• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để đi ăn trộm. Một bóng đen lẻn vào thư phòng của Hứa Minh Sơn.....

"Đại tiểu thư nên rời giường nếu không sẽ chuẩn bị không kịp." Lý Tinh Tinh vừa gọi Hứa Mạt, vừa "Xoạch" vén màn cửa sổ màu tím nhạt lên. Tối hôm qua Hứa Mạt ngủ muộn, nghĩ tới việc hôm nay cô phải lập gia đình, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần nên không ngủ được. Bình minh ló dạng, chưa tới 6h sáng cả Hứa gia đã bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của đại tiểu thư.

"Ái chà, hôm nay đại tiểu thư thật xinh đẹp!" Bác Trung còng lưng đi tới, so với ngày thường ăn mặc chỉnh tề lên rất nhiều.

"Đúng vậy, hôm nay đại tiểu thư thật xinh đẹp! Ha ha......" Con trai bác Trung – Trịnh Thành đang bế con trai mình – Tiểu Đậu Đậu, bên cạnh là vợ anh.

"Lão gia, đại tiểu thư, chúng ta có thể xuất phát." Thư ký Châu mở cửa xe, mời Hứa Minh Sơn lên xe

"Ba, ba tốt nhất!" Hứa Mạt ôm cánh tay ba nũng nịu nói.

Hứa Minh Sơn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nói đến đám cưới của Hứa Mạt và Lục Tử Hoành lần này, tuy rằng ông nhượng bộ thỏa hiệp với con gái nhưng trong lòng ông vẫn không tránh khỏi có chút không thoải mái.

"Lạc Bằng đâu?" Hứa Minh Sơn nhíu mày hỏi bác Trung.

Bác Trung nhìn xung quanh không thấy Lưu Lạc Bằng: "Tôi đi vào tìm xem, vừa mới đây còn thấy cậu ấy ở cửa cơ mà."

Bác Trung nói xong liền vào nhà tìm Lưu Lạc Bằng. Nói tới người này bác không thích hắn ta cho lắm, cách nói năng và cử chỉ như hạng đầu đường xó chợ, nhưng dù sao đây cũng là thân thích của Hứa gia nên mặc kệ không để ý nhiều. Bác Trung tìm hồi lâu không thấy liền đi ra, đến bên cạnh xe nói: "Cậu ta nói chưa chuẩn bị xong, lát nữa sẽ tự mình gọi taxi đi."

"Như vậy sao được!" Hứa Minh Sơn không đồng ý: "Lát nữa 10h lên thuyền, cậu ấy làm sao mà đến được! Anh Trung, anh bảo cậu ấy nhanh một chút, chúng tôi ở đây chờ."

Hôn lễ được tổ chức trên du thuyền sang trọng nhất - "Truyền Kỳ", sở dĩ cử hành hôn lễ trên biển là để phòng ngừa bọn chó săn trà trộn vào. Dù sao thời gian trước, Hứa Mạt và Giang Dịch Thần đã dính rất nhiều tai tiếng, hiện tại chú rể bị thay đổi, thật sự không nên quá mức phô trương.

"Đúng vậy, cậu ấy hẳn là tìm không thấy bến cảng. Mà thôi, bác Trung cứ lên xe trước đi để cháu gọi cậu ấy xuống." Hứa Mạt lo lắng bác Trung đi lại không tiện do lưng của bác, liền tự mình xuống xe vào nhà tìm Lưu Lạc Bằng, để ba đến đó trước, một lát cô sẽ cùng Lưu Lạc Bằng và gia đình bác Trung ngồi một xe đến.

Hứa Mạt lên tầng hai, gọi hai tiếng "Cậu" không có người trả lời, phát hiện cửa phòng khép hờ, liền nhẹ nhàng đẩy ra. Lưu Lạc Bằng đưa lưng về phía Hứa Mạt, vội vội vàng vàng nhét quần áo vào va li để trên giường.

"Cậu, cậu thu dọn hành lý làm gì vậy?" Hứa Mạt nghi ngờ hỏi.

Lưu Lạc Bằng thình lình nghe thấy giọng nói của Hứa Mạt ở sau lưng, sợ tới mức quần áo trong tay đều đánh rơi cả trên sàn nhà. Bọn họ không phải đi rồi sao? Hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy xe của Hứa Minh Sơn chạy đi.

"Cậu......Cậu hay bị xuất mồ hôi, sợ khi tới lễ cưới áo bị thấm ướt... cho nên... cho nên mới chuẩn bị thêm một ít đồ. Ha ha ha..." Hắn tính toán thu thập xong mọi thứ, liền ra đi không một lời từ biệt.

"Không cần thiết phải làm vậy đâu cậu. Đám cưới tổ chức vào ban ngày, đến tối thuyền trở lại rồi."

Hứa gia không mời nhiều khách lắm, chỉ gửi thiệp cho những người tai to mặt lớn, không kéo dài thời gian tổ chức lễ cưới thế nên sẽ không lưu lại lâu lắm. "Này......"

Lưu Lạc Bằng đành bất đắc dĩ đi theo Hứa Mạt, đem chìa khóa lấy trộm được đút vào túi quần. Lưu Lạc Bằng không muốn cùng Hứa Mạt lên thuyền, dọc theo đường đi tìm đủ mọi lý do, hết đau bụng đến đau đầu, cảm nắng v.v... lý do gì cũng đem ra xài. Nào đâu ngờ được trên xe có chuẩn bị hòm thuốc, thuốc gì cũng có, thật sự là muốn trốn đi cũng không xong, đành bị lôi lên thuyền.

Phía chân trời muôn nghìn tầng mây hồng tía chiếu rọi khắp biển xanh mênh mông, sóng biển dập dờn chìm nổi, đứng trên bến cảng phóng tầm mắt ra xa thật bao la rộng lớn, gió thổi mát lạnh, hương biển mặn mà. Đứng ở đầu thuyền, Hứa Mạt một thân váy cưới, nhìn thoáng qua mặt trời đang dần hiện lên cao phía xa, trong lòng yên bình hạnh phúc.

"Em yêu, đang nghĩ gì thế?" Lục Tử Hoành từ phía sau ôm lấy Hứa Mạt, tiếng nói ôn nhu từ tính vang bên tai cô.

Hứa Mạt quay người lại, ôm lấy cổ của anh.

"Em đang nghĩ tới anh." Hứa Mạt thấy xương quai xanh của anh ẩn ẩn lộ ra vết cắn, trong lòng có tí áy náy. Ánh mắt anh lướt qua một tia giảo hoạt: "Hiện tại cũng biết mình có bao nhiêu tham lam khao khát rồi?"

Hứa Mạt đấm một quyền lên ngực anh, chỉnh lại cổ áo che đi vết cắn: "...... Một lát đứng trên lễ đường không được thất lễ, thật là......"

Lục Tử Hành cười, đón ánh mặt trời ấm áp, xung quanh anh hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, mái tóc ngắn phản xạ màu nâu nâu, một đôi mắt trong suốt ôn nhu như nước, đôi môi kia cười lên lộ ra hàng răng trắng lóa.... Hứa Mạt sờ sờ gương mặt anh: "Anh hôm nay thật đẹp trai......" Ây da, không dưng tim cô đập loạn nhịp, mặt có chút đỏ lên vậy nha.

"Em hôm nay cũng rất đẹp...." Lục Tử Hoành nâng cằm Hứa Mạt, phủ xuống một nụ hôn nồng cháy. Mặt trời mọc, nắng sớm lười nhác chiếu lên hai người......

Hứa gia không có nhiều thân thích, cha mẹ Lưu Hiểu Cầm đều mất sớm, bản thân bà cũng ra đi, có người em trai thì bặt vô âm tín, nói ra thật buồn, nhưng gần đây Lưu Lạc Bằng nửa đường xuất hiện. Tuy bất thình lình xuất hiện nhưng xác thực đây là người họ hàng duy nhất. Bất quá một nhà bác Trung cùng với người giúp việc cũng coi như bù đắp lại tiếc nuối, làm không khí thêm phần náo nhiệt. Bên Lục gia có mười người thân đến chung vui, bà ngoại Lục Tử Hoành, gia đình bác trai, mặt khác Hứa Gia mời đến một số người có giao tình qua lại, đều là nhân vật quan trọng trong thành phố, đa phần đều là những người trong giới bất động sản và bệnh viện, trong đám cưới còn có một số người bạn châu Âu.

Trời xanh biển cũng canh, trên chiếc du thuyền xa hoa rộng lớn đã được chuẩn bị tươm tất cho một lễ cưới hạnh phúc.

"Nói là lễ cưới nhỏ mà không phải nhỏ a...." Dương Thục Du nói với Lục Vệ Quốc, nhìn xem mọi thứ, liền cảm thán không thôi, y như cảnh trong mơ ấy. "Người nhà giàu đương nhiên khác với gia đình bình thường, Tử Hoành nhà chúng ta đầu óc thông minh, ngày sau nhất định có tiền đồ to lớn, làm cho hai người già chúng ta nở mày nở mặt....." Lục Vệ Quốc nói xong, cùng Dương Thục Du cười rộ lên.

Khách mời ngồi xuống, hôn lễ bắt đầu, Hứa Mạt không sợ trời không sợ đất thế nhưng bỗng cảm thấy khẩn trương. Tiếng đàn lễ cưới vang lên, Hứa Minh Sơn nắm tay con gái đi chầm chậm trên thảm đỏ, tiến về phía Lục Tử Hoành, đem tay con gái đặt vào tay chú rể. Hứa Mạt và Lục Tử Hoành ánh mắt giao nhau tình tứ, mưa hoa rơi, sóng vai cùng đứng đối diện cha xứ J.K.Chesterton.

Từ nay về sau, dắt tay nhau đi dến cuối cuộc đời......

"Hôm nay chúng ta tập trung tại đây, trước mặt Thiên Chúa để chứng kiến và chúc phúc cho đôi bạn trẻ - Lục Tử Hoàng tiên sinh và Hứa Mạt tiểu thư. Kinh Thánh dạy rằng mọi người phải kính trọng nghĩa vợ chồng. Chúa khiến vợ chồng liên kết tâm hồn, thân thể và trí tuệ cùng nhau chung vui, để họ giúp đỡ an ủi nhau khi giàu có cũng như lúc túng thiếu; theo lời Chúa họ sinh con và nuôi dưỡng chúng trong sự thông thái và yêu mến của Ngài. Hôm nay, Tử Hoành tiên sinh và Hứa Mạt tiểu thư chính thức kết làm vợ chồng. Nếu quý vị có ai nêu ra được lư do nào khiến đôi bạn trẻ không thể kết hôn hợp pháp, thì xin hãy nói lên. Bằng không, từ nay về sau xin yên lặng chúc phúc cho họ......."

Hứa Mạt từng tham dự hôn lễ của người khác, đã nghe qua rất nhiều lời dài dòng từ cha xứ, giờ đây cô mới chân chính hiểu được ý nghĩa của những câu nói ấy. Lục Tử Hoành nhìn Hứa Mạt, Hứa Mạt cũng nhìn anh, dường như thời gian không thể chia lìa hai người dù sống hay chết. Cô cuối cùng cũng bồi thường cho anh một lễ cưới đã bỏ lỡ, cuối cùng cô và anh đã nên duyên vợ chồng.

"Lục Tử Hoành, anh có nguyện ý lấy Hứa Mạt tiểu thư, để cô ấy trở thành người vợ hợp pháp của anh, cho đến khi răng long đầu bạc, dù bệnh tật quấn thân, dù giàu sang hay nghèo đói, dù gian khó hay hạnh phúc cũng không chia lìa?"

"Tôi nguyện ý." Lục Tử Hoành gắt gao nắm chặt tay Hứa Mạt.

"Hứa Mạt tiểu thư, cô có nguyện ý lấy Lục Tử Hoành, để anh ấy trở thành người chồng hợp pháp của cô, cho đến khi răng long đầu bạc, dù bệnh tật quấn thân, dù giàu sang hay nghèo đói, dù gian khó hay hạnh phúc cũng không chia lìa?"

"Tôi nguyện ý......" "......"

Cha xứ Chesterton còn liên miên nói câu cầu nguyện và chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Trong thời khắc thiêng liêng này không có ai chú ý tới khuôn mặt Hứa Minh Sơn đột nhiên biến sắc.

"Cậu nói cái gì!" Hứa Minh Sơn hạ giọng rống thư ký Châu.

Mồ hôi lạnh trên người thư ký Châu tuôn như mưa:"Phòng tài vụ vừa gọi đến nói tài chính công ty gặp vấn đề, rất nhiều văn kiện cùng cổ phiếu bị chuyển ra ngoài."

Hứa Minh Sơn trong cơn giận dữ, chăm chú nhìn bốn phía, phát hiện có điểm không thích hợp -- Lưu Lạc Bằng đâu? Hắn luôn luôn thích nơi náo nhiệt, không có lý do gì hiện tại lại không thấy! Hắn đi nơi nào?

Hỏng bét! Chìa khóa tủ sắt...... Hứa Minh Sơn đột nhiên bừng tỉnh! Tối hôm qua ông thật hồ đồ a.

Hứa Minh Sơn chưa kịp nói thêm một câu, để thư ký Châu lại hiện trường, chính mình vội vã rời đi tìm Lưu Lạc Bằng.

Khẳng định cùng hắn có liên quan!

Hôn lễ vẫn tiếp tục, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành đều không biết, một hồi gió lốc trong mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK