Tháng trước, mẹ Từ Tiểu Cẩn chuẩn đoán bị ung thư vú giai đoạn cuối, phải cắt bỏ hoàn toàn phần ngực bên trái. Nhưng bà là người yêu cái đẹp như mệnh, bác sĩ phán như thế khác nào một đao giết bà đi. Ngày cưới của Giang Đông Linh lại đúng vào hôm mẹ cô lên bàn mổ, nhưng bà lại mất tích, tìm kiếm nơi nơi cũng không thấy. Từ Tiểu Cẩn dưới cơn hoảng loạn liền tới tìm Giang Dịch Thần.... Nếu mọi chuyện vẫn diễn biến như đời trước thì giờ này Từ Tiểu Cẩn hẳn là đã mang thai. Hay là buổi tối nay mới lâm trận điên đảo với nhau?
"Cô nói với tôi chuyện này không sợ tôi nói lại cho Giang Dịch Thần biết sao? Dù có tin hay không tin, nếu tôi đem chuyện này nói ra không chừng anh ta lập tức vứt bỏ cô."
Đời này Giang Dịch Thần hận nhất là bị người lừa dối, bị người uy hiếp, nhất là trong chuyện tình yêu.
"Cô không phải là người như vậy. Tôi tin tưởng cô." Từ Tiểu Cẩn nhìn Hứa Mạt chắc chắn nói.
Hứa Mạt nghe xong chỉ thấy buồn cười. Cô ta tin tưởng mình? Đừng khôi hài như vậy chứ!
"Tôi hiện tại có thể lập tức nói cho anh ta biết!" Hứa Mạt nói.
"Cô sẽ không." Tuy miệng nói không nhưng Từ Tiểu Cẩn không tự giác khẩn trương nắm chặt tay: "Tôi tin tưởng ánh mắt của tôi về cô sẽ không sai."
Từ Tiểu Cẩn lần đầu tiên nâng mắt nhìn kỹ Hứa Mạt, trong lòng còn có chút thưởng thức, đại khái đây là một loại nhãn duyên. Chỉ tiếc lập trường của hai người lại trái ngược nhau nên rơi vào tình cảnh hết sức xấu hổ như hiện tại.
Hứa Mạt cười lạnh, mọi chuyện ban đầu như thế nào liền vẫn tiếp diễn như vậy, Từ Tiểu Cẩn vẫn thế, ngu xuẩn. Cả một đời, khi cô biết tới cô ta, cô ta vẫn ngu xuẩn tin tưởng cô, thế mới biết vừa bắt đầu cô không hề tốn công sức đả bại cô ta, mới có chuyện cô cùng Giang Dịch Thần tiến tới hôn nhân vô cùng thuận lợi.
"Tôi hiện tại không có hứng thú đi quản mấy chuyện này, nhưng mà...." Hứa Mạt nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Từ Tiểu Cẩn: "Mời cô thu lại cái ý tưởng hồn nhiên ấy đi, đừng tự cho mình đúng mà đi tin tưởng tôi!"
Từ Tiểu Cẩn trên mặt cứng đờ mất tự nhiên cười cười. Cô không có tin nhầm, ít nhất lúc này đây không có nhầm. Chuyện giả mang thai sớm hay muộn cũng bị phát hiện, nếu Hứa Mạt đã có nghi ngờ sớm sẽ tra ra, không bằng sớm chút chủ động nói cho cô ấy biết, xem cô ấy sẽ làm gì.
Còn nữa, nếu Hứa Mạt chủ động tố giác với Giang Dịch Thần thì tốt hơn là để anh ấy tìm mình chất vấn....
Từ Tiểu Cẩn quả thật cũng là cô gái thông minh, tính toán mọi đường cho toàn trọn vẹn. Vừa thầm cảm thấy may mắn thái độ của Hứa Mạt không tệ, vừa ưu sầu ngồi nhìn Giang Dịch Thần đối diện lửa trại. Giấy không thể gói được lửa, việc giả mang thai sớm hay muộn cùng bị lộ, đến lúc đó phải làm sao mới tốt.........Từ Tiểu Cẩn nhìn đống lửa lâm vào trầm tư.
Hứa Mạt vốn tưởng rằng Lục Tử Hoành nhất định sẽ bị vài người có thâm niên trong giới thượng lưu ác chỉnh, ai mà ngờ Giang Dịch Thần, Tần Lãng, Cao Tĩnh, Lý Lộc Cát, thậm chí bao gồm cả bác thợ săn đều say khướt. Anh thì vẫn thanh tỉnh đối diện qua đống lửa hắc hắc cười với cô. Anh chàng đáng ghét này cũng thật ranh mãnh nha!
Hứa Mạt ngồi không yên, đợi xem lát nữa cô sẽ thu thập anh như thế nào, xem anh còn dám đắc ý nữa không!
Hứa Mạt đi qua chỗ anh liền nghe ba người Giang Dịch Thần, Tần Lãng, Cao Tĩnh hô to chịu không nổi nữa rồi, chủ động bỏ cuộc. Lý Lộc Cát vốn định trụ lại hai lần nữa lại bị Giang Đông Linh khuyên nhủ, trung thành nghe lời vợ không tiếp tục chơi, vì thế thoải mái ngồi một bên xem náo nhiệt.
Vẫn là lão Từ thợ săn nắm đầu gậy, Lục Tử Hoành và Hứa Mạt đến đoán. Liên tục đoán vài lần, đều là Hứa Mạt thua, cô tâm không phục, lòng cũng không phục nốt, mở miệng nói:
"Chú ăn gian có phải hay không?"
Lục Tử Hoành nhìn Hứa Mạt cười không nói. Hứa Mạt men say mông lung nghe thấy Lục Tử Hoành ở bên tai lặng lẽ nói với cô:
"Lão thợ săn thích dùng cạm bẫy, hay đem gậy ngắn nhất kia đặt ở giữa đống gậy cầm trên tay........."
Anh giảo hoạt nói ra, con ngươi đen láy, ánh mắt nhưng là thật lòng.
Trừ bỏ Từ Tiểu Cẩn, ai nấy đều ngà ngà say, nằm cạnh dòng suối nhỏ nhìn lên bầu trời ngàn sao lấp lánh.
Cơn nóng bốc lên do rượu dần dần tiêu tan. Hứa Mạt ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Dịch Thần đang nằm dưới đất. Có ai mà nghĩ tới chứ, lão tổng ngày thường ở công ty đường đường phong lưu phóng khoáng - Giang đại thiếu gia, giờ phút này hình tượng đổ vỡ nằm dưới đất còn lôi thôi một thân toàn mùi rượu thịt bay bay trong không khí.
Trong lòng đang một phen trào phúng cũng không ngờ hắn lại lia tầm mắt trầm tĩnh nhìn cô.
"Cô là đang nhìn lén tôi?"
Giọng Giang Dịch Thần nói không lớn, mấy người còn lại hoặc buồn ngủ hoặc say bất tỉnh nhân sự đều không chú ý tới động tĩnh bên này.
"A, chưa thấy qua người tự kỉ thế này. Không biết tự lượng sức mình."
Hứa Mạt tức giận trả lời, Giang Dịch Thần nghe xong cũng không giận. Kỳ thật hắn không say lắm, chính là không thể uống nữa, hắn hồi trung học tửu lượng không tốt, hiện tại uống rượu nhiều hơn có chút không chịu nổi.
"Chúng ta khi nào thì lại giải trừ hôn ước, đường ai nấy đi?"
Giang Dịch Thần cũng ngồi dậy.
"Hay là anh không bỏ được?"
Hứa Mạt trào phúng, cũng không nghĩ Giang Dịch Thần trầm mặc, sau nói:
"Quả thật có chút không bỏ được......"
Hứa Mạt tuy có chút men say, nhưng lý trí vẫn thanh tỉnh, nghe vậy trong lòng chấn động.
"Anh nói cái gì? Anh điên rồi sao?"
Giang Dịch Thần nhìn Hứa Mạt, đôi mắt thật bình tĩnh: "Tôi cũng cảm thấy tôi điên rồi......"
Giang Dịch Thần dừng một lát, tiếp tục nói: "Tiểu Cẩn hiện tại đang mang đứa nhỏ của tôi, tôi sẽ cưới cô ấy, cho cô ấy một gia đình hoàn chỉnh." Hắn yêu Từ Tiểu Cẩn hơn cả Hứa Mạt yêu hắn, hơn rất nhiều lần. Hắn yêu là Từ Tiểu Cẩn, chỉ có thể là Từ Tiểu Cẩn.
"Ý của anh là nói anh yêu thương tôi, nhưng bởi vì trách nhiệm nên phải cưới Từ Tiểu Cẩn, phải không?"
Hứa Mạt cố ý nói như vậy chính là làm cho Giang Dịch Thần khó xử. Nam nhân tự cho mình là đúng, đem hết các loại trách nhiệm gánh lấy. Đời trước hắn cưới cô cũng là trách nhiệm cần gánh vác, nhưng cho đến sau này cô làm Từ Tiểu Cẩn lần thứ hai sảy thai, hắn mới cùng cô triệt để quyết liệt.
Giang Dịch Thần trầm mặc, ngay lúc cô cho rằng anh ta không đáp lời cô thì hắn ta cúi đầu nói: "...... Có lẽ là......"
Hứa Mạt nghe xong, thấy hoang đường lại châm chọc. Lúc này thì nói một kiểu lúc sau đã nói lời khác, hiện tại hắn "Không bỏ được", hắn "Yêu" lấy những lời đó tới làm cái gì.
"Anh không yêu thương tôi cũng như không yêu thương bất luận ai......Anh và tôi là cùng một loại người, không chiếm được thì muốn có cho bằng được, có được rồi lại khinh thường không biết quý trọng. Chỉ tới khi mất đi mới biết hối hận là gì?!"
Hứa Mạt bỗng nhiên nhìn thấu tất cả, vì được sống lại lần nữa mà cô đã hiểu rõ rất nhiều điều, hận thù đều dần dần tiêu tan. Cả một đời luôn chấp nhất khát vọng, cả đời gì đó cũng chỉ như thế mà thôi.
Chấp niệm, hết thảy đều chính là cô cứ khăng khăng chấp niệm đó.