Nhưng không hiểu tại sao gần đây lòng cô cứ bồn chồn không yên.
Dạo này cô và Tom ít gặp nhau hơn. Có vẻ là năm cuối nên anh khá bận bịu.
Nhưng có những đêm ngủ say, cô lại mơ hồ nhận ra sự hiện diện của anh.. Điên thật rồi! Cô quen sự có mặt của anh đến mức sinh ra ảo giác. Thật nguy hiểm!
Còn Elena nữa, cô càng ngày càng khó có thể tìm được cô ấy. Hoặc tìm thấy thì cũng trong tình trạng vội vàng!
Sao cô cảm thấy chỉ có mình là người ngoài cuộc vậy!
Eira rời Hogwarts đến Hogsmeade. Đây là lần đầu tiên cô đi một mình.
Cô bỏ viên kẹo trong túi áo, bóc vỏ rồi cho lên miệng. Vị kẹo ngọt tan trong miệng, cả người đều ấm áp, dễ chịu.
Eira lang thang trong vô định. Cô phải mua thêm một vài quyển sách nữa nhưng chưa biết nên dừng lại ở đâu. Cô bắt gặp người quen -Giáo sư Claus và giáo sư Anderson ở một con hẻm.
Giáo sư Claus dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám. Còn giáo sư Anderson là môn độc dược, đồng thời cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin. Cô chưa bao giờ từng thấy hai người đó đứng cạnh nhau nên mới thấy làm lạ về sự có mặt của họ tại đây. Hai người đang trao đổi với nhau điều gì đó. Cuộc nói chuyện diễn ra không mấy suôn sẻ, vì cô nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt giáo sư Anderson. Còn giáo sư Claus vẫn là khuôn mặt ôn hòa. Eira không nghe rõ. Và cô cũng không định nghe góc tường.
Đang lúc chuẩn bị quay lưng đi thì một cảnh tượng kinh hồn bạt vía diễn ra.
Một tia sáng chớp nhoáng. Giáo sư Claus giơ đũa đánh về phía giáo sư Anderson
Không kịp phản ứng, giáo sư Andeson trúng đòn và ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Có lẽ ông cũng không ngờ rằng người đồng nghiệp của mình lại làm ra hành động như vậy nên hoàn toàn không kịp phản kháng.
Eira hoảng sợ, cô biết được mình đã nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn. Cô lùi về sau định bỏ trốn nhưng có lẽ trời cũng không rủ lòng thương, cô giẫm phải cành khô.
"Cạch!"
"Ai!" Giáo sư Claus hét lớn. Mắt đảo xung quanh.
Xong rồi!
Eira nín thở, cô cảm nhận rõ từng bước chân của ông ta đang đến gần. Cô thề với trời từ nay về sau sẽ không bao giờ đi lang thang lung tung một mình nữa. Chỉ mong qua được lúc này!
"Cộc cộc cộc." Đế giày chạm đất tạo lên những tiếng vang.
Chỉ còn năm bước nữa, ông ta sẽ nhìn thấy cô sau bức tường.
Còn bốn bước.
Ba bước.
Hai bước.
Một bước.
"Meo!" Một con mèo đen thò đầu ra.
Giáo sư Claus thu đũa, nhìn thật kĩ con mèo. Thấy không có gì bất thường mới quay lưng.
"Hộc!" Bóng giáo sư Claus đã khuất, Eira mới dám há miệng, cố hít lấy hít để không khí.
"Hừ!" Apollo ghét bỏ, đẩy Eira ra ngoài.
Eira không chấp nhất với anh ta, cô vẫn chưa hết hốt hoảng từ việc vừa rồi.
"Anh có nhìn thấy việc em vừa thấy không?" Eira gặn hỏi.
Apollo quay đầu bỏ đi.
"Này! Anh đừng bỏ em một mình. Trả lời em đi!" Eira đuổi theo bước chân Apollo.
"Quên hết những gì vừa thấy!" Để lại một câu nói, Apollo biến mất.
Lại là một con khổng tước kiêu ngạo đáng ghét! Eira nghiến răng. Slytherin không phải là ổ rắn, phải là ổ khổng tước mới đúng. Không hiểu sao Tom có thể chịu được anh ta.
Nhưng sau những lời ai oán, Eira lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Giáo sư Anderson nghỉ bệnh. Cô biết nguyên nhân.
Nghe những tiếng xì xào, bàn tán xung quanh. Eira trở về phòng.
Giáo sư Claus là người được chỉ định dạy thay môn độc dược. Vậy là lo âu nhân đôi, cô phải tiếp xúc gấp nhiều lần người mà cô không muốn gặp nhất.
Eira không biết nên làm thế nào, cô không thể tìm thấy Tom hay Elena để bày tỏ nỗi lòng, xin lời khuyên. Sự giằng xé giữa lương tâm và lí trí. Lương tâm bắt cô phải đưa điều mình nhìn thấy ra ánh sáng. Lí trí lại nói rằng nên nghe theo lời của Apollo..
Giáo sư Dumbledore, đúng rồi! Cô quyết định sẽ đi tìm giáo sư Dumbledore. Chỉ cần nói với thầy ấy thì mọi thứ sẽ được giải quyết.
"Trò Eira!" Eira dừng bước.
Giáo sư Claus mỉm cười ôn hòa nhìn cô.
Eira dựng tóc gáy, cả cơ thể cương cứng. Không biết thì không sao, biết rồi cô chỉ cảm thấy ghê rợn. Nhìn thấy dáng điệu này của giáo sư Claus làm cô nhớ đến lúc ông ta ra tay đánh lén giáo sư Anderson. Cũng là dáng điệu, là nụ cười đó.
Eira rùng mình! Cô cảm thấy mình sắp bị diệt khẩu.
Eira rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan!
"Này! Titus."
Chưa bao giờ cô thấy yêu giọng nói ngạo mạn này đến thế.
Rosa đi đến, mang theo hai tiểu tùy tùng của mình.
Thời gian trôi qua, cô gái năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ là cái khí chất coi trời bằng vung vẫn không thay đổi! Vẫn thích tìm Eira kiếm chuyện.
Không sao!
Qua hôm nay, tất cả đều được tha thứ! Cô yêu chết cái giọng nói, cái khuôn mặt kia.
Hóa ra Rosa là một người tuyệt vời như thế! Lâu nay cô đã hiểu lầm cô ấy rồi.