái gì, cậu nhíu mày hỏi lại: “Anh vừa nói cái gì?”
“Không có gì, lời thổ lộ anh sẽ không nói hai lần...”
Mặc Lâm đứng dậy, đôi chân dài hút mắt nhìn như không chút để ý đi đến đối diện Cố Nguyên, đứng cách một cái bàn làm việc: “Em không cần phải gấp gáp trả lời, anh rất có kiên nhẫn.”
Cố Nguyên nắm tay siết thật sự rất chặt, rõ ràng trong lòng mình đang rất tức giận, nhưng sau khi nghe được thông báo của Mặc Lâm, một cảm giác hưng phấn khó lòng giải thích không biết từ đâu lại dâng lên.
Cậu không sao hiểu được loại tình cảm này, chỉ cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt mãnh liệt đập loạn, so với lúc trước còn muốn kịch liệt hơn gấp mấy lần, tay chân cậu lại luống cuống lên.
Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên mặt đỏ tai hồng, yết hầu bỗng nhiên có chút hơi khô.
Xem ra uống nhiều nước hơn cũng vô dụng, Cố Nguyên luôn có biện pháp đáng yêu đến mức khiến anh không thể chống đỡ được.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Cố Nguyên, cái cảm giác nóng cháy này làm Cố Nguyên cả kinh, cậu muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương giành trước một bước nắm lấy.
Chỉ thấy một nắm đấm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh qua, chuẩn xác dừng trên má trái Mặc Lâm.
Tục ngữ nói đừng nên trông mặt mà bắt hình dong, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, rõ ràng là một nắm tay vừa trắng vừa mềm, khi đánh ra lại mang theo mười phần sát thương!
Mặc Lâm trừ bỏ cảm giác đau bên ngoài, còn cảm giác được một cổ chướng khí màu đen xông thẳng lên trần nhà!
“Cút đi!”
Chủ nhân của chướng khí nổi bão!
Mặc Lâm bụm mặt nhìn như nhẹ nhàng cười một cái: “Tức giận cũng thật đáng...”
“Yêu” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã thấy đối phương kéo ngăn bàn, giống như đang tìm đồ vật gì đó.
Mặc Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh, em ấy không phải là đang tìm dao đi?
Nghĩ đến đây, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Cố Nguyên đang giải phẫu thi thể......
Mặc Lâm lập tức rùng mình: “Anh bỗng nhiên nhớ tới mình còn có chút việc...”
Thấy đối phương nhanh chóng biến mất khỏi văn phòng, Cố Nguyên bỏ băng dán màu vàng trong tay trở lại ngăn bàn.
Vừa rồi nếu Mặc Lâm nói thêm một chữ, cậu liền dùng băng dán dán kín miệng anh ta lại!
Mặc Lâm che lại má trái đi qua hành lang, Mộng Lan tâm tư cẩn thận rất nhanh liền phát hiện bất thường: “Thầy Mặc, mặt anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì, vừa rồi bị mèo hoang cào một chút.”
“Mèo hoang? Cục cảnh sát có mèo hoang sao? Ở đâu?”
“Vừa mới nhảy cửa sổ chạy rồi...”
“Có nghiêm trọng không? Sát trùng trước đi đã, chỗ Cố Nguyên có povidone... Để tôi đi mượn cậu ấy...”
“Không cần, chỗ tôi cũng có, đúng rồi... Trong tủ lạnh có túi chườm đá sao?”
“Có, tôi đi lấy ngay đây!”
- Wattpad Masrhia -
Tiêu Trạch từ trong văn phòng đi ra, vừa vặn gặp được Mộng Lan từ trong văn phòng Mặc Lâm ra tới, hắn đứng yên ở điểm cùng hành lang, sau đó gõ lên cửa văn phòng Mặc Lâm.
Sau khi Tiêu Trạch đi vào liền phát hiện Mặc Lâm ngồi trên ghế xoay bọc da, đưa lưng về phía hắn, Tiêu Trạch đi lên móc ra một hộp thuốc lá: “Sao rồi, bị đánh?”
Mặc Lâm xoay người, một tay cầm túi chườm đá đắp trên mặt mình: “Nhìn ra được?”
“Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chút chuyện này còn không phát hiện ra thì làm sao kiếm cơm được chứ?”
Hắn đưa cho Mặc Lâm một điếu, lại từ trong túi lấy ra bật lửa, đốt thuốc cho đối phương: “Vấn đề cậu hỏi lúc sáng đã làm cậi bại lộ.”
Hai ngón tay thon dài Mặc Lâm kẹp điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu, chậm rãi phun ra sương khói, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cười lên: “Lúc chị dâu đánh anh, cảm giác thế nào?”
“Cảm giác?” Tiêu Trạch phun sương khói: “Lúc đầu có hơi đau, sau khi hết đau lại có chút sảng khoái, thậm chí còn muốn bị cổ đánh thêm hai cái.” (Mashria: M gồi anh ơi (๑•﹏•))
Mặc Lâm bỗng nhiên lớn tiếng cười to: “Chính là cảm giác này, sảng khoái!”
- Wattpad Masrhia -
“Thẩm vấn đến đâu rồi, có tiến triển gì không?”
3 giờ chiều, sau khi đã nghỉ trưa một lát, Mặc Lâm cảm thấy mình hẳn là nên làm chuyện chính sự, bằng không sẽ luôn nhớ tới Cố Nguyên, không có biện pháp bình tĩnh lại được.
Vương Nhạc vắt một cây bút chì trên lỗ tai, đang sửa sang lại tư liệu: “Người chết và Diệp Niệm đều là người địa phương, người chết Vương Trung Minh kinh doanh một công ty hậu cần gia đình, hiệu quả và lợi nhuận của công ty vẫn luôn tốt, Diệp Niệm ở nhà làm bà chủ gia đình, hai người vừa lãnh giấy chứng hôn một năm trước, sau khi lãnh chứng Diệp Niệm rất ít khi ra cửa, vẫn luôn ở nhà, ngày thường cũng rất ít gặp người ngoài.
Một tuần trước hai người đi vịnh Thiên Long nghỉ phép, chỉ qua lại vài tiệm cơm phụ cận cùng khách sạn, quanh đây cũng không có người quen, hơn nữa người biết bọn họ đi nghỉ phép cũng không nhiều, đang điều tra từng người. Lúc vụ án xảy ra, Diệp Niệm có chứng cứ không ở hiện trường, cổ vẫn luôn ngồi ở lầu hai Hải sản Cảng phủ, không có khả năng gây án.”
Trên màn hình máy tính Lý Mông vừa lúc nhảy ra một văn kiện, hắn click mở, nhìn thoáng qua: “Báo cáo xét nghiệm đã có, máu và dịch dạ dày chứa hàm lượng cồn cao, bất quá bởi vì bị nước biển cọ rửa, không có tìm được DNA hữu hiệu khác...”
Vương Nhạc: “Lần này phạm vi điều tra quá rộng, hơn nữa chúng ta trước mắt còn chưa xác định được địa điểm nạn nhân bị đẩy xuống nước.”
Mặc Lâm xoa nhẹ huyệt thái dương: “Các cậu tìm xung quanh xem có phao bơi bị vứt đi hay không.”
Vương Nhạc cùng Lý Mông nháy mắt hứng thú lên: “Phao bơi?”
“Nếu tôi là hung thủ, muốn đem một người đàn ông 100kg đưa xuống biển, nhất định sẽ dùng công cụ, mà trên bờ cát thứ gì dễ dàng tìm thấy nhất mà lại không khiến người khác chú ý? Đương nhiên là phao bơi, đặt người đã hôn mê lên phao bơi, sau đó đem phao bơi đẩy xuống nước, mượn sức nổi của phao đưa người tới khu vực nước sâu, sau khi hoàn tất thì làm xì phao bơi, liền có thể thần không biết quỷ không hay tạo thành hiện trường ngoài ý muốn... Đáng tiếc bị pháp y Cố của chúng ta liếc mắt một cái nhìn thấu...”
Nói tới đây, Mặc Lâm phát hiện mình lại lần nữa nhắc đến Cố Nguyên, vì thế khụ khụ hai tiếng: “Cho nên, các cậu có thể tìm phao bơi bị vứt ở bờ biển, nhìn xem có thể tìm được chứng cứ hữu dụng nào hay không.”