• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng yêu...”

Bàn tay rảnh rỗi kia của Mặc Lâm không tự giác tới gần lỗ tai Cố Nguyên, thời điểm sắp chạm vào bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì chủ nhân lỗ tai kháng cự lùi về sau, trong ánh mắt lộ ra xúc động muốn giết người: “Anh muốn làm gì?!”

Mặc Lâm nhếch khóe môi lộ ra một loại ái muội cực hạn: “Sao vậy, cậu xấu hổ?”

Đối phương nghe thế, nháy mắt nhăn mày lại: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Mặc Lâm bất đắc dĩ bóp bóp cái trán của mình, nhưng mà thanh âm lại rất kiên nhẫn: “Không vội, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu...”

Giờ phút này, vang vọng khắp đầu óc Cố Nguyên là câu nói ‘cậu xấu hổ’ của Mặc Lâm, cậu suy nghĩ vài giây: “Anh nói chính là do dopamine cùng norepinephrine kích thích phản ứng đúng không?”

Mặc Lâm ngây người một chút, có điểm thán phục với năng lực lý giải của cậu: “Cậu lý giải khoa học như vậy...thật ra cũng đúng...”

“Tôi cho rằng đó là do tin tức tố trong nước hoa anh đang dùng,” Cố Nguyên nói: “Khiến tôi tiếp thu sai tín hiệu hóa học.”

Cậu nói xong, xé mở một miếng băng cá nhân, dán lên tay đối phương, toàn bộ quá trình hoàn toàn không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Dán băng cá nhân xong, Cố Nguyên nhanh nhẹn ném tăm bông đã vào thùng rác, hệt như khối băng di động.

Mặc Lâm tâm nói: thì ra còn có thể lý giải như vậy, xem ra kiến thức của mình vẫn còn hạn hẹp......

Khi hai người từ trong văn phòng đi ra, Mộng Lan vừa lúc đi tới: “ Thầy Mặc, Chu Tiệp nói phải có anh vào mới bằng lòng khai.”

Cùng lúc đó, Mặc Lâm cảm nhận được ánh mắt Cố Nguyên dừng trên người mình, anh cẩn thận ho khan hai cái: “ Tôi chưa từng xịt qua chất gì như thế, nếu cậu không tin... Có thể giám thị tôi 24 giờ... Tôi hoàn toàn không có ý kiến.”

“Được.” Cố Nguyên móc di động ra nhìn thoáng qua thời gian: “Bắt đầu ngay từ bây giờ đi!”

Để làm rõ vì sao mình lại xuất hiện phản ứng kích thích ngắn ngủi, cậu cảm thấy cần phải giám thị Mặc Lâm 24 giờ, bài trừ các yếu tố quấy nhiễu giả.

Khóe môi Mặc Lâm gợi lên độ cung: “Cậu chắc chắn?”

Cố Nguyên: “Đương nhiên!”

- Wattpad Masrhia -

Hình ảnh từ hai phòng thẩm vấn đồng thời truyền đến màn hình máy tính, câu chuyện bi kịch này rốt cuộc trở nên đầy đủ......

Tiết cuối cùng buổi chiều hôm đó là tiết tự học, Thu Nghiêu ngồi cạnh cửa sổ phòng học vẽ tranh, trong tay của cậu cầm bút chì, nhanh chóng vẽ vài nét phát hoạ phong cảnh ngoài cửa sổ, xa xa nhìn học sinh năm nhất cấp hai đang học thể dục trên sân bóng.

Cậu dõi mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, rốt cuộc ở dưới bóng cây đại thụ gần tường vây nhìn thấy thân ảnh Chu Tiệp, chỉ thấy cô bé ngồi phát ngốc dưới tàng cây, áo khoác đồng phục cũng không mặc, giống như một kẻ cách biệt với toàn bộ thế giới.

Trời lạnh như vậy, không mặc áo khoác nhất định sẽ bị cảm đi?

Đang miên man suy nghĩ, Chu Tiệp giống như có tâm linh tương thông, nhìn về phía cậu, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng sự bất lực trên mặt cô bé lại phóng đại cực hạn trong mắt Thu Nghiêu.

Cậu buông bút chì trong tay, chào hỏi lớp phó kỷ luật: “Tớ đi WC một chút.”

Cậu đến ngồi xổm bên người Chu Tiệp:“Sao em không đi học thể dục?”

“Bụng không khoẻ.” Thanh âm Chu Tiệp rất nhỏ, hơn nữa từ trong đó có thể nghe ra được cô bé thật sự không quá thoải mái.

Thu Nghiêu nhớ tới các bạn nữ trong lớp mình mỗi lần bà dì ghé thăm đều sẽ nói mình bị đau bụng, thầy thể dục cũng hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, lần nào cũng đồng ý cho nghỉ.

Chẳng lẽ em ấy cũng bị bà dì tới thăm?

“Áo khoác em đâu?” Thu Nghiêu hỏi.

Nhìn Chu Tiệp cúi đầu không nói lời nào, cậu nhớ tới áo khoác đồng phục nhìn thấy dưới mương thoát nước lúc trước, trong lòng có suy đoán.

Lòng Thu Nghiêu trầm xuống một chút: “Các nàng lại khi dễ ngươi?”

“Quen rồi.”

Cô bé vừa nói vừa ôm bả vai co rúm lại, nhìn qua có chút đáng thương.

“Nói ba em cho tiền mua cái mới đi.”

“Ông ấy sẽ không cho em tiền.”

“Em rốt cuộc có phải con ruột không, sao họ lại đối với em như vậy? Thuê bảo mẫu còn phải trả tiền lương, em mỗi ngày vất vả như vậy chăm sóc thằng bé đó, sao ông ta lại có thái độ đấy chứ?” Thu Nghiêu tức giận không thôi.

Nói xong cậu đem áo khoác của mình đưa cho cô bé: “Em mặc đi, đừng để bị cảm, đến lúc đó lại lây bệnh cho anh.”

Cô bé ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt ẩn ẩn hơi nước: “Cảm ơn, về nhà liền trả lại anh.”

“Không cần phải gấp, anh vẫn còn áo khoác.”

Thu Nghiêu dứt lời vừa lúc chuông tan học vang lên.

“Đúng rồi, hôm nay buổi tối vẫn ở chỗ cũ, gặp trên gác mái.” Thu Nghiêu bổ sung nói.

7 giờ rưỡi Chu Tiệp về đến nhà, nhỏ giọng nói với Chu Vinh việc áo khoác đồng phục bị ném xuống mương, muốn mua cái mới, Chu Vinh vừa nghe liền sầm mặt: “Lại mua đồng phục? Học kỳ này, mày mua bao nhiêu bộ rồi?!”

“Mấy chị ấy ném đồng phục của con xuống mương thoát nước, con cũng không thể nhặt lên mặc được!”

“Quan hệ của mày với bạn học không tốt là vấn đề của mày, tại sao thằng nhóc Thu Nghiêu không bị khi dễ? Nhiều đứa trong trường mày cũng không có việc gì, tại sao mấy đứa đó chỉ nhắm vào mày?”

“Con đừng cãi nữa!” Chu Uyển Đình xoa xoa tay, đi đến trước mặt cô bé: “Trở về đúng lúc, đút em ăn cơm đi.”

“Hôm nay bài tập của con rất nhiều! Tại sao hai người không tự mình đút được?”

“Mẹ cùng ba con không cần phải kiếm tiền sao? Con muốn cạp đất ăn à? Ba mẹ suốt ngày vất vả kiếm tiền, đều tiêu ở trên người hai đứa, chỉ bảo con đút cơm cho em còn không vui......” Chu Uyển Đình vừa nói, nước mắt liền bắt đầu trào ra: “Mẹ có rãnh rỗi đâu, xiên thịt cả đêm qua, làm đến tay nổi bọt nước đây này, còn phải thức khuya dậy sớm kiếm tiền... Con lớn như vậy, sao một chút chuyện như vậy cũng không hiểu? Không thông cảm được cho bố mẹ, mẹ thật sự đau lòng quá...”

“Nó là một đứa phản trắc không lương tâm, vừa nói nó, nó liền dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn tôi, nói cũng không nói được, về sau trưởng thành còn không phải bỏ mặc chúng ta, bà còn trông cậy vào nó nuôi dưỡng lão... Nằm mơ!” Chu Vinh phụ họa nói.

Chu Tiệp thở dốc từng hơi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Các người đối với tôi như vậy, sau này sẽ hối hận!”

Chu Vinh buông thịt trong tay, một cái tát nặng nề đốp lên mặt cô bé:“Láo toét!”

Khách nhân ở một bên nhìn đến khó chịu, cố ý giúp cô bé giải vây: “Chủ quán, thịt nướng có chưa?”

“Tới liền, tới liền, ngại quá, con cái không nghe lời......”

Chu Vinh đi ra ngoài nướng thịt, Chu Uyển Đình lau lau nước mắt tiếp tục cười đón khách.

Chu Tiệp đứng ở trong cửa hàng, tất cả mọi người đều nhìn cô bé, có thương hại có khinh thường, mỗi ánh mắt đều như lưỡi dao sắc bén, vô tình cắm ở trên người nó.

Cô bé một khắc cũng không ở nổi nữa, cầm lấy chén cơm của em trai, bế em đang chơi đồ chơi trong góc lên lầu.

Em trai cả ngày chỉ biết ăn cùng quấy thực sự đã trở thành bóng ma trong đời cô bé, từ sau khi nó được sinh, tất cả đồ tốt trong nhà đều cho nó, mà chính mình chỉ muốn mua một bộ đồng phục phải chịu đựng nhiều chỉ trích như vậy.

Nhìn em trai trong lòng ngực, cô bé càng nghĩ càng không ra vì sao lại như vậy.

Chỉ mấy ngày trước, Chu Tiệp còn nghe lén được Chu Vinh muốn dành tiền cho quỷ đòi nợ này cưới vợ, chỉ cần nó còn trên đời này một ngày, mình sẽ không sống yên ổn thêm một ngày.

Đút xong cơm, cô bé mở sách bài tập ra bắt đầu làm, Chu Hạo ngồi dưới đất chơi đồ chơi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ê ê a a làm ảnh hưởng học tập của cô bé, la nó hai câu, nó lại bắt đầu khóc toáng lên, cô bé đành phải buông bài tập trong tay xuống, dỗ nó trước.

8 giờ rưỡi, tấm ván gỗ cách vách phát ra tiếng gõ rất có tiết tấu.

Đây là ám hiệu của cô bé cùng Thu Nghiêu.

Cô bé gõ vài tiếng đáp lại, sau đó gỡ poster trên tường xuống, xé mở hình dán phim hoạt hình, trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Xuyên qua lỗ nhỏ, cô bé nhìn thấy Thu Nghiêu đứng ở phía bên kia: “Anh vừa rồi đều nghe được, ba mẹ em lại mắng em, ai, là anh thì đã sớm chịu không nổi bỏ nhà đi mất rồi...... Mẹ anh vẫn còn tốt, ít nhất bà ấy sẽ đứng góc độ của anh để suy xét vấn đề.”

Thấy đối phương không trả lời, Thu Nghiêu tiếp tục nói: “Chúng ta đi lên trên kia đi.”

Một lát sau, một khối trên trần nhà ngoài hành lang bị nâng lên, từ phía trên một cái thang gỗ được đưa xuống, Chu Tiệp mang xong mũ cùng bao tay theo thang gỗ trèo lên.

Đèn bàn sáng lên, soi sáng bức bích hoạ xa hoa lộng lẫy trên tường, Thu Nghiêu thích vẽ tranh, tương lai muốn trở thành một hoạ sĩ.

“Chu Tiệp, sau này em muốn trở thành người như thế nào?” Thu Nghiêu đột nhiên hỏi.

Chu Tiệp suy nghĩ thật lâu: “Muốn làm một người bình thường.”

“Em có chỗ nào không bình thường?”

Chu Tiệp miễn cưỡng cười một cái, không nói gì.

Chu Hạo đang chơi đùa một mình bỗng nhiên phát hiện chị gái biến mất, bắt đầu khóc nháo không ngừng, Chu Tiệp bất đắc dĩ nói: “Hay là bế nó lên đây đi, nó phải có người chăm mới chịu yên lặng.”

Vì thế hai người bế Chu Hạo lên gác mái, Chu Hạo sau khi lên gác mái vẫn luôn chăm chú chơi đồ chơi, Chu Tiệp cùng Thu Nghiêu lại tiếp tục trò chuyện, một lát sau, Chu Tiệp nói muốn Thu Nghiêu vẽ giúp mình một bức tranh chân dung, Thu Nghiêu liền leo xuống lấy giấy bút.

Chu Hạo thần không biết quỷ không hay bò theo cậu tới chỗ ra vào, sau đó từ trên gác mái ngã xuống, đầu đập vào thang gỗ.

Thu Nghiêu bị doạ cho mất hồn, lập tức gọi Chu Tiệp, lúc Chu Tiệp từ trên gác mái trèo xuống, Chu Hạo đã ngất rồi, Thu Nghiêu muốn lấy máy bàn gọi cấp cứu, bị Chu Tiệp ngăn lại.

Sau khi hai người ôm Chu Hạo trở lại Chu kí nướng BBQ, nó bắt đầu nôn mửa, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên, hai phút sau thì không còn thở nữa.

Chu Tiệp bình tĩnh xử lý bãi nôn trên mặt đất, đem quần áo dính máu và dịch nôn giao cho Thu Nghiêu, sau khi Thu Nghiêu mang đồ rời đi, Chu Tiệp nhìn thi thể trên mặt đất phát ngốc.

“Lúc ấy em muốn ném nó xuống lầu... Nhưng vết máu trên đầu nó đã bị lau qua, như vậy rất dễ bị nghi ngờ, đúng lúc ấy chảo dầu đang mở, em liền nghĩ, cứ dứt khoát ném nó vào đi...”

Chu Tiệp lấy áo khoác đồng phục trong cặp sách ra, đi vào phòng bếp, đem thùng giấy đặt cạnh nồi chiên, tạo ra một độ cao mà Chu Hạo có thể bò lên được.

Hoàn thành hết thảy chuẩn bị, cô bé cực kỳ cẩn thận rửa sạch tay, sau đó ôm Chu Hạo đi xuống lầu.

Sau khi đem Chu Hạo ném vào chảo dầu, cô bé nhanh chóng trở lại phòng, cởi áo khoác, bỏ vào bao nilon, dọc theo đầu sợi chỉ khoét mở bụng gấu bông, sau đó đem bao nilon nhét vào bên trong, cuối cùng khâu kín lại, đặt ở đầu giường......

Nghe xong tự thuật của Chu Tiệp, trong lòng những người ở đây nhiều ít đều có suy đoán của riêng mình, có lẽ đây cũng không phải chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, mà là âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu.

Nhưng lại không có chứng cứ nào có thể chứng minh đây là một vụ mưu sát.

Trên thế giới có hai thứ không thể nhìn thẳng, thứ nhất là mặt trời, thứ hai là lòng người.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK