Đối mặt với con người này, cô không khỏi oán trách sự trêu đùa của số phận. Đúng là "oan gia ngõ hẹp", tai họa để ngàn năm.
Nếu để kể ra thì nguồn gốc câu chuyện cũng không có gì to tát. Nhưng không hiểu sao sự việc lại thành ra thế này.
Cũng như bao ngày đẹp trời khác, cô bé 6 tuổi Eira tung tăng khoác lên trên mình một bộ váy xinh đẹp để cùng cha đi thương thảo chuyện làm ăn. Tất nhiên là chẳng ai dám để một đứa trẻ 6 tuổi đi làm chuyện lớn lao gì. Chỉ là có lẽ ngài Robert cũng nhận ra được mối nguy hiểm lớn với đàn thiên nga nếu để Eira một mình trong nhà.
Vì vậy mà bằng mọi giá ông phải xách Eira đi cùng mình.
Và từ ấy câu chuyện bắt đầu..
Ngài Robert Titus phũ phàng ném con gái ở ngoài, mặc cho cô bé tự phát huy. Eira lang thang đi dạo dọc theo trang viên, miệng hát vu vơ mấy câu ca vớ vẩn.
Bỗng tiếng xào xạc từ đám cây đằng trước đã thu hút sự chú ý của cô bé Eira.
Tung tăng chạy đến xem, cô nhận ra có một người đang bị mắc trên cành cây cao.
Nhìn kĩ hơn, Eira nhận ra đó là một cô bé xinh đẹp tầm tuổi mình.
Đôi mắt long lanh chậc khóc kia! Đôi má phúng phính, cánh môi nhỏ chúm chím..
Phập! Đó là âm thanh mũi tên bắn trúng trái tim cô! Đáng yêu quá!
Vội vàng, Eira chạy đến, cố gắng tìm cách đưa cô bé ấy đi xuống.
"Bạn có sao không?" Eira kìm lại trái tim đang kích động của mình, nhẹ nhàng hỏi.
"Không.."
"Bạn không phải là con gái?" Cô bé chưa kịp trả lời hết, Eira như chịu một cú sốc mà thốt lên.
Cô bé, à không, là cậu bé đỏ bừng mặt, có lẽ vì tức giận.
Kể từ ngày nhầm lẫn tai hại ấy, cô và cậu bé ấy chính thức bùng nổ chiến tranh. Mặc dù đa phần là mình cậu ta đơn phương. Nhưng nó cũng khiến Eira đau đầu, ngao ngán, dai dẳng và kéo dài đến tận bây giờ.
"Quỷ keo kiệt!" Eira nói thầm trong lòng.
Dù vậy, miệng vẫn mỉm cười: "Chào cậu, Vivian!"
"Nào dám! Tôi nào dám nhận lời chào ấy của cậu!" Vivian đáp lại. Thái độ xấc xược, cằm vểnh cao lên hết sức có thể.
Quỷ tha ma bắt cái tính cách hỗn láo này của cậu, vivian. Sớm muộn cũng có người trị được cậu! Chờ xem!
Không khí có phần im ắng quá mức. Đã khá nhiều người bắt đầu để ý, dùng ánh mắt xem kịch vui để đánh giá hai người.
"Vậy.. cậu dùng bữa đi. Tôi đi trước nhé!" Eira quyết định mở lời trước. Kéo tay Elena chuẩn bị nắm chặt thời cơ để chuồn đi. Nhưng chưa kịp bước nửa bước thì..
"Đứng lại! Ai cho cậu đi!" Vivian quát lên. Hai tên đồng bạn cũng bước lên chặn đường của hai cô gái.
Dù nhìn thấy sự việc như vậy nhưng cũng không ai đứng ra. Họ không dám đắc tội gia tộc Mahaback, đặc biệt là vì tiểu thư Titus lại càng không đáng. Gia tộc Titus đã phá sản. Tiểu thư Eira Titus đã mất đi giá trị của mình.
Người ta không chết vì cái đói hay cái lạnh mà chết vì sự lạnh lẽo của lòng người..
"Vivian, cậu đừng quá đáng!" Eira lạnh lùng, nhìn chằm vào mắt Vivian.
"Ha!" Đáp lại Eira là tiếng cười khẩy.
"Cậu nghĩ cậu là ai? Eira, tôi nên khen cậu ngây thơ hay chê cậu ngu dốt? Cậu có nhận ra hoàn cảnh của bản thân?"
"Titus sụp đổ rồi, cha cậu cũng bỏ cậu đi! Cậu còn ai! Còn ai ở lại chống lưng cho cậu! Không có Robert Titus, cậu chẳng là gì cả!"
Eira im lặng. Vivian nói đúng.. Cha đã không còn bên cạnh cô nữa rồi!
"Cậu im mồm!" Elena che lấy Eira, đôi mắt trợn to, mắng lớn.
Eira có phần kinh ngạc, Elena trút bỏ vẻ yếu đuối mà trở nên mạnh mẽ đến kì lạ. Có lẽ cô đã tìm đúng bạn rồi.
"Xem nào! Cậu đã tìm được cho mình một tùy tùng rồi đấy à!" Vivian nhìn chằm chặp vào Elena, khoanh tay mà châm biếm.
"Cậu đi quá xa rồi Vivian!" Đôi mắt trong trẻo của Eira lạnh cóng. Một con người khôn ngoan sẽ biết đâu là điểm dừng. Có vẻ tôi đã đánh giá sai cậu rồi, Vivian!
"Cậu có thể làm gì tôi, Eira đáng thương!"
Tay Eira ngứa vô cùng. Nếu ở đây thật sự không có ai, cô chỉ muốn đạp một cái vào bộ mặt xinh đẹp của Vivian. Thằng nhóc đáng ghét này!
Eira nắm chặt đũa phép, chuẩn bị cho Vivian một cái bùa trục xuất. Hất rối cái mái tóc mà cậu ta luôn kiêu ngạo.
Nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay thon dài đã giữ đũa cô lại.
"Các trò còn làm gì ở đây!" Giọng nói uy lực của Giáo sư Anderson vang lên.
Các học sinh ồ ạt giải tán. Không ai trong họ muốn bị lan đến chuyện này. Kịch vui đến thế là đủ rồi.
"Lại một lần nữa. Cô bé à, có lẽ thần may mắn đã làm việc thiếu sót khi để quên em đấy!"
Eira nhìn Tom, lại nhìn tay anh vẫn còn giữ chặt đũa phép của mình, đôi tai ửng đỏ vì ngượng. Lúc nào cô cũng gặp Tom trong những hoàn cảnh chật vật thế này..
"Trò Mahaback, tôi nghĩ rằng trò có thể giải thích cho ta những điều vừa xảy ra!" Giáo sư Anderson gằn giọng, nghiêm khắc nói.