Mặc Lâm vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe cô, điều này làm Mộng Lan cảm thấy lời nói của mình được coi trọng.
Chờ cô nói xong, đầu ngón tay Mặc Lâm lơ đãng gõ hai nhịp trên mặt bàn: “Cô có thể vẽ lại cảnh tượng tối hôm qua không?”
Anh đưa giấy bút cho Mộng Lan: “Không cần phải quá chi tiết, chỉ cần vẽ lại những thứ cô muốn biểu đạt là được.”
Mộng Lan nhận lấy giấy bút, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, nàng hạ xuống hai nét bút: “Có thể đừng nhìn tôi không. Anh cứ nhìn tôi như vậy, tôi vẽ không được...”
Mặc Lâm đứng dậy rót ly nước, đến trước cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Hiện tại đã là tháng 10, thời tiết dần dần chuyển lạnh, trên đường có rất nhiều người đều mặc áo khoác và quần dài, chỉ còn những mỹ nữ dáng người nóng bỏng nào đó vẫn như cũ không biết mùa thu đến, lộ ra đôi chân dài miên man thu hút ánh nhìn dạo chơi trên đường phố.
Mộng Lan chậm rãi vẽ lên giấy, mười phút sau, cô đưa lên nhìn tổng thể một chút, xác định mình đã vẽ xong, không có chỗ nào cần bổ sung nữa.
“Thầy Mặc, tôi vẽ xong rồi!” Mộng Lan đưa bức vẽ trong tay cho Mặc Lâm.
Mặc Lâm nhìn: “Vẽ không tồi.”
Trên thực tế chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là một con người, nhưng như vậy là đủ rồi.
Đường cong trên giấy phác hoạ một hình ảnh rất mơ hồ, là thân hình một người đàn ông, ngũ quan bị Mộng Lan vẽ không ra kết cấu, tựa như một mặt đang quỷ vặn vẹo.
Tuy chỉ là những nét bút đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra người này mặc áo khoác và quần dài, bối cảnh tương đối rõ ràng, có thể nhìn ra là góc tường.
“Cửa sổ nằm ở đâu?” Mặc Lâm hỏi.
“Ở bên trái, chỗ này này...” Mộng Lan chỉ cho Mặc Lâm nhìn.
“Tôi không cho rằng đây là ảo giác,” Mặc Lâm nói: “Cô có nhận biết rõ ràng với thời gian và không gian, hơn nữa tôi không phát hiện chi tiết sơ hở. Y phục của người này phù hợp với thời tiết mùa này. Còn ngũ quan... Người đang trong trạng thái kinh hách sẽ khắc sâu ấn tượng với một chi tiết nhất định nào đó, cho nên cô vẽ gương mặt chi tiết hơn những chỗ khác cũng không có vấn đề gì.”
Mộng Lan bị dọa đến choáng váng: “Thầy Mặc, ý của anh là... Tôi thật sự đã nhìn thấy... Không phải ảo giác?”
Mặc Lâm cười cười, đặt ly nước lên bàn, giơ tay nhìn thời gian: “Đi thôi, đến hiện trường xem thử, nói không chừng người này còn chưa đi...”
“... Không cần!” Mộng Lan bỗng nhiên run lập cập, nội tâm kháng cự quyết liệt.
“Biện pháp hiệu quả nhất để chiến thắng sợ hãi chính là trực tiếp đối mặt với nó, cô không muốn biết đáp án sao?”
Mộng Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có đạo lý, cô đứng lên nói: “Nếu đã nói như vậy thì bằng bất cứ giá nào... Nhưng mà thầy Mặc này, chúng ta có thể kêu mấy người có gần lớn đi cùng để thêm can đảm không...”
Mặc Lâm bỗng nhiên cười lên một tiếng: “Ở cuối hành lang có một lá gan lớn đấy.”
“Anh nói... Cố Nguyên?”
Mộng Lan nghĩ đến Cố Nguyên, hình ảnh hiện ra đầu tiên trong đầu cô chính là một gương mặt tối tăm: “Khi tôi còn nhỏ có nghe người lớn nói qua, quỷ sợ nhất là người mang sát khí, nếu vậy Cố Nguyên có lẽ là người tốt nhất để đi cùng...”
Mặc Lâm nghe thế liền ấn trán cười lớn một hơi: “Nếu cô nói như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không đi.”
Mộng Lan: “Vậy làm sao mới có thể mời cậu ấy đi cùng chúng ta... Cũng không thể tiếp tục trộm chìa khóa thêm lần nữa đi.”
“Sau chuyện lần trước cậu ấy đã đổi thành khoá vân tay rồi, còn rất thông minh... Yên tâm đi, chỉ cần là việc có liên hệ với vụ án, cậu ấy sẽ không từ chối đâu.”
Mặc Lâm nói xong móc di động ra gửi cho Cố Nguyên một tin nhắn.
Nửa phút sau đã có người gõ cửa văn phòng Mặc Lâm, Cố Nguyên đẩy cửa ra, đứng ở ngoài khung cửa, gương mặt không kiên nhẫn nói: “Đi chưa?”
Mặc Lâm cầm lấy áo khoác, nói với Mộng Lan: “Thế nào, tôi nói không sai phải không.”
Mộng Lan nhấp nhấp môi, nghĩ thầm: Mặc lão sư nói với Cố Nguyên có kẻ tình nghi ở lầu 4, những lời này có tính là gạt người không nhỉ? Rốt cuộc đối phương là người hay quỷ còn chưa rõ ràng lắm....... Mặc kệ, trước tiên cứ rủ được Cố Nguyên đến rồi nói sau!
Ba người lái xe đến hẻm Mễ Ngư, Cố Nguyên kéo cửa ghế phụ đi xuống trước, cậu đứng ở cửa cầu thang lầu một quan sá tấm ván gỗ và vị trí băng cảnh giới.
Tấm ván gỗ bị người dịch ra một khe rất hẹp, có thể xuyên qua khe hở này đi vào bên trong chứng tỏ nghi phạm tương đối gầy.
Cố Nguyên đeo bao giày vào, kéo ván cửa ra, sau đó nghiêng người đi vào hành lang.
Phần lớn ánh sáng đều bị ván cửa chặn lại, bên trong tối om, cậu mở đèn pin di động ra để soi đường, phát hiện trên hành lang có một chuỗi dấu chân mới, vì thế móc ra thước cuộn từ trong túi quần, ngồi xổm xuống đo lường chiều dài và độ rộng của dấu chân.
Mặc Lâm đi lên đứng sau lưng cậu: “Em phát hiện được gì rồi?”
Cố Nguyên: “Dấu chân dài 23cm, bước đầu phỏng đoán người này cao khoảng 160cm, cơ thể thiên gầy, khả năng cao là nữ.”
Mặc Lâm hơi suy tư gật đầu: “Chính xác.”
Nói xong anh quay đầu lại nhìn Mộng Lan đang đứng ở phía sau.
Mộng Lan vuốt vuốt mũi mình, xấu hổ dời tầm mắt.
Tối hôm qua vì tình huống khẩn cấp, khi đi vào cô đã quên mang bao giày.
Ba người tiếp tục dọc theo cầu thang đi lên, khi lên đến lầu 4, Mộng Lan đột ngột dừng lại không chịu đi tiếp, cô tránh sau lưng Mặc Lâm, sắc mặt trắng bệch, trong lòng vẫn còn sợ hãi với những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Cố Nguyên phát hiện trên mặt sàn căn hộ có hai dấu chân khác nhau, trong đó một dấu giống với dấu chân ở cửa cầu thang, dấu chân còn lại chưa từng nhìn thấy nhưng số giày rõ ràng là lớn hơn nhiều.
Cậu ngồi xổm xuống đo lường dấu chân lớn hơn kia: “Dấu chân này dài 26cm.”
Mộng Lan sau khi nghe thấy thì như trong mộng chợt tỉnh, tò mò đi lên xem thử, dấu chân thoạt nhìn rất mới, là dấu vết của con người chứ không phải "thứ khác".
Cô cảm thấy mình rất may mắn, thở ra một hơi dài: “Tôi còn tưởng rằng tối qua mình thật sự đã gặp quỷ!”
Cố Nguyên dường như đã nhận ra được vấn đề trong những lời này của Mộng Lan, ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhíu lại: “Hôm qua cô đã tới?”
Tầm mắt cậu dời xuống đôi chân đang mang bao giày của Mộng Lan: “Dấu chân kia là của cô?”
Mộng Lan gật đầu: “Tôi tối qua vội vã bắt người nên đã quên mang bao giày.”
“Người đâu?” Cố Nguyên hỏi.
“Người... Không bắt được...” Mộng Lan chọt chọt hai ngón tay, cực kỳ xấu hổ.
“Rất rõ ràng, kẻ đó đi lên từ chỗ này.” Cố Nguyên không tiếp tục truy vấn chuyện tối hôm qua, cậu chỉ vào cái hố trên mặt sàn nói: “Trên hành lang không có dấu chân của hắn.”
Mặc Lâm đi đến cạnh hố nhìn xuống, phát hiện ven tường lầu 3 có một cái thang gấp bằng inox đang dựa vào. Xem ra thật sự đã có người bò lên từ lầu 3.
Cố Nguyên thoáng nhìn qua cửa sổ thì lại phát hiện một ít tro màu đen mới xuất hiện, cậu đi qua ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra.
Đốm tro này tuy đã bị thiêu sạch nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái hình dáng vốn có, loại tro này cực kỳ giống tiền giấy dùng để đốt cho người chết khi cúng tế, có lẽ là do gió mạnh, một ít tro tàn bị thổi tới nơi khác, rải rác rơi trên mặt đất.
“Đôi khi, một vài người sẽ mơ thấy người đã qua đời, bọn họ cho rằng người chết đang báo mộng, cảm thấy chỉ cần đốt cho người chết ít tiền giấy, đối phương sẽ không trở về nữa...” Mặc Lâm nói: “Xem ra, có người gặp ác mộng.”
“Người này có phải là hung thủ không?” Mộng Lan hỏi.
“Hung thủ sẽ ngu ngốc đến mức trở lại gây án hiện trường còn lưu lại dấu chân, hơn nữa đúng lúc để cô bắt gặp?” Cố Nguyên nói đến Mộng Lan á khẩu không trả lời được.
Mộng Lan nuốt nuốt nước miếng, quyết định ngậm miệng.
Mặc Lâm xoa cằm tự hỏi: “Tuy rằng không phải hung thủ, nhưng người này chắc chắn có vấn đề.”
Cố Nguyên tán đồng cái nhìn của Mặc Lâm: “Đến phòng 301.”
Ông chủ khách sạn Như Ý nghe nói tối qua có người thông qua phòng 301 để lên lầu 4 cảm thấy cực kì sợ hãi, lập tức mang ba người đến phòng 301 xem xét.
Trong phòng vẫn duy trì toàn cảnh lúc trước, vật dụng bên trong đều bị lửa thiêu cháy, muốn phục hồi như cũ rất phiền toái, ông chủ muốn chuyển nhượng mặt tiền nên cũng bỏ mặc không xử lý.
“Camera hỏng, cửa cũng đã hỏng, hiện tại toàn bộ khách trong khách sạn đều bỏ đi rồi, ai lại bò lên lầu 4 làm gì cơ chứ?” Ông chủ thật sự không hiểu.
“Đến kiểm tra hiện trường.”
Cố Nguyên nói xong bắt đầu mang bao tay, ngón tay cậu rất trắng, đốt ngón tay thon dài, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Mộng Lan nhìn đến ngây người.
“Gọi cho Nghiêm Cát.” Cố Nguyên nhìn Mộng Lan đang đứng ngẩn ngơ một bên: “Trên thang có lẽ sẽ có vân tay.”
Mộng Lan hiện tại vừa nghe Cố Nguyên nói chuyện tinh thần liền khẩn trương lên, cô lập tức xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, động tác cứng đờ như người máy.
Mặc Lâm đốt cho ông chủ một điếu thuốc: “Có vẻ như chúng tôi phải phong toả nơi này một thời gian.”
Ông chủ cũng tỏ vẻ thấu hiểu: “Dù sao hiện tại cũng không có khách, các vị muốn tra như thế nào liền tra như thế đấy. Tốt nhất là nhanh chóng bắt hung thủ về quy án cho chúng tôi hả giận!”
Một lát sau họ liền thấy Nghiêm Cát hộc tốc chạy đến, nhanh chóng dùng dụng cụ tìm kiếm dấu vết vân tay trên cầu thang inox.
Rất nhanh, vân tay thu thập được đã bị đưa về cục để phân tích, tốc độ kiểm tra của máy tính rất nhanh, có sáu người trùng khớp xuất hiện ở trên màn hình máy tính, độ tuổi so le không giống nhau, có nam có nữ.
Mộng Lan đã từng đối mặt với người bị tình nghi đến đối chiếu, cô trực tiếp loại ba cô gái và một chàng trai 25 tuổi.
Còn lại hai người đàn ông tuổi xấp xỉ nhau, một người 53 tuổi, một người 55 tuổi.
Ông chủ khách sạn nhận ra một người, ông chỉ vào người 53 tuổi nói: “Người mượn thang cuối tuần trước hẳn không phải là ông ấy.”
Vậy chỉ còn lại người 55 tuổi.
Mộng Lan nhìn ảnh chụp của người này rơi vào trầm tư: “Thoạt nhìn qua thật sự rất giống người tối hôm qua...”
Lúc này Lý Mông bưng cà phê đi tới, kinh ngạc cảm thán một câu: “A! Đây không phải là người đàn ông đó sao?!”
Mọi người nghe thấy đều quay đầu lại nhìn hắn.
Vương Nhạc: “Sao, nhìn thấy người quen à?”
“Không phải,” Lý Mông giải thích nói: “Người này buổi sáng tui có thấy qua, chính là ở khoa phóng xạ đó, ông ta còn cùng bác sĩ cãi nhau một trận lớn, làm tui ấn tượng rất sâu!”
“Khoa phóng xạ?” Cố Nguyên nhạy bén bắt lấy tin tức này: “Sao ông ta lại ở đó?”
“Hình như là bị ung thư, đến đó để điều trị.” Lý Mông nói xong cũng thấy thắc mắc: “Sao mọi người lại điều tra ông ấy vậy? Ổng phạm tội hả? Lúc sáng tôi nhìn ông ta đã cảm thấy ánh mắt của ổng không quá thích hợp......”
Lúc này máy bàn trong văn phòng vang lên, Vương Nhạc cầm lên nghe xong đáp lại: “Xác định rồi sao... Được... Đã biết!”
Vương Nhạc cúp điện thoại, biểu tình ngưng trọng: “Phòng thí nghiệm đã xác nhận người chết chính là Lý Thân!”