• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tĩnh Nhã đau đến hôn mê, Hứa Mạt lập tức lấy di động gọi cho Lục Tử Hành

"Mạt!! Em sao rồi, có bị thương không? Anh đang trên đường, lập tức sẽ đến nơi!!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng la đầy lo lắng của anh.

"Đừng lo lắng, em không sao, Chu Tĩnh Nhã gọi cho Tiếu Thiên Cần, cũng sắp đến..."

Hứa Mạt trao đổi một lát với Lục Tử Hành, Chu Tĩnh Nhã sau khi đau choáng váng thì dần dần khôi phục lại ý thức, cảm giác bụng đau đến như muốn xé rách, đau tới mức sống không bằng chết.

Chu Tĩnh Nhã bò tới chân Hứa Mạt, hai tay ôm cổ chân Hứa Mạt, khẩn cầu đứt quãng.

"Đưa tôi đi bệnh viện... Đau quá... Cầu xin cô... Đưa tôi đi bệnh viện... Con của tôi..."

Hứa Mạt từ trên cao nhìn xuống, nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt bụi bẩn vì dính cát của

Chu Tĩnh Nhã, vừa bẩn vừa chật vật.

"Cô đau? Cô sợ đứa bé không còn? Vậy lúc cô bắt cóc tôi, có bao giờ nghĩ đến tôi cũng đau?"

"Hứa Mạt? Nếu tôi chết... Cô cũng không sống được!"

Hứa Mạt quơ quơ bàn tay chảy máu: "Cô cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Trước cửa nhà tôi có rất nhiều nhân chứng, lại nói, Chu gia có chút thực lực, có thể đấu thắng tôi sao?"

"Cô... Sẽ không được chết tử tế!" Chu Tĩnh Nhã tức giận trợn trừng mắt.

Hứa Mạt cúi người, nắm cổ áo Chu Tĩnh Nhã: "Tôi chẳng qua là đem những chuyện cô làm với tôi, đem trả lại cho cô mà thôi! Cô nói "Tôi sẽ không được chết tử tế", cái "chết không được tử tế" kia chính là kết cục của cô."

Toàn thân Hứa Mạt mang vẻ lạnh lùng độc ác khiến cho Chu Tĩnh Nhã hoàn toàn vô vọng.

...

Tiếu Thiên Cần nhanh chóng chạy tới, trên mặt đất của tiệm sửa chữa có một chút vết máu.

"Đáng chết!" Người phụ nữ ngu xuẩn kia không lẽ nào đã giết chết Hứa Mạt! Đột nhiên một tiếng kêu đau vang lên.

Tiếu Thiên Cần vội vàng chạy tới căn phòng khác, đang thấy Hứa Mạt té trên mặt đất, trên người đầy máu.

Còn sống.

Tiếu Thiên Cần nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng bị thương, nhưng nhìn qua cũng không đến mức đã chết.

"Là anh! Là anh cùng Chu Tĩnh Nhã âm mưu bắt cóc tôi, chính là anh." Hứa Mạt tức giận, sợ hãi run người, suy yếu không đứng lên được.

"Là tôi, ha ha, muốn bắt cô cũng không dễ dàng gì, không nghĩ tới người đàn bà ngu xuẩn Chu Tĩnh Nhã kia lại thành công, ông trời cuối cùng cũng có mắt, ha ha ha." Tiếu Thiên Cần âm dương quái khí nở nụ cười, nhìn xung quanh không thấy Chu Tĩnh Nhã, có chút ký quái, nhưng nhìn thấy Hứa Mạt nằm suy yếu trên mặt đất, hắn ta cũng không nghĩ nhiều.

"Các người muốn bắt tôi làm cái gì?"

"Bắt cô, dĩ nhiên dùng để uy hiếp Lục Tử Hành, hắn ta chỉ là giữa đường nhảy ra làm tôn tử, thế mà lão già Tiếu lại hồ đồ, lại muốn giao lại toàn bộ Tiếu gia cho hắn! Rõ ràng đều là của tôi! Tất cả đều là của tôi! A, yên tâm đi, tôi sẽ không giết hắn, chỉ là muốn..."

Tiếu Thiên Cần vẻ mặt hung ác, nắm chặt hai bàn tay, mấy khớp xương kêu răng rắc.

"Tôi chỉ là muốn đánh gãy hai tay hắn, hắn lúc ấy sẽ hiểu muốn tranh cũng không được! Tất cả Tiếu gia đều là của tôi, lão già kia càng ngày càng già, cũng nên đến lúc chết, tôi chỉ cần ra tay nhẹ nhàng, thần không biết quỷ không hay, lão già đó sẽ mất mạng, ha ha ha..."

Hứa Mạt nghe xong sợ hãi nổi da gà, không khỏi có chút lo sợ. Lục Tử Hành lúc này...

"Anh muốn đánh gãy tay tôi, cũng cũng phải nhìn xem có bản lãnh ấy hay không!" Đột nhiên một tiếng quát lạnh như băng từ phía sau Tiếu Thiên Cần vang lên, Tiếu Thiên Cần giật mình sợ hãi —— Sao lại tới nhanh như vậy?!

"Luc Tử Hành!"

Lục Tử Hành xoay người, tung chân đạp một cước vào sườn trái Tiếu Thiên Cần, Tiếu Thiên Cần lắc người một cái, tránh thoát, vừa mới đắc ý, không nghĩ tới cái đá kia hoàn toàn là giả!

Trên đầu đã bị khuỷu tay của Lục Tử Hành đánh mạnh vào, ngay lập tức hắn ta thấy trời đất quay cuồng.

Tiếu Thiên Cần cũng học qua võ phòng vệ, lập tức tránh người, muốn phản công, vừa mới bước lên hai bước, Lục Tử Hành lấy khẩu súng lục dí lên trán hắn. Tiếu Thiên Cần lập tức đứng im bất động, không dám nhúc nhích, vẻ hung ác trong phút chốc biến thành khiếp sợ cực độ, sợ hãi lắp bắp:

"Anh, chớ làm loạn!"

Lục Tử Hành hừ lạnh một tiếng, cợt nhả:

"Tiếu Thiên Cần, nhớ cho kỹ, nếu muốn tôi làm gì anh, giống như dễ dàng giơ súng ra vậy. Nể tình chúng ta có cùng một người cha vô dụng, anh tích mệnh đi.."

Lúc này cảnh sát xông vào, lập tức bắt giữ Tiếu Thiên Cần.

"Anh ta tàng trữ súng ống! Vì sao không bắt anh ta!!" Tiếu Thiên Cần rống to

Cảnh sát Trương hừ cười một tiếng, thở dài lắc đầu. Trách không được vì sao Tiếu Thiên Cần

lại không đấu lại được Lục Tử Hành...

Lục Tử Hành vội vàng ôm Hứa Mạt vào trong lòng, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện. Vẻ mặt Hứa Mặt oán trách nhìn Lục Tử Hành đang cầm súng trong tay: "Anh là muốn dạy hư con trai anh phải không? Muốn cho thằng bé làm xã hội đen sao? Còn nhỏ mà đã mua cho thằng bé món đồ chơi bạo lực như vậy..."

Đây chẳng qua chỉ là một khẩu súng đồ chơi, được làm khéo léo không có quá lộ liễu, nhưng chỉ cần nhìn kĩ là có thể nhìn ra. Tiếu Thiên Cần trong tiềm thức đã có suy nghĩ Lục Tử Hành tham gia băng nhóm xã hội đen, vì vậy khi chuyện phát sinh theo bản năng hắn ta lập tức tưởng thật, sợ hãi.

Chu Tĩnh Nhã được đưa đến bệnh viện, toàn bộ Sở gia đều ở ngoài phòng sinh chờ đợi. Thai động, sinh non. Sau khi sinh mổ, kết quả là thai chết lưu! Những điểm chết người là Chu Tĩnh

Nhã ngã sấp, trọng lượng cơ thể đều đổ dồn xuống bụng, trải qua quá trình bị ép nặng, tử cung hoại tử, để bảo vệ tính mạng bắt buộc phải cắt bỏ, về sau không thể có thai sinh con.

"Nghiệp chướng!!! Thật sự là nghiệp chướng mà!!" Mẹ Sở Nam ôm đứa bé bị chết lưu nhào

tới.

"Bà à!"

Sở Nam nhìn đứa con chết non, vẻ mặt không có cảm giác, nhìn Chu Tĩnh Nhã đang mê man nằm trên giường bệnh, cũng chết lặng.

Sở Nam nặng nề từng bước rời đi, ra khỏi bệnh viện, lang thang trên vỉa hè. Hắn cũng không

biết mình muốn đi đâu, dù sao thì, không phải ở trong phòng bệnh đó là được...

Lưu Thi Ngữ bị thương, nằm trong bệnh viện, Lãnh Thừa Phong nghe tin lập tức chạy tới! Đối với tin tình báo của Hứa Mạt vô cùng cảm ơn.

"Thi Ngữ không thích uống canh gà, nhìn thấy da gà thì cả người sởn gai ốc, anh ngàn vạn lần đừng có phạm vào điều "cấm kị"." Hứa Mạt nhắc nhở.

"Hứa tiểu thư, đại ân đại đức Lãnh mỗ không thể vi báo. Tôi đột nhiên ngữ tới, mọi người đang tìm công ty chuyên nghiệp tổ chức sự kiện có phải không? Rôi có mấy người... Sang năm mấy trang trại rượu kia không có sự kiện gì đặc biệt, tôi bảo bọn họ sang công ty cô làm đi."

Hứa Mạt vui vẻ đồng ý. Làm việc tuyên truyền trực tiếp này, không ít công ty có thể làm, chính là cuối cùng chọn xem ai có quan hệ tốt nhất, lựa chọn ai.

Việc làm ăn gốm sứ của Lục Tử Hành luôn luôn mở rộng tìm thêm thị trường mới, gần đây nhất vừa ký hợp đồng tuyên truyền cùng công ty truyền thông Long Khoa Kỳ. Nhân viên hai công ty đều quen thuộc lẫn nhau, làm việc đều tận hết sức lực.

"Bà xã, từ lúc em bước vào thương trường, ngày càng hẹp hòi, còn muốn cùng anh ký hợp

đồng đòi tiền." Lục Tử Hành than thở.

"Anh em ruột còn sổ sách rõ ràng, chúng ta không có liên hệ máu mủ, đương nhiên phải ký hợp đồng đòi tiền" Hứa Mạt lôi giấy kết hôn ra: "Anh thấy không, quan hệ chúng ta cũng vốn là quan hệ hợp đồng."

Lục Tử Hành ngượng ngùng gãi gãi cằm: "Hợp đồng dài hạn không ghi rõ mà."

"Hợp đồng có hạn đến khi em chơi chán ngán anh thì thôi đó." Hứa Mạt vừa nói vừa lăn vào lòng Lục Tử Hành đắc ý vì làm được việc xấu. Đang hí hửng không cẩn thận đụng phải tay bị thương, đau đến nhăn mày nhăn trán.

"Anh thổi thổi một chút, thổi một chút sẽ hết đau" Lục Tử Hành đau lòng nhẹ nhàng nâng bàn tay Hứa Mạt, thổi nhẹ: "Mạt, đồng ý với anh, không cần mạo hiểm như lần này, bất luận là có chuyện gì xảy ra, bảo toàn tính mạng mình đầu tiên, được không? Nếu anh hôm đó không tới

kịp, hoặc Chu Tĩnh Nhã phát rồ, trực tiếp... Em có biết lúc anh nghe tin em bị Chu Tĩnh Nhã bắt có, trong lòng anh có bao nhiêu sợ hãi không?!"

Hứa Mạt vuốt vuốt mái tóc ngắn của Tử Hành: "Không sao, em chẳng phải vẫn ổn sao..."

Đám hộ vệ bên người Hứa Mạt thay đổi một nhóm. Ai da, đáng thương, bát cơm ngon lành cứ như vậy mất đi.

Ngày Chu Tĩnh Nhã xuất viện, Sở Nam bặt tăm bặt tích. Bố mẹ Sở Nam cũng không tới đón, cũng không mở cửa chào đón cô ta.

"Cô đi đi! Sở gia chúng tôi không chứa nổi cô, đừng có gây họa đến cho chúng tôi nữa!" Mẹ

Sở Nam nói xong đóng phăng cửa.

"Bác Sở, bác!" Chu Tĩnh Nhã đập mạnh vài cái lên cửa, hít thở khó khăn, sau khi bệnh, Chu Tĩnh Nhã gầy đi rất nhiều.

Hứa Mạt cuối cùng cũng không có kiện Chu Tĩnh Nhã, bởi vì Chu Thanh Dự cầu xin. Nhưng Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành đều hiểu, chuyện này sẽ không cứ như vậy là xong. Chu Tĩnh Nhã mua dây buộc mình, chui vào ngõ cụt, chỉ cần có cơ hội sẽ ngóc đầu trở lại. Chu Tĩnh Nhã nếu không thấy đường ra là chính mình tự tìm đường chết.

Trở lại Chu gia, trong nhà không có Chu Triển Thanh, chỉ có mẹ Chu Tĩnh Nhã. Mẹ Chu

Tĩnh Nhã không dám ra khỏi cửa, một mặt vì sợ người ta chỉ chỏ, một mặt vì Chu Tĩnh Nhã.

Thanh danh Chu gia lúc này xem ra hoàn toàn bị quét sạch. Mẹ Chu Tĩnh Nhã nhốt mình trong nhà sinh ra tâm lý bực bội, không thèm để ý đến con gái.

"Chị, chị đừng quá khổ sở, còn có em, em sẽ bên cạnh chị." Chu Thanh Dự cùng Chu Tĩnh

Nhã ngồi ở phòng khách nói chuyện.

"Con khỉ, không nghĩ tới người cuối cùng bên chị, chỉ có em..." đáy mắt Chu Tĩnh Nhã tràn đầy hận ý, sâu đậm thù hằn.

"Chị giải hòa cùng Hứa Mạt đi, hai người vốn không có thâm cừu đại hận, vì sao lại để ra nông nỗi này, một mất một còn không đội trời chung? Đi xin lỗi cô ấy, được không, em đi với chị..."

Trên mặt Chu Tĩnh Nhã lập tức biến thành vẻ mặt điên cuồng đầy hận thù, đẩy Chu Thanh Dự ra, sắc bén quát lên "Nói đến cùng em vẫn cùng phe với tiện nhân đó! Chuyện của chị, em đừng xía vào!"

Chu Thanh Dự bị đẩy bất ngờ, lảo đảo toàn thân, cũng tức giận: "Chị nhất định cứ phải chui đầu vào ngõ cụt sao? Chị nhìn xem gia đình chúng ta đã thành cái dạng gì! Chị muốn chúng ta tan cửa nát nhà mới yên tâm sao! A? Mẹ không chịu mắng, để em mắng cho chị tỉnh! Chị chính là đồ kỹ nữ! Cướp chồng người khác, bắt cóc, hại người, người ta đã bỏ qua cho chị bao nhiêu lần, đã cho chị bao nhiêu cơ hội, chị lại cứ muốn đâm đầu tìm chỗ chết, báo thù cái gì chứ ——"

"Bốp!" Chu Tĩnh Nhã vung tay hung hăng đánh một bạt tai lên mặt Chu Thanh Dự, so với lần trước còn mạnh mẽ ác liệt hơn.

Lần này, Chu Thanh Dự "Bốp!" một cái đánh trả lại.

"Chu Tĩnh Nhã, chị tỉnh lại đi! Thế giới này không có cái gì gọi là công chúa, chị lúc trước có thể, nhưng bây giờ, chị nhìn lại bản thân mình đi! Chị mang giấc mộng công chúa cao cao tại thượng, đã đủ rồi, nên tỉnh lại!"

Chu Tĩnh Nhã không thể tin, bụm mặt, nước mắt giàn dụa, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, lao ra khỏi nhà.

Chu Thanh Dự nóng nảy vung tay đập vỡ ấm trà, một trận rơi vỡ bùm bùm vang lên, rống to một tiếng, sau đó đuổi theo chị mình.

Cho dù có xấu hơn nữa, Chu Tĩnh Nhã vẫn là chị gái ruột duy nhất của anh, không thể để cho chị gái mình xảy ra chuyện nguy hiểm.

Chu Thanh Dự tìm trong nhà một vòng, không thấy Chu Tĩnh Nhã. Xe ô tô trong gara vẫn còn, Chu gia ở ngoại ô, ít có taxi đi qua, ngồi xe buýt phải chờ mười mấy phút.

Chu Tĩnh Nhã thật sự mất tích, không biết đi đâu. Chuyện làm ăn về trang phục của Chu gia vốn không có lời, Chu Triển Thanh lại gây ra loại chuyện như này, càng hao tổn lợi hại, hơn nữa còn bị phạt tiền. Kinh tế Chu gia hoàn toàn bị sụp đổ. Toàn bộ Chu gia đều dựa vào Chu Thanh Dự cắn răng hết sức chống đỡ.

Hứa Mạt không kiện Chu Tĩnh Nhã, Tiếu Thiên Cần làm đồng phạm cũng tránh khỏi một kiếp, trong lòng Tiếu Thiên Cần sự sợ hãi cùng không cam lòng đối với Lục Tử Hành càng sâu

đậm!

"Thiên Cần, con không nghĩ chút biện pháp gì sao, mẹ con chúng ta có thể thật sự sẽ kết thúc." Đại Y Thiến mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên: "Ba con đã dao động. Mẹ vụng trộm nghe được, tiểu tử xảo trá Lục Tử Hành kia hôm qua nói chuyện với ba con, nếu nó muốn tài sản, nguyện ý đem tài sản chia cho ông ta 50%, Tiếu Hoành đã dao động! Tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không đứng về phía chúng ta!"

"Cái gì, mẹ không có nghe nhầm chứ!"

"Mẹ cậu không có nghe nhầm, ha ha ha..." Thẩm Gia Bích đột nhiên xuất hiện tại nơi ở của

Đại Y Thiến: "Y Thiến, hai chúng ta thù mới hận cũ tích tụ bao năm nay, chỉ sợ đến lão diêm vương cũng không tính rõ, hiện ta chính là thời điểm phân thắng bại!"

"Thẩm Gia Bích, sao cô lại đến đây!?" Ánh mắt xinh đẹp của Đại Y Thiến lóe sáng, làm sao có thể giống bộ dạng ôn nhu hiền lương trước mặt Tiếu lão gia cùng Tiếu Hoành.

"Tới đây thăm cô một chút." Thẩm Gia Bích đi vòng xung quanh, quan sát một lần, gật gật đầu khen: "Không tồi, trang hoàng rất khá, Tiếu Hoành đối với cô coi như còn có lương tâm."

"Nơi này không chào đón cô." Đại Y Thiến không chịu nổi nhất chính là cái bộ dạng cao cao tại thượng khinh bỉ người khác của Thẩm Gia Bích kia!

"Tôi trong lúc cấp bách rút một chút thời gian tới thăm cô, thừa dịp cô... Còn chưa tới lúc rơi xuống hố sâu... Ha ha ha..." Nhiều năm áp lực phẫn hận, Thẩm Gia Bích điên cuồng cười lớn:

"Xem cô một thân hàng hiệu, Tiếu Hoành thật sự là không có chút tiếc nuối bỏ tiền cho cô nha, ha ha, giống như cô vậy vào được hào môn liền không còn giống mấy chị em chúng ta, không bỏ tiền thật sự là không dám mang ra ngoài cửa."

"Cô hôm nay tới đây rốt cục làm cái gì?" Đại Y Thiến híp mắt hỏi. Không có chuyện gì không lên điện tam bảo!

"Đại Y Thiến... Bí mật của cô tôi đã biết, ông chồng nông dân còn đang ngóng trông cô mang con trai trở về nhìn mình kìa! Ha ha ha... Cô chờ đến lúc bị đuổi ra khỏi cửa đi!! Tiền của Tiếu gia, một phần cô cũng đừng nghĩ lấy được!

Đại Y Thiến hoàng toàn hoảng sợ, hai mắt trợn như chuông đồng, hai chân mềm nhũn, Tiếu Thiên Cần nhanh chóng đỡ mẹ mình: "Mẹ! Mẹ, mẹ làm sao vậy? Bà ấy đang nói cái gì?"

"Hừ, tôi chờ, chờ cho các người giống như rác rưởi bị ném ra đường cái! Quay về cuộc sống khổ sở lưu lạc ngoài đường!"

Thẩm Gia Bích cười lớn đi ra cửa. Đã bao nhiêu năm! Bao nhiêu năm qua bà ta chưa từng nghi ngờ chuyện này! Điều bẩn thỉu nhất trong cuộc đời bà cuối cùng cũng thu thập được. Điều tra quê hương của Đại Y Thiến tìm ra tư liệu của chồng Đại Y Thiến thì bà ta thoải mái đến điên rồi! Không đợi kịp phải nhanh chạy đến đây diệt gọn uy phong của người đàn bà đáng chết kia.

"Mẹ, bà ta mới nói cái gì đó!? Mẹ mau nói cho con biết đi!" Tiếu Thiên Cần nghe mà không hiểu: "Cái gì mà chồng nông thôn, cái gì mà mang theo con trai về gặp???"

Ánh mắt Đại Y Thiến trừng lên kinh sợ đến cực điểm, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hung ác chợt lóe lên, hạ quyết tâm, cắn răng nói "Mau, mau chóng chặn bà ta lại! Tuyệt đối không thể để bà ta gặp Tiếu Hoành!"

Thẩm Gia Bích vừa đi tới cửa, bỗng nhiên bị một người kìm cổ kéo lại, bàn tay sần sùi bịt miệng bà ta, không thể kêu lên

"A —— A ——"

Thẩm Gia Bích bị một gậy đập trúng đầu, đau đớn ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK